Chương 9

Chương 9: Từ Nguyệt

Nghiêm Trác nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người chợt thấy y tá Trương.

Nghiêm Trác nói: "Anh Tống đang ngủ, bà đừng dọn phòng vào buổi tối."

Y tá Trương cười nói: "Con có thể đi tìm y tá Vương, bà đã đổi ca với ông ấy, lát hồi bà có việc ra ngoài một chút."

Nghiêm Trác gật đầu, thấy bà vui vẻ như vậy, cậu tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Trông bà rất vui."

Y tá Trương nói: “Bà đi đón cháu gái của bà, con bé được nghỉ rồi, lát hồi sẽ qua đây.”

Khi Nghiêm Trác đang trò chuyện với bà, cậu nghe thấy y tá Trương kể về cô cháu gái hình như nhỏ hơn cậu hai tuổi, học đại học ở một nơi khác. Cũng không gần, lâu lắm rồi mới quay về.

Bây giờ cô cháu gái đã trở lại, đây thực sự là một điều vô cùng hạnh phúc đối với y tá Trương.

Nghiêm Trác nói: “Vậy bà đi mau đi, trời tối đi đường cẩn thận.”

“Ừm —— được.”

Sau khi y tá Trương đi, Nghiêm Trác đi tìm y tá Vương.

Cuối cùng cũng tìm thấy ông ấy ở lầu hai, trước khi trở về ký túc xá, Nghiêm Trác còn đặc biệt nhắc nhở ông ấy.

Sáng hôm sau.

Nghiêm Trác dẫn vài người chú đi châm cứu, không biết chuyên gia nổi tiếng nào đã đưa ra kết luận dương khí dồi dào nhất là vào buổi sáng, châm cứu vào thời điểm này sẽ có hiệu quả tốt nhất.

Vì vậy, ngay khi vừa ăn sáng xong, cậu đã bị một nhóm các cô chú quấn lấy, nhất quyết xếp hàng để được châm.

Điều quan trọng là chỉ có một phòng vật lý trị liệu và chỉ có bốn chiếc giường trong đó.

Lần này tám ông chú xuống, còn lại phải chờ nên tụ tập đánh bài, trong lúc chơi thì xảy ra mâu thuẫn, suýt chút nữa chuyển từ đánh bài sang đánh người.

Họ vẫn còn huyên thuyên và tranh cãi, Nghiêm Trác cảm thấy mệt mỏi trong một lúc.

Cậu ngồi phịch xuống sô pha, tay phải đỡ đầu, muốn gầm lên: Câm miệng!

Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào cậu từ phía sau.

Nghiêm Trác quay lại—-một cô gái xinh đẹp.

Cô gái nói: "Nghiêm Trác?"

Nghiêm Trác khẳng định mình là lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng chưa từng gặp qua, đột nhiên lại thấy cô đọc lên tên của mình, có chút kinh ngạc: "... Cô biết tôi?"

“Biết chứ, thường nghe bà nhắc đến cậu." Cô nói với một giọng điệu thân thiện.

Nghiêm Trác đã đoán ra cô là ai, mỉm cười với cô: "Thật ra, tôi cũng có nghe nói về cô."

Từ Nguyệt có dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, sinh động và tràn đầy sức sống, khi nâng lên hạ xuống đều tỏa sáng như những vì sao.

Cô lắc lắc cuốn sổ trên tay, nói: “Tháng sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Buổi trưa.

Nghiêm Trác đưa Từ Nguyệt đến nhà ăn ăn.

Từ Nguyệt nhìn xung quanh, nói: "Ít người quá."

Nghiêm Trác nói: “Mọi người đều ăn trong phòng, những người đến nhà ăn phần lớn là y tá."

Từ Nguyệt gật đầu, hỏi cậu: “Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi.”, Nghiêm Trác suy nghĩ một chút nói: “Tôi cũng quên mất thời gian chính xác là lúc nào.”

Bởi vì ít người ăn, cửa sổ* cũng ít mở, hai người tùy tiện gọi một ít đồ ăn.

*Chỉ những ô cửa sổ gọi món và lấy đồ ăn.

Từ Nguyệt chọc xới cơm, nói: "Cảm thấy không ngon lắm.”

Cô nói điều này không phải để phàn nàn, mà là để bày tỏ cảm xúc.

Dù sao cô cũng chỉ lôi ra được một quả trứng to bằng móng tay.

Nghiêm Trác đã quen với điều đó.

Buổi sáng thì không sao cả.

Cửa sổ nào cũng mở, vô vàn lựa chọn.

Nhưng vào buổi trưa, các dì trong căng tin có phần thụ động, không coi trọng việc nấu ăn.

Giữa bữa ăn, y tá Trương đến.

Bà hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ, bà đi tới nói: “Hai đứa đã biết nhau rồi à, bà còn định buổi chiều mới giới thiệu cho hai đứa làm quen.”

Từ Nguyệt kéo bà ngồi xuống, hỏi: "Bà, bà ăn cơm chưa?"

Y tá Trương nói: "Con ăn đi, coi chừng nóng."

Từ Nguyệt bĩu môi: "Bà đừng ăn đồ thừa nữa. Không phải đồ ăn ở căn tin đều miễn phí sao?”

Y tá Trương nói: “Đồ ăn sáng bà còn chưa ăn xong, không thể lãng phí.”

Xưa nay người già ai cũng vậy, lãng phí thức ăn còn khó chịu hơn chết đói.

Từ Nguyệt ngừng tranh cãi, lặng lẽ ăn bữa ăn của mình.

Trước khi y tá Trương đến, Từ Nguyệt và Nghiêm Trác vẫn còn chuyện để nói, nhưng sau khi y tá Trương đến, họ không còn gì để nói.

Từ Nguyệt yên lặng vùi đầu vào bữa ăn, y tá Trương vỗ vỗ tay cô nói: “Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, có thể giao tiếp nhiều hơn.”

Sau đó, bà lại quay đầu về phía Nghiêm Trác: “Tiểu Nghiêm, mong con quan tâm Tiểu Nguyệt nhà bà nhiều hơn, để con bé học hỏi nhiều hơn từ con ..."

Nghiêm Trác không nghĩ mình có điều gì đáng để học hỏi, nhưng cậu vẫn mỉm cười đồng ý.

Cậu nói: “Được.”

Hầu hết người già đều thích nói chuyện phiếm, y tá Trương nói huyên thuyên rất nhiều và không có dấu hiệu dừng lại.

Cuối cùng, Nghiêm Trác gần như dỗ dành bà, thề: “Dì yên tâm đi, con nhất định sẽ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”

Đã nhận được câu trả lời chắc nịch của Nghiêm Trác, y tá Trương sợ tiếp tục sẽ phiền toái cho cậu, cho nên liền đổi chủ đề, nói: "Hôm nay, khi bà dọn phòng của cậu Tống vào buổi sáng, lúc dọn rác thì phát hiện có rất nhiều túi cà phê. Đây là lần thứ ba rồi, bà không biết cậu Tống…có bị bệnh gì không?"

“Túi cà phê?”, Từ Nguyệt cắn một miếng đậu hủ, hỏi: “Túi cà phê thì sao?”

Bình thường cô cũng rất thích uống cà phê, có lúc quá thèm còn uống liên tục hai ly, nên nhất thời cô không nhận ra sự khác biệt.

Nghiêm Trác nói: “Chắc không phải chuyện lạ, có lẽ là thói quen thôi.”

Mẹ kiếp.

Thật là một thói quen xấu.

Nghiêm Trác không muốn làm mọi thứ trở nên nghiêm trọng, vì vậy cậu đã đưa ra một lời giải thích như vậy.

Y tá Trương hỏi: “Uống như vậy có ảnh hưởng đến thân thể cậu ấy không?”

Nghiêm Trác không nói gì, cắn chặt môi dưới, cau mày thật chặt.

Bầu không khí rơi vào kỳ lạ.

Từ Nguyệt tò mò hỏi: “Cậu Tống là ai?”

Y tá Trương nói: “Một người đàn ông mù có hơi kỳ lạ.”

Nghiêm Trác âm thầm thêm một tiền tố khác trong lòng—Đẹp trai.

Luôn luôn đẹp trai, đôi khi là một người mù kỳ lạ.

“Thật sao.” Từ Nguyệt nói: “Vậy đừng để ý.”

Cô có lý phân tích: “Nếu anh ta là một người kỳ quái, cho dù anh ta làm bao nhiêu chuyện kỳ

quái, cũng không có gì lạ.”

Nghiêm Trác nhướng mày, cô nói có lý.

Sau bữa tối, Nghiêm Trác tạm biệt Từ Nguyệt và y tá Trương, một mình đến 108.

Cậu phát hiện gần đây số lần mình đến 108 hầu như đuổi kịp ký túc xá của chính mình.

Khi Nghiêm Trác bước vào, không khí tràn ngập hương thơm êm dịu.

Cậu nhìn vào tay Tống Diên, lại là cà phê.

Nghiêm Trác gõ bàn, nói: “Anh Tống.”

Tống Diên gật đầu, đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê.

Nghiêm Trác hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa?”

Tống Diên nói: “Ăn rồi.”

Nghiêm Trác “Ồ”, lại hỏi: “Ăn cái gì?”

Tống Diên nói: “Ăn trưa.”

Nghiêm Trác: “…”

Sau khi nói xong, cậu cũng không có nói kiếp trước mình làm sai cái gì, cho nên kiếp này mỗi lần cùng Tống Diên nói chuyện, đều sẽ tức giận đến hoài nghi tính mạng của mình.

Trong hành lang có rất nhiều người ra vào, Nghiêm Trác vào phòng quên đóng cửa, người qua đường đều tò mò liếc nhìn.

Nghiêm Trác cau mày, cậu cảm thấy không thoải mái, 108 không phải sở thú, những người này nhìn cái gì!

Cậu bước nhanh tới cửa, vừa định đóng cửa lại thì Từ Nguyệt đột nhiên xuất hiện, cô nhìn vào bên trong, chỉ thấy bóng lưng của Tống Diên.

Cô hỏi Nghiêm Trác: “Cậu đang làm gì vậy?” Giọng cô nhỏ đến mức khó nghe thấy.

Nghiêm Trác nói đùa: "Tôi đang nói chuyện với một khách hàng lớn."

Từ Nguyệt dừng một giây: "Tống Diên?"

Nghiêm Trác ngạc nhiên gật đầu.

Cậu không nghĩ tới Từ Nguyệt ngày đầu tiên tới đây liền hiểu rõ ràng như vậy.

Từ Nguyệt cười: “Nói chuyện với anh Tống sao lại cau mày?”

Nghiêm Trác đau đầu đỡ trán, chán nản nói: “Cà phê.”

“Hả?” Từ Nguyệt không hiểu nói, đôi mắt cô mở to nghi ngờ.

Nghiêm Trác không thể làm gì khác ngoài việc lặp lại: "Tống Diên ... lại uống cà phê."

Từ Nguyệt gật đầu.

Đột nhiên cô hiểu ý, nói: “Anh ta lại uống cà phê, nên cậu lo lắng sao?”

Nghiêm Trác cười toe toét, không nói gì tỏ ý đồng tình.

Từ Nguyệt nói: “Cậu có thể nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy uống ít cà phê hơn.”

Nghiêm Trác: “…Tôi không—”

Từ Nguyệt ngắt lời cậu: “Không nghĩ ra từ nào à?”

Không phải thế.

Nghiêm Trác bất đắc dĩ, vừa định nói chuyện, Từ Nguyệt lại cắt ngang nói: "Ồ, tôi hiểu rồi."

Từ Nguyệt tưởng cậu không dám, liền trợn mắt ngoác mồm: "Tôi... Tôi sẽ giúp cậu."

Nghiêm Trác không muốn cô giúp, vừa định từ chối, Từ Nguyệt đã bỏ qua cậu, đi thẳng đến chỗ Tống Diên.

Cô nói với Tống Diên: "Anh Tống, uống nhiều cà phê sẽ có hại cho sức khỏe, anh nên kiềm chế lại."

Nghiêm Trác rất ngạc nhiên, cậu đã kìm nén trong lòng và không biết nói như thế nào, nhưng Từ Nguyệt lại thốt ra hết sức nhẹ nhàng!

Thật đơn giản, thật bình dị.

Một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai, Tống Diên hơi sửng sốt, cau mày hỏi: "Cô là ai?"

Từ Nguyệt tự giới thiệu: "Tôi là y tá mới, tên là Từ Nguyệt."

Tống Diên gật đầu: "Tôi hiểu rồi, Từ Nguyệt, cảm ơn cô. Nhưng—" Anh dừng lại hai giây, nói rõ ràng: "Chuyện này không liên quan gì đến cô."

Nghiêm Trác từ nhỏ có một tật xấu, cậu đã quen với việc thay thế người khác xấu hổ.

Ví dụ như bây giờ, cậu rất xấu hổ thay cho Từ Nguyệt ... Nói thế nào nhỉ, Từ Nguyệt là con gái, nhắc nhở anh vì có lòng tốt, Tống Diên không chút nể tình, thẳng thắn nói người ta lo chuyện bao đồng.

Nghiêm Trác ho khan một tiếng, muốn giảm bớt bầu không khí khó xử, nhưng còn chưa nói hết lời, Từ Nguyệt khẽ cười một tiếng, cô lễ phép nói: “Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi là nhân viên ở đây, tôi có nghĩa vụ chăm sóc anh. Nếu anh xảy ra bất cứ điều gì, viện dưỡng lão của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, và nó cũng sẽ ảnh hưởng đến nhân viên điều dưỡng như chúng tôi. À.... tất nhiên, nếu anh không sống ở đây, thì nó sẽ không liên quan gì đến chúng tôi."

Ngụ ý là trừ khi anh rời khỏi đây, bằng không tôi có quyền quản lý anh.

Giọng điệu của cô quá cứng rắn, Tống Diên cau mày.

Nghiêm Trác, người đang nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ: Tiêu rồi ...

Quả nhiên, trong vòng hai giây, Tống Diên đã hỏi nhiều lần: "Đây là nhà trẻ hay viện dưỡng lão? Có hạn chế uống cà phê trong thỏa thuận đã ký với bệnh viện không. Hay nó có ghi rõ ràng lượng cà phê mà bệnh nhân nội trú được uống hàng ngày? Việc tôi uống cà phê có ảnh hưởng đến công việc của cô không?"

Nghiêm Trác đã từng trải qua tính khí thất thường của Tống Diên, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một cái nhìn hung hăng như vậy.

Nghiêm Trác nhìn Từ Nguyệt như thể đang tiếc thương.

Từ Nguyệt cũng là người bình tĩnh, cô không có chút hoảng sợ nào bởi vì câu hỏi của Tống Diên, cũng không có bởi vì anh nói thẳng mà cảm thấy thẹn thùng.

Cô gạt mớ tóc lòa xòa xõa xuống tai, nói với Tống Diên: “Anh Tống, tôi đi quá giới hạn rồi, xin lỗi.”

Nói xong, cô rời đi, để lại Nghiêm Trác một mình trong sự xấu hổ.

Nghiêm Trác nghĩ: Mình đã làm cái quái gì thế này, luôn phải đối mặt với tình huống không thể thở được.

Cậu xấu hổ giải thích với Tống Diên: "À... Từ Nguyệt, cô ấy là cháu gái của y tá Trương, khi y tá Trương dọn rác đã tìm thấy rất nhiều túi cà phê, bà ấy có chút lo lắng. Nên, cô ấy—"

Tống Diên "Hừ” một tiếng, ngắt lời cậu: "Không cần phải giải thích."

"..."

Nghiêm Trác im lặng, ý của Tống Diên quá rõ ràng, đó là "Tôi không muốn nghe".

Nhưng những lời này đã sớm bị xé lộ ra ngoài, cậu cảm thấy thật sự không tiện nói ra, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy ——“

Tống Diên quay đầu về hướng của cậu.

“Thì là…” Nghiêm Trác nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Nếu uống quá nhiều cafein trong cà phê sẽ bị nghiện, không nhịn được mà muốn uống hoài, có lẽ anh đã bị nghiện."

Tống Diên dừng lại, hỏi cậu: "Cậu có nghĩ tôi có nghiện không?"

"Không, không phải sao?" Nghiêm Trác nói.

Cậu nghĩ: Không phải nghiện sao anh có thể uống nhiều như vậy? Trước đây cậu đã uống cà phê này rồi, hương vị rất tệ.

“Không.”, Tống Diên đột nhiên nói chậm lại: “Tôi không nghiện.”

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, khiến Nghiêm Trác không ngờ tới.

Cậu chợt nảy ra ý nghĩ chiều chuộng, anh thích thì cứ để anh uống, chỉ cần anh vui là được.

Tuy nhiên, suy cho cùng đây cũng chỉ là suy nghĩ theo cảm tính, từ góc độ lý trí mà nói, vì sức khỏe, Tống Diên nhất định phải uống cà phê có chừng mực.

Vì vậy Nghiêm Trác đề nghị: “Nhưng tôi vẫn thấy anh nên uống ít hơn một chút.”

Nghiêm Trác nói xong, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Ngay khi cậu nghĩ Tống Diên sẽ không đáp lại, Tống Diên khẽ "hừ" một tiếng, thì thầm: "Nếu nghiện thật thì hay rồi."