Chương 43: Không cần cậu quan tâm

Editor: Sunn_t

Tối tầm 9 giờ, xe mới dừng lại.

Phương Đường vừa xuống xe liền thấy chị họ Từ Nhược Ngưng đứng ở cửa xe chờ, cô hưng phấn mà hô, “Chị họ!”

Từ Nhược Ngưng giang hai tay ôm ôm cô, “Có phải hay không thi không tốt, không có mặt mũi gặp người, cho nên chạy tới nơi này của chị?”

Phương Đường che lại mặt, “Em vốn dĩ thi không tốt…”

“Đi thôi.” Từ Nhược Ngưng đỡ cô một chút, tiến lên tiếp nhận cặp sách, “Chuẩn bị về sau đều nghe theo chị?”

Phương Đường gật gật đầu, “Nghe chị an bài.”

Từ Nhược Ngưng là hướng dẫn viên du lịch, cả trong ngoài nước, nàng có một mái tóc ngắn màu nâu, diện mạo hài hòa dễ nhìn, nói chuyện cũng thập phần mà dứt khoát lưu loát, “Vậy đi ngủ trước, ngày mai bắt đầu xuất phát.”

Phương Đường viết thư từ Vân Nam gửi về nhà, ngày viết cách khoảng 8 ngày Đào Thi Thi nhận được, hẳn là viết trước đó, chờ trước khi thời điểm đến mới gửi về đây.

Đào Thi Thi cầm bưu thϊếp đi tìm Hạ Mặc Dương.

Ngày đó Hạ Mặc Dương cùng Lục Nham hai người đánh nhau xong, sau đó cô rốt cuộc chưa thấy qua hai người này.

Nhưng cô biết đi chỗ nào tìm người.

Tiệm net, Hạ Mặc Dương mặt không biểu tình mà ngồi ở máy tính trước mặt chơi game, trong miệng ngậm thuốc lá, trên mặt vết thương còn chưa lành hẳn, khóe mắt còn có một chỗ lõm đặc biệt to, dán băng cá nhân trong suốt.

Đào Thi Thi đi thư viện mua một ít sách liên quan đến máy tính, mang theo tấm bưu thϊếp kia, lại một lần bước vào tiệm net ầm ĩ ồn ào.

Hạ Mặc Dương mí mắt nhấc lên nhìn cô, mặt không biểu tình mà một lần nữa nhìn về phía màn hình trước mặt.

Đào Thi Thi đem thư trong tay đặt ở trên bàn hắn, sau đó đem bưu thϊếp đưa tới trước mặt hắn, “Phương Đường gửi tới, cô ấy hiện tại rất tốt, ở bên ngoài du lịch, có hỏi mình, cậu có ổn không?”

Hạ Mặc Dương nghe thấy câu cuối cùng kia, hốc mắt đột nhiên liền đỏ, hắn cắn cắn miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thi Thi, trong miệng phun ra thanh âm khàn khàn thanh âm, “Cậu về sau đừng tới, tránh xa mình ra.”

Đào Thi Thi nhíu mày nhìn hắn, “Hạ Mặc Dương, Phương Đường sở dĩ đi, chính là không muốn thấy cậu như vậy, cậu ấy hy vọng cậu sống tốt, vui vẻ, nếu cậu mỗi ngày thành cái dạng này, cô ấy sẽ cho rằng là mình sai, sẽ càng không có dũng khí đối mặt với cậu.”

Hạ Mặc Dương xoa nhẹ mặt, đem điếu thuốc trong miệng vứt thẳng xuống mặt đất, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thi Thi, “Mình thế nào không cần cậu tới quản.”

Đào Thi Thi gật đầu, vỗ vỗ thư trên bàn, “Được, thư này là đáp ứng đưa cho cậu, tái kiến.”

Hạ Mặc Dương một lần nữa lấy ra một điếu thuốc, đang muốn ngậm vào, nhớ tới cái gì đó, hô ra bên ngoài, “Đi ra bên ngoài nhìn xem, nữ sinh vừa mới tìm tao, đưa cô ấy an toàn đi ra ngoài, trở về nói cho tao.”

“Nga nga, anh, định đổi chị dâu?” Người nọ bát quái hỏi.

“Lăn mẹ ngươi.” Hạ Mặc Dương đem điếu thuốc trong miệng trực tiếp ném trên mặt hắn, “Chạy nhanh đi!”

“Nga nga nga!” Người nọ tung ta tung tăng mà chạy xa, Hạ Mặc Dương lại lần nữa mang tai nghe lên, tiến vào một trò chơi mới trong thế giới game.

Đánh một hồi, ánh mắt hắn dừng ở mười mấy quyển sách mới tinh ở trên bàn, thất thần như vậy một giây, nhân vật anh hùng thao túng trong game đã chết.

Hắn ném con chuột xuống, đứng lên, đem những lá thư cầm lấy chuẩn bị một phen ném vào thùng rác.

Trong nháy mắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thanh âm Đào Thi Thi:

—— “Cuộc sống cậu không thể cho đặt ra cho chính mình áp đặt lấy người khác làm lí do như vậy, cậu nên đấu tranh vì tương lai của bản thân, không phải vì Phương Đường, cô ấy không cần cậu vì mình nỗ lực như vậy, cậu hẳn là phải vì chính mình trở nên tốt hơn mà phấn đấu.”

—— “Tựa như mình cùng Lục Nham, chúng ta nỗ lực đọc sách, đều là vì muốn chính mình càng ngày tốt hơn, tương lai càng tốt đẹp, không phải vì bất luận kẻ nào.”

Hắn bấm đốt ngón tay, bỗng dưng lại đem toàn bộ thư thả lại trên bàn.

Hắn móc di động ra gọi điện thoại cho Đào Thi Thi, “Có thể hay không giúp mình gửi đồ vật, đó là lễ vật tốt nghiệp mình muốn đưa cho Phương Đường lúc trước, thực xin lỗi, vừa rồi mình không nên phát hỏa với cậu, còn có cảm ơn cậu.”

Cắt đứt điện thoại lúc sau, hắn nhìn trên bàn chiếc túi được đóng gói cao cấp giấu chỗ khuất kia, bên trong là một chiếc váy màu trắng.

Hắn từng mong đợi tương lai cùng Phương Đường ở bên nhau có rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào.

Duy nhất không nghĩ tới, bọn họ sẽ chia tay.