Edit: Lạc Tâm Vũ
Nghiêm Hải An lại đến quán bar, bất kể trong lòng buồn bực bao nhiêu cũng không có chỗ nói, chỉ có thể lẳng lặng uống một ly rượu quay ngược lại đối diện chính mình. Hình như hàng ngày Lê Hi tới đây giao tiếp một vòng, nhiều lần cũng có thể chạm mặt.
Nghiêm Hải An cảm thấy hứng thú của cậu ta đối với mình chưa từng biến mất, chỉ là để chậm hơn thôi, cảm giác khống chế được khoảng cách rất dễ chịu, cùng cậu tâm sự, uống ly rượu, đúng là rất vừa lòng.
Bị Lê Hi nhìn nghiêm túc thì Nghiêm Hải An càng ngày càng có nhiều dao động.
Nếu như thử một lần với người này không sai chứ?
Thời gian chỉ để Nghiêm Hải An lo sợ suy nghĩ quá nhiều, cho dù có ý nghĩ này, cũng luôn không có cách nào bước ra tính một bước mấu chốt. May mà lần này Lê Hi kiên nhẫn rất tốt, bằng lòng cùng anh dây dưa như vậy.
Ở trong quán bar điều chỉnh tốt tâm tình, Nghiêm Hải An ứng phó nâng Mạc Dịch Sinh càng thêm thuận buồm xuôi gió. Bởi vì lần đó khác biệt, chừng mấy ngày Mạc Dịch Sinh đều ở đây hờn dỗi, nhưng Nghiêm Hải An hoàn toàn đối xử với cậu đúng như khi cư xử với trẻ con, không rảnh để ý, cũng hoàn toàn ôn hòa giống như bình thường mà cẩn thận chăm sóc cậu.
Mạc Dịch Sinh này hờn dỗi thì không sống nổi nữa.
Nhiều lần cậu tỏ ý với Nghiêm Hải An không cần nịnh nọt với người không hiểu tranh, một mặt đặt suy nghĩ ở loại địa phương này, nên cũng không vẽ được cái gì.
Nghiêm Hải An buồn cười nói: “Mình đã không vẽ tranh rồi, Dịch Sinh. Cậu biết, mình không có thiên phú ở phương diện này. Cậu phụ trách vẽ tranh, mình phụ trách xã giao, phân công hợp tác, vậy không tốt sao?”
Mạc Dịch Sinh không thể phản bác lại lời này, cuối cùng chỉ nói: “Nhưng cậu thích vẽ tranh mà….”
Suy nghĩ của cậu rất đơn thuần, vẽ tranh vốn là một chuyện thiêng liêng, không thể dùng đồ bẩn thỉu tới chà đạp. Ngay khi Nghiêm hải An ở nơi này thích thì thích, nhưng tội gì vì thế không quan tâm đến bất cứ cái gì khác nữa.
Anh không muốn cùng Mạc Dịch Sinh vướng mắc ở loại địa phương này, bọn họ còn phải chuẩn bị đi theo đại bộ phận đến tỉnh nhỏ xa sưu tầm dân ca, một chuyến ít nhất ở một tuần, cần chuẩn bị và sắp xếp không ít thứ, tóm lại nhiễu đến lòng của Nghiêm Hải An cũng đến nhiễu.
Bọn họ không cùng đi với Lý Khanh, mà là tự mình lái xe. Nghiêm Hải An lắp đặt hướng dẫn, chạy đi chạy lại lái sai ba con đường, cuối cùng mới tìm được cái đường mòn kia. Quả thật là còn chưa khai phá, con đường này dường như là bị xe kiên quyết chạy ra, vết bánh xe giống nhau đều rải rác xen kẽ. Hai người bị rung ôi rung, Nghiêm Hải An cảm thấy xe đều bị rung rời rạc khung rồi, may mà thời tiết khá tốt, nếu như gặp phải trời mưa, đoạn đường này không biết phải lầy lội thành cái dạng gì nữa.
Thời gian chậm hơn hai giờ dự tính, giờ cơm sớm qua, đoạn đường này hai người lái xe tới đây cũng đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Nghiêm Hải An đưa cho Mạc Dịch Sinh bánh bích quy, gọi điện thoại cho Lý Khanh, liên tiếp hỏi đường đi.
Miệng Mạc Dịch Sinh gặm bánh bích quy, vịn cửa sổ nhìn bên ngoài không chớp mắt. Ven đường có người vội vàng cho vịt đi qua, Nghiêm Hải An thật cẩn thận làm tốc độ xe chậm lại, không để xe đè đến chúng nó.
Rẽ ngang rẽ dọc, rốt cuộc Nghiêm Hải An thấy Lý Khanh đứng xa xa ở một cửa nhà dân cư. Hiếm thấy chị ăn mặc rảnh rỗi như thế này, một bộ quần áo thể thao xám nhạt, bên ngoài mặc cái áo khoác xanh bạc hà phòng nắng, vẫy tay với bọn họ.
“Vất vả rồi.” Hôm nay Lý Khanh tết tóc đuôi ngựa, đổi đồ trang sức trang nhã, cực kì sôi nổi: “Nhưng mà thỉnh thoảng tới nơi này làm sạch phổi một chút vẫn rất tốt, đói bụng không?”
Những người khác sớm ăn xong rồi, cũng được thu xếp vào ở khu dân cư, Lý Khanh là cố ý tới đón bọn họ. Nghiêm Hải An đỗ xe ở ngoài ven đường, cùng Mạc Dịch Sinh đi theo Lý Khanh vào nhà dân cư.
Trong sân sớm được rất sạch sẽ, một vòng lớn góc ngỗng trắng và một đám ngỗng nhỏ, một người chị ra đón, cái tạp dề thắt quanh lưng: “Tới rồi? Ăn cơm trước đi? Trên lò vẫn nóng đấy.”
Lý Khanh giới thiệu Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh cho chị: “Chị Vụ, đây là người ở nhà các chị, sau này làm phiền chị ạ.”
“Được, được.” Vụ Ninh Thư xoa xoa tay trên tạp dề, trên làn da có phần thô ráp, nhưng vẫn luôn luôn nhiệt tình cười lớn, chuẩn bị cho Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh một chậu lớn gà quay khoai tây, thức ăn là rau cải xanh xào, một đĩa con dưa chua bỏ ớt, đầy đủ mùi vị, đặc biệt để ăn với cơm.
Lý Khanh ăn xong rồi, lúc này hút thuốc nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, nói với bọn họ: “Trong khoảng thời gian này các cậu ở nơi này, tôi cũng nói với chị Vụ rồi, muốn ở bao lâu các cậu tự mình lo liệu xem. Cần cái gì gọi điện thoại cho tôi, có thể nhân tiện giúp các cậu mang tới.”
Chuyện của chị cũng nhiều, sẽ không liên tục ở đây cùng bọn họ, chỉ biết thường cử người hoặc tự mình tới xem tình huống một chút.
Lý Khanh nói: “Buổi tối các cậu có thể ngâm suối nước nóng, đó là đặc sắc lớn ở nơi này, trong nhà mỗi một hộ đều có, ở ngay phía sau. Không có chuyện gì thì đến nơi đi dạo, cậu đừng nhìn là trong thôn, nhà này của người ta cũng mấy trăm năm lịch sử rồi.”
Lúc Nghiêm Hải An đi vào thì nhìn một chút, nhà ở chỗ này xem ra lâu năm nhất rồi, bề ngoài rõ ràng là phong dfienddn lieqiudoon cách cổ xưa, kết cấu đấu củng*, xây dựng riêng lẻ, chỉ có tường xanh bao vây cũng không hề chịu trọng lực, tạo thành tứ hợp viện** nhỏ, trên cấu trúc cột xà nhà còn có khắc họa một ít hoa văn cổ xưa đơn giản, có thể là khi thời gian qua quá lâu, có hủy hoại, mài ra một cỗ ý vị năm tháng.
*đấu củng: là kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc Trung, Nhật, Hàn.
**tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Lý Khanh không chờ bọn họ ăn xong đã đi rồi. Nghiêm Hải Ăn và Mạc Dịch Sinh ăn được một chậu gà quay nhà nông chỉ còn chút nước sốt, từng người no đến chổng vó.
Vụ Ninh Thục thấy bọn cậu ăn xong rồi đến thu dọn bát đũa, Nghiêm Hải An chống đỡ vội vàng đứng lên giúp cô.
“Không cần không cần, các cậu nghỉ ngơi đi, chị đến là được.” Vụ Ninh Thục ở trước mặt bọn họ tỏ ra có phần áy này, không ngừng để cho Nghiêm Hải An nghỉ ngơi, Nghiêm Hải An cũng chỉ giúp chị thu dọn bát đũa: “Chị, em hỏi thăm chút việc.”
Vụ Ninh Thục vội vàng nói: “Cậu hỏi là được.”
Nghiêm Hải An cũng không còn chuyện khác, chính là muốn làm thân với chủ nhà, thuận miệng hỏi thử xem phong cảnh chỗ nào nơi này tương đối tốt. Vụ Ninh Thục cũng không quá biết phong cảnh gì có được hay không, chỉ nói với anh tình hình người trong thôn.
Quả thực thôn này rất nhỏ, đi chậm chạp quanh quẩn một vòng hơn một giờ cũng đủ. Lần trước điều tra dân số cũng 156 gia đình, hơn nữa bởi vì hẻo lánh lạc hậu, phần lớn mọi người rời đi thành thị, để không không ít nhà ở. Nhà Vũ Ninh Thục chính Dieenndkdan/leeequhydonnn là trường hợp này, chồng chị mất sớm, vất vả nuôi lớn ba đứa nhỏ cũng đi theo công việc vào thành phố, mỗi tháng đều gửi về ít tiền, bây giờ sống một mình.
Vũ Ninh Thục nói: “Nửa năm trước có một ông chủ tới đây, mua không ít nhà ở thôn phía đông, nói muốn mở rộng. Mấy hôm trước dẫn người đến sửa chữa nhà, lộn xộn, có thể các cậu khỏi phải đi. Chao ôi, thật ra chị muốn nói, trong thôn chúng tôi không có gì đẹp mắt.”
Nói xong dường như chị có chút ngượng ngùng.
Nghiêm Hải An bật cười, anh có thể hiểu được tâm tình của Vụ Ninh Thục, lớn lên ở một nơi cũng có thể không chú ý tới cái tốt đẹp ở chỗ này, mà người giống như anh và Mạc Dịch Sinh sống ở trong thành thị khói bụi mù mịt rồi đột nhiên tới đây, ngược lại lập tức thích.
Dọc đường xóc nảy quá lâu, Mạc Dịch Sinh lại nghỉ ngơi không có quy luật, ăn cơm sẽ đi ngủ. Nghiêm Hải An không có cách nào với cậu, để Vụ Ninh Thục chăm sóc một chút, mình thì thừa dịp ngày vẫn sáng, ra ngoài đi dạo rồi.
Thời tiết hôm nay tốt, nhiệt độ thấp hơn thành thị một chút như vậy, không khí trong lành tự nhiên, xa xa có núi xanh, gần có nước chảy, không cần phối hợp màu sắc chính là một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ. Ruộng bậc thang chồng chất, màu xanh trùng điệp lại trùng điệp do tươi mới, tỏa ra sức sống, dọc đường như vậy thì cảm thấy tâm tình rất tốt.
Ngoại trừ vịt ra còn có bò được người ta vội vàng cho qua, Nghiêm Hải An nghiêng người để qua, nhìn thấy phong cảnh đẹp, liền lấy di động chụp lại, xong quay về cho Mạc Dịch Sinh tham khảo.
Đường trong thôn đều thông nhau, Nghiêm Hải An không biết đường cũng không lo lạc đường, mỗi con đường đều có thể đi thông. Anh tản bộ khắp nơi không có mục đích, nghe được âm thanh các thiết bị lắp đặt leng keng cốc cốc.
Phía trước bên ngoài nhà ở dựng giàn khung, có công nhân ở trên dưới, cạnh góc tường xếp không ít vật liệu xây dựng.
Nghiêm Hải An vô tình đi tới phía đông.
Nếu như thực sự mà nói, phong cảnh bên này lại càng rộng rãi hơn nữa, không chỉ dựa núi gần sông, bên cạnh còn trồng một khoảnh rừng trúc, xanh um tươi tốt, chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy hai mắt bị nhuộm màu. Nhưng mà đã bị người ta giữ lại bắt đầu mở rộng thương nghiệp rồi, Nghiêm Hải An cảm thấy có phần tiếc nuối.
Anh tiếp tục đi về phía trước, muốn đi xem rừng trúc một chút, có người gọi điện thoại ra từ một khu nhà dân cư, đúng lúc gặp mặt với anh.
Nghiêm Hải An: “….”
Tôn Ngôn: “……”
“Thật là có duyên nghìn dặm đến gặp gỡ.” Tôn Ngôn tháo kính mắt xuống, tàn khốc mà gật đầu một cái: “Dịch Sinh đâu?”
Tại nơi non xanh nước biếc bồng lai tiên cảnh như vậy, đột nhiên đυ.ng phải một cái đồ như vậy, giống như mang giày mới giẫm lên phân. Nghiêm Hải An thầm nghĩ đúng là ngày chó rồi, khách khí nói: “Đến đây sưu tầm dân ca, đang nghỉ ngơi.”
Tôn Ngôn châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn anh: “Ở đâu đây?”
Liên quan gì tới anh.
Nghiêm Hải An nói: “Trong khu dân cư.”
Tôn Ngôn giũ tàn thuốc, làm như không hài lòng Nghiêm Hải An một hỏi một đáp là không thức thời: “Tôi hỏi anh cụ thể ở nơi nào?”
“Thôn Tây bên kia.” Nghiêm Hải An có chút chần chờ đáp, không phải anh không muốn nói, mà là anh thực sự không biết hình dung như thế nào, trong thôn này chẳng phân biệt được đường phố và biển số nhà, mỗi người cũng biết nhau, chỉ cần hỏi một tiếng cũng biết là nhà ai: “Người nhà đó gọi là Vụ Ninh Thục…..”
Tôn Ngôn không kiên nhẫn được mà ngắt lời anh, dùng chân dập tắt phân nửa khói: “Vậy anh chờ, đưa tôi tới như thế này.”
Nói xong đã đi qua một gian lắp đặt thiết bị khác, Nghiêm Hải An ngẩn ngơ đuổi theo phía sau nói: “Thật xin lỗi, ngài Tôn, tôi còn có việc.”
Nhưng mà người nọ phía trước hoàn toàn không nghe, giống như rất có lòng tin Nghiêm Hải An sẽ theo kịp, chân dài đã bước vào cửa. Nghiêm Hải An dừng bước lại, nội tạng đều thiêu đốt, nhìn cũng không die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhìn đống vật liệu xây dựng ở bên kia một cái, sợ bản thân mình không nhịn được liền nhặt gạch vọt vào.
Anh bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, khó khăn lắm quyết tâm bình tĩnh tâm tình, nhưng bây giờ không nhẫn nại tin tưởng Tôn Ngôn nữa, xoay người biến mất.
Không có hứng thú đi dạo tiếp nữa, Nghiêm Hải An trực tiếp trở lại nhà họ Vụ. Mạc Dịch Sinh còn đang ngủ trên giường, chăn mỏng đều được đắp trên người, tóc cũng không có lộ ra, toàn bộ cuộn lại thành hình cầu, gỡ xuống cũng không gỡ được.
Nghiêm Hải An: “…..”
Được, cậu giỏi.
Anh đi đến sân, Vụ Ninh Thục đang cho ngỗng ăn: “Nếu không cậu cũng ngủ một lát đi?”
“Không cần, buổi tối không ngủ được.” Nghiêm Hải An gọi điện thoại cho cửa hàng, làm theo phép hỏi tình hình. Nói chuyện điện thoại xong thì còn cầm đủ loại đồ dùng từ trong xe vào nhà.
Vụ Ninh Thục vào phòng bếp bận rộn, bên ngoài ngỗng trắng dẫn một đám ngỗng nhỏ được ăn xong chuyển động vòng tròn ở trong sân, thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn anh, toàn bộ ngỗng cũng căng thẳng chăm chú, như đang xác định có nên đuổi người ngoài này ra khỏi lãnh thổ của mình hay không.
Nghiêm Hải An làm xong việc, mắt to trừng mắt nhỏ cảnh giác với ngỗng trắng ở trong sân, nghĩ mình không rơi gì xuống.
“Chính là chỗ này?” Bỗng chốc cửa chính bị đẩy ra, Tôn Ngôn bước vào. Người đi theo phía sau, lên tiếng trả lời với anh: “Hỏi thăm, chính là chỗ này.”
Tôn Ngôn vừa quay đầu thì nhìn thấy Nghiêm Hải An, âm trầm cười: “Không ngờ chạy trốn nhanh thật, tôi cho phép anh đi sao?”
Người này không thể đắc tội, vừa già lại âm hồn bất tán, Nghiêm Hải An bị anh làm phiền muốn chết, đổi lại tính tình trước kia anh sớm đánh một đấm qua: “Ông chủ Tôn, tôi giải thích qua rồi, tôi còn có việc.”
Tôn Ngôn người cao chân dài, vài bước vượt đến trước mặt anh, dặn dò với người phía sau: “Tối nay tôi ở nơi này, đi nói với người ta một chút.”
Có lẽ người nọ là một người nhỏ tuổi chịu sai bảo, chắc hẳn cũng rất hiểu tính cách tùy hứng bá đạo của Tôn Ngôn, được lệnh chưa nói một câu, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong phòng bếp có tiếng động, chạy chậm tới.
Tôn Ngôn cười nói: “Tôi thực sự là nhìn lầm anh rồi, không ngờ anh còn có tính cách nhỏ nhen, hả?”
Bị người không buông tha mà đạp lên như vậy, dù cho Nghiêm Hải An biết kiềm chế cũng có chút nhịn không được. Anh cười cười, lịch sự mà nói: “Ngài Tôn thật là nói đùa, người bảo thủ thế không còn cách nào khác.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nghiêm Hải An: (cười) Thật muốn đánh anh
Tôn Ngôn: (cười) có gan tới đi