Chương 37: Có phải hay không làm đau cậu?

Editor: Sunn_t

Đây là lần thứ hai Hạ Mặc Dương tới thư viện.

Thời điểm tới lần đầu tiên, hắn mất một giờ thời gian xác định nơi này không có truyện người lớn, vừa hứng thú đang lên đã lại chán nản rã rời mà đi.

Đào Thi Thi mang theo hắn đi vào giá sách máy tính kỹ thuật chuyên nghiệp, tìm một quyển lại một quyển, cuối cùng ở trên bàn có đến hai mươi mấy quyển, “Cậu đem tên sách ghi lại để đi mua, thư viện hôm nay bắt đầu không có người ngoài mượn sách.”

“Thao.” Hạ Mặc Dương nhìn hai mươi mấy quyển sách trên bàn kia, trừng lớn mắt, “Nhiều như vậy?”

“Này đó chỉ là nhập môn.” Đào Thi Thi chỉ chỉ mặt sau một loạt kệ sách, “Mình đi xem bên kia còn có hay không, cậu ở đây lấy bút ghi lại.”

Hạ Mặc Dương: “…”

Đào Thi Thi một người đi tìm sách, Hạ Mặc Dương lại là đi tìm bạn học mượn giấy bút, vừa mới trở về, trên đỉnh đầu đèn tối sầm, trước mắt tầm nhìn lâm vào một mảnh tối đen.

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của học sinh ầm ĩ, nguyên lai là toàn nơi cúp điện.

Hạ Mặc Dương sờ soạng kệ sách đi vào trong tìm, “Đào Thi Thi? Ngươi ở đâu?”

Lo lắng bị lão sư phát hiện, hắn giống với những người khác đều không mang theo di động, giấu ở trong hộc bàn, giờ phút này có chút hối hận không đem điện thoại mang theo, ít nhất có thể bật cái đèn pin chiếu sáng.

Đào Thi Thi từ trong kệ sách đi ra, nghe được thanh âm Hạ Mặc Dương hướng hắn đáp lại, “Mình ở chỗ này, có phải cúp điện không?”

“Đúng vậy.” Hạ Mặc Dương bước vài bước đi qua, “Đừng tìm, cúp điện, chờ đợi sẽ…”

Đào Thi Thi bị kệ sách vướng một chút, lảo đảo đâm về phía trước thẳng tắp vọt tới trong ngực hắn, Hạ Mặc Dương hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà duỗi tay tiếp một phen.

Hai tay không biết đυ.ng phải chỗ nào, xúc tua toàn là mềm mại, hắn sửng sốt một chút, ý thức rất nhanh biết đó là cái gì, “Thao” một tiếng, đột nhiên lại buông lỏng tay, buông xong tay lại sợ cô ngã, chạy nhanh lại giơ tay đỡ cô.

Lúc này đây, hai tay vẫn cứ chặt chẽ nắm vào bộ ngực Đào Thi Thi.

Đào Thi Thi: “…”

“Mình không phải cố ý, cậu cậu cậu cậu… Cậu đứng lên trước.” Hạ Mặc Dương đem người đỡ đứng lên, lúc này mới xấu hổ mà gãi gãi cái ót, “Kia cái gì, mình, mình, cái kia cúp điện.”

Đào Thi Thi sửa sang lại một chút quần áo, không dấu vết mà xoa xoa ngực bị véo đến phiếm đau, chỉ hướng hắn nói, “Đi thôi.”

“Nga nga.” Hạ Mặc Dương lập tức đi ra ngoài, chân dài không cẩn thận đυ.ng vào ghế, hắn “Tê” một tiếng, hướng Đào Thi Thi nói, “Cậu đi theo mình đi, bên này đều là ghế, đừng lại té ngã.”

Thao, hắn mới vừa nói xong liền hận không thể cho chính mình một cái tát, thật vất vả vừa mới bỏ qua trường hợp xấu hổ, chính mình lại kéo lại.

Cũng may Đào Thi Thi không nghĩ nhiều, “Ân.”

“Sách đâu?” Cô hỏi.

“Ở…” Hạ Mặc Dương chỉ chỉ cái bàn đen như mực, “Tính, hôm nào mình đi theo cậu đến thư viện, cậu cho mình chọn, đến lúc đó nhìn một lần là mua được.”

“Cũng đúng.” Đào Thi Thi không cảm thấy có cái gì, hai người sờ soạng đỡ vách tường xuống lầu.

Dưới lầu tất cả đều là học sinh, lão sư thông tri học sinh ngoại trú có thể về nhà, học sinh nội trú có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đào Thi Thi muốn trở về lớp, Hạ Mặc Dương vừa lúc trở về tìm Phương Đường, hai người đến lầu một liền tách ra.

Lớp F có vài người, khi Hạ Mặc Dương từ cửa sau đi vào, nhìn đến một đôi nam nữ lén lút hôn môi, thấy không rõ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng.

Hắn “Thao” một tiếng, sờ vị trí bàn học, lấy ra di động bên trong, Phương Đường không ở đây, hẳn vẫn chưa muốn trở về.

Hắn cầm di động lên lầu 5, nghĩ Phương Đường hẳn là đi tìm Đào Thi Thi.

Lớp A người đều đã đi, trong lớp chỉ còn lại mình Đào Thi Thi, cô trên bàn mở ra đèn pin nhỏ, chỉ chiếu lên nửa người trên của cô.

Hắn đang muốn lên tiếng, liền thấy Đào Thi Thi cau mày, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa ngực.

Hạ Mặc Dương: “…”

Đào Thi Thi mắt nhìn thấy cửa sau truyền đến ánh sáng, quay đầu lại thấy Hạ Mặc Dương vẻ mặt xấu hổ mà đứng ở cửa.

“Mình, cái kia, tìm Phương Đường.” Hắn không được tự nhiên mà dùng ngón trỏ cào trán một chút, “Cô giống như không ở đây, ha hả ha hả…”

Hắn cười một chút, phát hiện không khí càng xấu hổ, liền dừng cười.

Đào Thi Thi suy đoán Phương Đường bị Lục Nham mang đi, liền nói, “Cậu ấy đã trở về nhà.”

“Nga.” Hạ Mặc Dương không nghi ngờ gì, “Kia, mình đi nhé, cậu cũng trở về sớm một chút.”

“Ừ.”

Đào Thi Thi đang muốn đem sách vở cất vào cặp sách, Hạ Mặc Dương vẫn đứng đó, hắn xấu hổ mà vò đầu, “Thực xin lỗi a, mình… Ngày thường chơi bóng rổ, lực đạo có hơi lớn, có phải hay không làm đau cậu?”

Đào Thi Thi: “…”

Không khí đã không phải dùng hai từ xấu hổ mà có thể hình dung.

“Cậu cứ làm như cái gì mình cũng chưa nói.” Hạ Mặc Dương hít thở không thông xoay người rời đi.

Làn da rõ ràng rất đen, bên tai lại hồng đến thập phần rõ ràng.

Đào Thi Thi nhịn không được muốn cười.