Chương 44: Đem cá cho người

Editor: Sunn_t

Từ Nhược Ngưng biết Phương Đường từ nhỏ được che chở quá tốt, cho nên mỗi khi đi đến địa điểm du lịch liền mang cô đến địa phương nghèo nhất, cho cô tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ cơm đều không có mà ăn, cuộc sống khốn khổ.

Phương Đường mua rất nhiều cơm đưa cho những đứa nhỏ đó, khi trở về, Từ Nhược Ngưng nhướng mày nhàn nhạt nói cho cô, “Bởi vì có lữ khách cảm thấy bọn họ đáng thương, cho bọn hắn tiền mua cơm ăn, cho nên đều mỗi ngày chờ ở nơi này, học cũng không học, sách cũng không đọc, cảm thấy về sau ấm no đều có người sẽ chăm sóc.”

Phương Đường nghe được ngẩn ngơ.

“Thời tiểu học lão sư không dạy em sao? Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.” Từ Nhược Ngưng nhìn cô giơ tay chỉ, “Em biết đi qua ngọn núi kia sẽ thấy gì không? Là thôn trang rách nát, mấy chục đứa nhỏ mặc quần áo vá, bọn họ nhìn thấy xe cùng người qua lại đây liền đoạt ăn đoạt uống, hiện tại nơi đó đã không có lữ khách dám đi qua, vì cái gì?”

Cô nhìn về phía Phương Đường, thanh âm không nhẹ không nặng, “Bởi vì người khác nhất thời có ý tốt, lại trở thành tai họa sau này.”

Phương Đường kinh ngạc mà nhìn về phía đám bọn nhỏ kia tiếp nhận cơm cô mua tới ăn ngấu nghiến, thật cẩn thận hỏi, “Chị họ, em đã làm sai rồi phải không?”

Từ Nhược Ngưng cười nhẹ một tiếng, “Đi thôi, sai hoặc đúng, em từ từ sẽ biết.”

Ngày hôm sau Phương Đường xuất phát đi về phía trước, phát hiện di động của mình bị trộm, thời điểm trở về tìm nhưng không tìm được, trước khi đi, ở khoảng cách rất xa cô nhìn thấy một đứa nhỏ cầm di động của cô ở trong tiệm cầm đồ.

Đứa bé kia ăn cơm cô mua, còn ăn cả kem của cô, rồi toe toét cười với cô.

Từ Nhược Ngưng cầm 500 khối tiền, đưa chủ tiệm đem điện thoại lại mua trở về, ném vào trong ngực Phương Đường, cái gì cũng không nói, chỉ là giơ giơ tay lên phất, “Đi thôi.”

Phương Đường cười trừ, “Cảm ơn.”

Khi rời đi, cô từ cửa sổ xe nhìn ra, đám nhóc kia vẫn là một bộ dáng đáng thương vô cùng chào du khách đi qua, thật cẩn thận mà chìa ra một bàn tay.

Giống với khi nhìn thấy cô hôm qua, muốn xin cô mua cho một cây kem.

Phương Đường thu hồi tầm mắt, buổi tối trở lại chỗ ở liền đem tất cả những gì chứng kiến mấy ngày nay viết xuống, cuối cùng viết một bưu thϊếp gửi cho Đào Thi Thi, bên trong không đề cập tới cô gặp được này nọ, chỉ nói mình chơi thật sự vui vẻ.

Mấy ngày sau cô nhận được một bao đồ lớn Đào Thi Thi gửi tới, bên trong có nói Hạ Mặc Dương tặng cô một chiếc váy, Đào Thi Thi tặng đôi giày tương xứng, còn có một chiếc bút máy đơn giản màu đen, thân bút có khắc chữ mạ vàng ""Đường"" .

Phương Đường tuy rằng chán ghét đọc sách, nhưng cô viết chữ không xấu, cô cũng rất hay viết nhật kí vào buổi tối, chỉ là ngẫu nhiên mệt đến nỗi dính giường liền ngủ, cô chỉ có thể ngày hôm sau ngồi xe buýt, ôm notebook viết tiếp, cô sợ đầu óc mình hạn hẹp, chưa kịp ghi nhớ thì đã quên.

“Bút này không tồi.” Từ Nhược Ngưng nhìn cô đang cúi đầu xem đồ vật, khen câu.

“Thi Thi gửi cho em.” Phương Đường cười đến vẻ mặt vui vẻ, “Em cũng rất thích.”

Từ Nhược Ngưng cười nhẹ, “Đừng để bị trộm, bút này so với di động của em đáng giá hơn nhiều.”

“A?” Phương Đường trừng lớn mắt, “Sao lại quý như vậy?”

Từ Nhược Ngưng chỉ chỉ bút, “Bút được đặt làm riêng, chắc là ở nước ngoài, giá cả thì chị không biết, nhưng khẳng định so với di động kia quý hơn.”

Phương Đường kinh ngạc hồi lâu, đôi nay nâng chiếc bút cẩn trọng thành kính hỏi cô, “Em có nên dùng không?”

Từ Nhược Ngưng cười ra tiếng, “Em cứ viết đi, tranh thủ về sau làm cái bản thảo, giúp chị làm một đợt tuyên truyền.”

“Tốt, không thành vấn đề.”

Từ Nhược Ngưng lại hỏi, “Đúng rồi, em rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm?”

Phương Đường lập tức ủy khuất mà nhìn cô, “Chị họ, không phải nói không tốt đừng hỏi sao?”

“Chị xem trường em có người đứng đầu đỗ đại học khoa học tự nhiên, Đào Thi Thi giống như thi cũng không tồi…” Từ Nhược Ngưng nói móc di động ra, “Em tự mình tra, được bao nhiêu điểm báo cho chị.”

“Em không nghe em không nghe em không nghe…” Phương Đường che lại lỗ tai, lắc lắc đầu, “Vương bát niệm kinh vương bát niệm kinh…”

Từ Nhược Ngưng vỗ nhẹ đầu cô, “Em xem mình biến thành bộ dạng ngốc nghếch kìa, xuống xe, tới rồi.”

Phương Đường nhìn quả nhiên xe đã dừng, cô thu thập đồ đạc, đem balo đeo trên lưng đi theo Từ Nhược Ngưng phía sau xuống xe.

Chị họ nói cô chưa nếm qua khổ, cho nên muốn mang cô tới địa phương khổ nhất để trải nghiệm một chút sinh hoạt, cho cô biết, bên dưới đáy cùng xã hội người ta làm thế nào để sống hay giãy giụa.

Cho cô biết, đối lập với việc mưu sinh thì đi học là một việc nhẹ nhàng cùng hạnh phúc.

Sunn_t: Dạo này sức khỏe mình không tốt cho lắm nên mình xin phép hạn chế đăng chương. Mong các bạn thông cảm <3