Chương 1 Mở đầu

Cuộc sống của Cố Yên vẫn như mọi khi, sáng dậy ăn sáng với chiếc bánh mì nướng cùng một quả trứng bà ly sữa sau đó liền bắt đầu đến chỗ trường học.Vừa đứng chờ xe buýt vừa ngắm nhìn đường phố tấp nập, đã 5 năm kể từ khi chị rời đi, chỉ để lại cho cô ấy một câu : chờ chị trở lại.

Đợi suốt 5 năm, thứ cô nhận được là những món quà ngày lễ không lời chúc lời nhắn nhủ nào. Vui mừng là gần đây nhất chị ấy mới gửi cho cô một lá thư, trong đó bảo chị sẽ trở về thăm cô ấy khiến Cố Yên vui đến mất ngủ một đêm qua.

Lắc đầu miệng ngân nga vui sướиɠ, đợi xe đến cô ấy lên xe, phía đối diện bên kia đường một chiếc xe màu đen sang trọng đậu gần đó, người nam nhân khuôn mặt soái khí sống mũi cao thẳng đôi mắt sắc bén lạnh lẽo môi mỏng bạc tình nhìn về phía nữ nhân vừa lên xe, lạnh nhạt hỏi vị trợ lý của mình:

"Là cô ta sao?"

"Đúng thế Bạc tổng, theo điều tra cô ấy là em gái sinh đôi của Cố tiểu thư. " nhắc đến ba chữ Cố tiểu thư trợ lý liền cẩn thận nhiều. Ai không biết đây là vảy ngược của ông chủ họ.

Ngón tay người đàn ông khẽ gõ từng nhịp lên tập hồ sơ trên đùi một lúc lâu hắn mới dặn dò:

"Theo dõi tiếp cho tôi. Có thông tin gì báo cho tôi."

"Vâng."

Ninh Nhi, tôi xem em có thể trốn bao lâu.

Người đàn ông khuôn mặt một mảng lạnh băng đáy mắt đen tối không rõ.

Ở hội sở Tinh Huy cao cấp, nơi căn phòng sang trọng và xa hoa, một đám thiếu niên thiếu nữ tụ tập, mấy cái nữ sinh mặt mày e lệ nhìn về phía thiếu niên ngồi ở sofa giữa kia, có người to gan tiến đến, muốn ngồi vào lòng thiếu niên lại bị đuổi đi không thương tiếc.

"Tránh ra !" Nam sinh mặt mày chi gian kiêu ngạo lại tàn nhẫn dù biết vậy nhưng gương mặt đó vẫn không ít nữ sinh tiến đến,hắn rất không kiên nhẫn ra tay ném người.

"Ui Phó thiếu thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả." mấy cái nam sinh khác cũng mở miệng trêu chọc hoàn toàn không có ý định giúp cái kia nữ sinh.

"Phó thiếu, người ta chỉ muốn gần ngài chút thôi mà" nữ sinh nũng nịu nói.

"Cút đi." hắn nhắm mắt lại không vui nói.

"Nè, Phó Thiệu cậu sao nữa vậy. " lúc này, bên ngoài cửa bị đẩy vào, một nam sinh khác, mặt mày chi gian ôn nhu, khí chất ôn hoà như một vị quý công tử thời xưa, hành xử chi gian giống như tên ôn nhuận như ngọc hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

"Ồ còn tưởng là ai, ra là cậu à." chỉ nhấc một con mắt nhìn rồi lười biếng nhắm mắt tiếp.

"Cậu mau trở lại trường đi."

"Không muốn. Rất phiền."

"Vậy cứ đợi chị ấy về nhìn thấy bộ dạng này của cậu đi." để lại một câu, Tống Tử Ngọc đứng dậy rời đi.

Phó Thiệu nghe vậy liền bật dậy, hỏi :

"Cậu vừa nói mẹ nó ai về?" mắt gắt gao nhìn hắn, đổi lại chỉ là nụ cười ẩn ý của hắn.

Thấy người đã đi, Phó thiệu cũng bị câu nói kia khiến đáy lòng nóng bỏng, cũng đứng dậy rời đi, phía sau một cái nữ sinh mặt mày nhu hoà, mang theo ngại ngùng tiến lên :

" Cái đó Phó thiếu cậu về trường sao? Có thể cho mình hoá gian được không?" mặt mày mong chờ cùng khẩn trương cùng cẩn thận gãi đúng chỗ ngứa kết hợp với khuôn mặt thanh tú rất khó người có thể từ chối. Đáng tiếc diện là giáo bá một nơi thì điều đó là không thể.

"Không rảnh." để lại một câu rồi rời đi.

Đuổi ra ngoài theo kịp tên kia, Phó Thiệu kéo người lại hỏi:

"Này ý cậu nói là sao?""Tôi cũng không rõ, nhưng anh trai tôi bảo thế." nói đến anh trai hắn, Tống Tử Ngọc liền nghiến răng hoàn toàn mất đi bộ mặt quân tử ôn hoà.

"Tống đại ca? Không phải anh ta đang đi diễn ở Mỹ sao?"

"Tôi không biết."

"Mặc kệ thât hay giả. Nếu chị ta dám trở về..." Thì đừng hòng rời đi.

END .