Chương 42: Chia tay

Editor: Sunn_t

Bên kia, Lục Nham từ trên xe bước xuống, ánh mắt dừng ở bức thư trên tay bọn họ, bước chân hơi hơi chững một cái chớp mắt, chợt bay nhanh mà đi tới, “Cô ấy đâu?”

“Ngươi mẹ nó còn dám hỏi?!” Hạ Mặc Dương lại muốn đi qua đánh nhau, “Ngươi mẹ nó có phải hay không nói với Phương Đường cái gì?! Cô ấy vì sao lại đột nhiên đi?!”

Lục Nham tránh đi hắn, lập tức đi đến trước mặt Đào Thi Thi, hỏi, “Người đâu?”

“Đi rồi, chỉ để lại cho chúng ta cái này.” Đào Thi Thi đem lá thư thuộc về hắn đưa qua, “Đây là cho cậu.”

Lục Nham cầm lá thư, còn chưa có cầm lấy đã bị Hạ Mặc Dương đoạt đi, hắn xé vài cái mở ra, xem toàn bộ bên trong, lúc này mới đem thư đưa tới trước mặt Lục Nham cùng Đào Thi Thi, “Thấy rõ ràng! Phương Đường nói không thích mày!”

Trong thư chỉ để lại hai dòng:

—— Lục Nham, tôi không thích cậu.

—— hy vọng cậu không cần lại đến quấy rầy sinh hoạt của tôi, tái kiến.(tái kiến= hẹn ngày gặp lại)

Đôi mắt Lục Nham nặng nề mà dừng ở trên mặt Hạ Mặc Dương, trầm mặc một lát hắn bỗng nhiên đến gần, một quyền đấm ở trên mặt Hạ Mặc Dương.

Đào Thi Thi sợ tới mức kêu một tiếng, “Lục Nham!”

Hạ Mặc Dương không cam lòng yếu thế mà điên cuồng đánh trở về, hai người vừa vặn lao vào đánh.

“Các cậu đánh đủ chưa!” Đào Thi Thi từ trong nhà bưng tới một chậu nước, hướng hai người hất lên, lúc này mới làm hai người tách ra.

Lục Nham cầm lấy lá thư bị Hạ Mặc Dương mở ra, mang rời đi.

Hạ Mặc Dương nhặt lá thư trên mặt đất, dơ tay hướng trên người xoa xoa, lúc này mới tập tễnh, vừa đi ra ngoài, vừa mở lá thư kia ra.

【 Hạ Mặc Dương:

Thời điểm anh nhìn thấy lá thư này, em đã ngồi trên xe, rời khỏi thành phố này.

Cũng rời anh đi.

Thực xin lỗi, dùng phương thức này cùng anh nói tái kiến.

Cũng thực xin lỗi, dùng phương thức này cùng anh chia tay.

Thời gian ở cao trung thực không thú vị, nhưng em rất may mắn mà gặp được anh, em đã từng rất mãnh liệt rất mãnh liệt mà thích anh, rất thích rất thích.

Nhưng hiện tại, em không thể thích anh.

Em không biết nên mở miệng như nào để nói chuyện này, nhưng em biết, em đã không có cách nào đối mặt bình thường với anh.

Cũng không có cách nào bình thường mà cùng anh kết giao.

Thòi điểm em và anh ở bên nhau, thường xuyên sẽ nhớ tới một người khác, chuyện này làm em rất thống khổ, cũng là lí do em không thể đối mặt với anh.

Nhưng là, sai lầm kia là do em tạo thành.

Em nên gánh vác hậu quả tương ứng.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên em xa nhà, so với thi đại học còn khẩn trương hơn, còn có chút chờ mong.

Không cần tìm em.

Hạ Mặc Dương, quên em đi, một lần nữa tìm cô gái tốt khác đi.

Em cũng sẽ tìm kiếm cuộc sống mới.

Chúc anh hạnh phúc, chân thành mà chúc phúc cho anh.

—— Phương Đường 】

Hạ Mặc Dương xem hoàn chỉnh lá thư, đôi mắt đỏ lên, hắn lau sạch nước mắt trên mặt, “Thao” một tiếng, một chân đá rác rưởi rơi xuống trên đường.

Hắn lấy ra di động gọi Phương Đường, bên kia đã biểu hiện tắt máy.

Hắn “Thao” vài tiếng, cầm lá thư kia che lại mặt, nam sinh to lớn cao 1m8 dựa vào tường khóc nức nở.

Đào Thi Thi về đến nhà, mới phát hiện cánh tay bị thương, không biết khi nào bị cọ mất một tầng da, có lẽ là lúc ở cửa trường, cũng có lẽ là vừa rồi.

Cô không quản miệng vết thương kia, cầm lá thư vào phòng, lúc này mới mở ra.

【 Thi Thi:

Tao không đủ dũng cảm, tao không dám đối mặt Hạ Mặc Dương, cũng không nghĩ đối mặt Lục Nham, chỉ có thể lựa chọn phương thức trốn tránh này xử lý.

Mày không cần tức giận, tao tới một thành phố khác, sẽ gửi thư cho mày.

Thi Thi, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, tuy rằng mày không cần tao xin lỗi, chính là tao muốn hướng mày nói xin lỗi.

Tao muốn trở lại cái đêm sai lầm kia, đem hết thảy đều trở thành một giấc mộng.

Chính là không thể, tất cả đều không thể trở về.

Tao trước kia vẫn luôn ảo tưởng, về sau chúng ta tốt nghiệp, công tác, còn muốn bốn người vui vui vẻ vẻ mà ở bên nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau hẹn hò, cùng nhau du lịch.

Chính là, không bao giờ có thể.

Mỗi lần cùng các ngươi ở bên nhau, tao sẽ có ác cảm tội ác dày đặc, vẫn luôn lo lắng các ngươi phát hiện, mỗi ngày đều kinh hồn táng đảm, về sau mày biết chuyện, tao mới phát hiện, tao có thể ở trước mặt mày thả lỏng mà khóc ra.

Tao rất sợ mất đi mày cùng Hạ Mặc Dương.

Nhưng tao không thể không đưa ra lựa chọn, tao không muốn để các ngươi bất luận kẻ nào phải khổ sở, nhưng tao biết, lúc sau tao đi rồi, các ngươi khẳng định đều sẽ khổ sở, thực xin lỗi.

Thi Thi, tao sẽ không cùng Lục Nham ở bên nhau.

Cũng sẽ không cùng Hạ Mặc Dương ở bên nhau, tao sẽ ở một thành phố khác, tìm kiếm cuộc sống mới, nếu gặp được người thích hợp, tao sẽ bắt đầu một cuộc tình mới.

Không cần tìm tao, khi đến nơi tao sẽ gửi thư cho mày.

Hữu nghị trường tồn.

—— Phương Đường 】