Chương 46: Sẽ càng nhớ cô ấy

Editor: Sunn_t

【 Thi Thi:

Gần đây có một học trưởng thổ lộ với tao, nhưng tao cự tuyệt.

Hắn cùng Hạ Mặc Dương rất giống nhau, thích vận động, như ánh mặt trời, thích chơi bóng rổ.

Nhưng tao không thích hắn.

Tao hiện tại ban ngày ở trường học đi học, buổi tối đi viện dưỡng lão làm từ thiện, có thể nghe lão gia gia bà cố nội bên trong kể chuyện xưa, đều là người thật chuyện thật, tao còn thử ở trường học phát biểu, mày có thể lên mạng lục soát một chút, bút danh kêu là ""khối đường vuông rất ngọt"", tên nghe hơi buồn cười một chút, mày chờ tao nghĩ cái tên dễ nghe khác, lần sau lại đổi.

Tao hiện tại đã đổi số di động, tài khoản trên mạng xã hội vẫn không thay đổi, nhưng tao vẫn thích viết thư cho mày, chị họ nói tao đã có tiến bộ vượt bậc, chữ viết đã nhìn khá hơn, còn có một phần công lao của chiếc bút kia, tao rất thích, moah moah.

Đã khuya, muốn đi ngủ, lần sau lại viết thư cho mày.

Nhớ mày ~ Phương Đường 】

Đây là sau khi Đào Thi Thi vào đại học, thu được thư đến từ Phương Đường.

Khai giảng đã trôi qua một tháng, cô trừ bỏ vội vàng đi học chính là lên thư viện tra tư liệu, ngẫu nhiên vội đến cơm đều quên ăn.

Buổi tối trở về ký túc xá, thấy trong ký túc xá xuất hiện một nam sinh, cô còn suýt nữa bị hoảng sợ.

Đến khi nam sinh quay đầu lại, cô mới kinh ngạc sửng sốt, “Hạ Mặc Dương?”

Hạ Mặc Dương hướng cô cười một chút, “Đã lâu không thấy.”

Mặt khác bạn cùng phòng nhất thời ồn ào, “Thi Thi các ngươi biết nhau a a? Sớm nói a, soái ca, sửa máy tính cho chúng mình có được miễn phí hay không?”

Đào Thi Thi lúc này mới thấy hắn đang cầm máy tính của một bạn cùng phòng, trên tay còn mang theo dụng cụ chuyên nghiệp, hắn vội vàng thao tác trên máy tính, còn quay đầu lại nói câu, “Mình đang tập trung, sửa không tốt thì đừng trách mình, đương nhiên, sửa được rồi liền miễn phí.”

Đám bạn cùng phòng bắt đầu ồn ào, “Ok nha ~~~~~”

Đào Thi Thi không để ý tới ánh mắt các nàng bát quái, cô đem thư trong tay đặt xuống, đi toilet rửa mặt.

Mặt khác bạn cùng phòng chạy nhanh tiến đến toilet hỏi, “Tình huống như thế nào a, cậu như thế nào quen biết hắn?”

“Trước kia là bạn học cao trung.” Đào Thi Thi rửa mặt, lấy khăn lông lau khô, hướng những người khác nói, “Có độc thân hay không mình không biết, các cậu có thể tự mình đi hỏi.”

“Ai nha, cậu có quen biết, khẳng định gần quan được ban lộc, chúng ta nào dám…” Một đám người kéo dài âm điệu nhìn cô.

Đào Thi Thi lắc đầu đi ra, Hạ Mặc Dương vừa vặn thu phục xong máy tính kia, hắn đứng lên, hướng cô gái đưa máy tính nói một ít thuật ngữ chuyên nghiệp, sau đó xoay người muốn đi.

Nữ sinh kia cầm tiền đưa cho hắn, hắn xua tay cự tuyệt, “Không cần, các cậu cùng Đào Thi Thi là bạn cùng phòng, liền không tính, không thu tiền.”

Hắn hướng cửa đi ra, “Mình phải đi rồi.”

Mặt khác nữ sinh bắt đầu ồn ào, “Thi Thi! Không đi tiễn sao?”

Đào Thi Thi đứng lên, thoải mái hào phóng mà hướng Hạ Mặc Dương nói, “Đi thôi.”

Hạ Mặc Dương gãi gãi đầu, ở trước tầm mắt các nữ sinh bát quái, xấu hổ mà đi ra.

“Nữ sinh trong phòng cậu quả thực quá khủng bố.” Hắn đi ra liền chà xát cánh tay, nhịn không được run run, “Mình rốt cuộc có thể lý giải cảm nhận của Đường Tăng khi tiến Bàn Tơ Động.”

Đào Thi Thi nghẹn cười, “Cậu đây là nói bạn cùng phòng mình đều là con nhện tinh?”

“Con nhện tinh lớn lên còn khá xinh đẹp, mấy người kia ở kí túc xá liền không tính là lớn lên đẹp.” Hắn nói sự thật, nói xong mới phát giác không ổn, “Ách, cậu đừng nói cho mấy người đó.”

Đào Thi Thi bật cười, “Cậu về sau nói chuyện quá thẳng khéo bị người đánh.”

“Cũng tại ở trước mặt cậu mới nói như vậy mà thôi.” Hạ Mặc Dương thả lỏng mà cười cười, hắn so với trước khi khai giảng trạng thái đã tốt lên rất nhiều, chỉ là làn da còn có chút đen, nhưng nhìn càng thành thục một chút.

“Như thế nào nghĩ đến tới trường học chúng ta sửa máy tính?” Đào Thi Thi hỏi.

“Một vị học trưởng ở bên này mở cửa hàng, mình ngày thường không bận liền tới đây học, ngẫu nhiên tiếp nhận một đơn của cửa hàng, thời điểm hôm nay lại đây còn nghĩ có khả năng gặp cậu.” Hắn nhẹ nhàng cười, “Không nghĩ tới thật sự gặp phải.”

Thời điểm lúc trước khai giảng lại đây báo danh, Hạ Mặc Dương nghĩ tới muốn giúp cô cầm hành lý, bị Đào Thi Thi cự tuyệt.

Sau khi xuống xe thì trời đổ mưa, đồ vật của Hạ Mặc Dương còn chưa mang xuống, chỉ lo giúp cô lấy đồ vật, đem cô an trí đến địa điểm tránh mưa.

Đào Thi Thi biết hắn chiếu cố Phương Đường đã thành thói quen, chưa nói cái gì, chỉ là ngăn cản xe, chờ Hạ Mặc Dương cầm hành lý trở về, cô đã ngồi ở xe taxi, cách cửa sổ xe hướng hắn phất tay nói tái kiến. (tái kiến= hẹn gặp lại)

Từ lần đó đến bây giờ, đã trôi qua một tháng.

Hai người nói chuyện, Đào Thi Thi hỏi hắn có muốn hay không xem thư Phương Đường gửi, Hạ Mặc Dương chỉ sửng sốt một hồi liền cự tuyệt.

“Không được.”

“Mình sợ sau khi nhìn thấy thư, sẽ càng nhớ cô ấy.”