- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Quan Hệ Bình Đẳng
- Chương 10
Quan Hệ Bình Đẳng
Chương 10
Hàn xong, Trần Vi lo lắng không yên nói: "Sư phụ Tần, cô ngồi nghỉ chờ một lát, tôi nắm bắt dữ liệu xem sao!"
Tần Việt đáp lại một tiếng, ngửa người dựa vào lưng ghế, tầm nhìn bỗng dưng bị kéo dài khiến cô nhìn chằm chằm dưới bàn—— Đủ loại dây nguồn, dây cáp được buộc bằng dây rút nhựa, sắp xếp có trật tự, có một chiếc tua vít rơi giữa hai chỗ ngồi, và có cả một khối rubik 7x7 màu sắc sặc sỡ ở cạnh tủ.
Ánh mắt từ tốn của Tần Việt hướng về nó, đột nhiên cô nghe thấy Thẩm Kiến Thanh thở hắt ra.
Hôm nay cô ấy ngồi đối diện với Tần Việt, thi thoảng bị Trần Vi gọi tới xem giúp trình tự, đôi khi lại gõ bàn phím sửa luận văn, phần lớn thời gian còn lại là lấy tay chống cằm, nhắm hờ mắt, đưa tầm nhìn về phía màn hình điện thoại, lúc bấm đúp để bật sáng, lúc lại bấm đúp để tắt đi, có vẻ như đang đợi điện thoại.
Cái thở hắt vừa rồi hẳn là đã đợi đến sốt ruột, chân mày có hơi gằn xuống.
Vì thế khi chuông vừa reo, cô ấy lập tức nghe máy.
"Alô, xin chào."
"Đợi chút, tôi xuống ngay."
Cuộc gọi chưa đầy 5 giây đã kết thúc, Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng đứng dậy rời đi, bước chân gấp gáp dọa Trần Vi giật nảy.
"Cô Thẩm của các em hôm nay làm sao vậy? Cứ hơi xíu là rồ lên." Trần Vi nghiêng đầu hỏi Thái Văn Các vừa mới tới chưa lâu.
Vía ngồi lê đôi mách của Thái Văn Các bỗng nổi lên, "Ngoại trừ vừa nãy ra thì cô Thẩm có rồ bao giờ nữa đâu ạ?"
Trần Vi hất cằm về phía Tần Việt ở đối diện, nói: "Lúc đến Lĩnh Khoa đón sư phụ Tần đó, đang ngồi yên ổn tự dưng bật dậy, thiếu điều dọa tôi tè dầm."
"Ấy, cô Trần, phiền cô lưu ý quy định đầu tiên của luật rừng trong phòng thí nghiệm—— Dùng từ văn minh."
"Ờ."
Trần Vi vừa chỉnh máy đo sóng phân tích dữ liệu, vừa nói: "Làm việc với cô Thẩm của các em 2 năm, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy có tình người như vậy đấy."
"Đúng, đúng." Thái Văn Các dìm hàng một cách có kiểm soát, "Nhớ hồi tháng 6 em đi công tác, mang theo cả trăm cân máy móc, mà cô Thẩm để em một mình vác theo đi tàu cao tốc, lúc đó em chỉ muốn bỏ học."
"Tôi còn tệ hơn, Tết năm ngoái, cô Phương ở công đoàn xếp cô Thẩm của các em diễn tiểu phẩm, cô ấy thấy mất mặt, ép tôi thay cô ấy đi bằng một bài luận văn đó."
"Vụ này có chắc là không phải cô Thẩm cứu người gặp nạn không?"
"Lượng nghiên cứu khoa học của cô ấy đã vượt quá nhiệm vụ 50% rồi, cho tôi mượn một bài thì có sao?"
"...Vẫn thấy cô Thẩm trong chuyện này là chơi luật ngầm."
Trần Vi nói: "Nói chung là non, vẫn chưa ngộ ra đường đời hiểm ác."
Thái Văn Các cười khô khan, cưỡng chế đưa cuộc hội thoại về đúng chủ đề: "Sư phụ Tần, chị và cô Thẩm có quan hệ gì mà cô lại đi đón chị vậy?"
Tần Việt vẫn đang nhìn gầm bàn, giọng bình tĩnh, "Không có quan hệ gì cả, cô Thẩm đón tôi là vì hiện tại chỉ có tôi mới phối hợp được với cô Trần, cô ấy sợ hỏng việc."
"Ai bảo cô thế?" Trần Vi hỏi.
Tần Việt chớp mắt, ngẩng đầu hỏi: "Không phải à?"
Trần Vi không chút nghĩ ngợi, "Đương nhiên là không."
"Dẫn dây thử nghiệm chân 4 của U1 ra." Trần Vi đưa bảng cho Tần Việt, nhấp chuột lia lịa nói: "Cô Thẩm xót cô đường xa nên mới đến đón cô đấy."
Tay Tần Việt khựng lại, động tác rút mỏ hàn không được dứt khoát như thường, nhưng kết quả vẫn rất vẹn toàn.
Cô đưa lại tấm bảng, liếʍ môi, nói: "Tôi đến đây chỉ mất hơn nửa tiếng."
"Lại còn hơn nửa tiếng, cô Thẩm nghe nói là 20 phút là đã ngồi không yên rồi." Trần Vi nhanh chóng kết nối, "Cô chưa thấy thôi, tốc độ cô ấy cầm chìa khóa phóng ra ngoài cửa, như muốn đạp gãy giày cao gót luôn ấy."
"Thật ạ? Em muốn xem ghê." Thái Văn Các thừa cơ nói.
Trần Vi bảo cô chỗ nào mát thì ra đó đợi, cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc.
Tần Việt lại tựa vào ghế, nhẹ nhàng xoa vùng bụng đang nhộn nhạo.
"Sư phụ Tần, cô nghỉ một lát đi, lần này xem ra có hi vọng đó, tôi và Thái Văn Các sẽ đo thêm vài lần nữa, có vấn đề gì thì lại gọi cô sau." Trần Vi vội nói.
Tần Việt nói: "Được."
Dứt lời liền nghiêng đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt, lại quay trở lại, cúi xuống nhặt khối rubik bám một lớp bụi mỏng rơi trên mặt đất lên, bắt đầu giải.
Phòng thí nghiệm im ắng.
Hoa trên bệ cửa vẫn đang độ nở rộ.
Không lâu sau, có người hối hả đẩy cửa bước vào, dừng lại phía sau Tần Việt, theo sau là tiếng túi giấy bị mở ra và âm thanh giấy thiếc bị bẻ.
Cuối cùng ở ngay sau tai Tần Việt.
Tần Việt vô thức ngước mắt, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, "Há miệng."
Động tác xoay rubik nhanh nhẹn của Tần Việt đột ngột dừng lại, cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người, trừ Trần Vi đều đang tập trung vào mình, còn Thẩm Kiến Thanh bên cạnh như thể không thấy gì, nửa tựa nửa ngồi ở mép bàn, đưa viên thuốc trên tay đến bên miệng cô, nói: "Talcid [1], nhai thử 2 viên xem, kẻo lát nữa lại nôn thật."
[1] Talcid: Thuốc dạ dày
Nhậm Giai Văn nghe vậy liền vội vàng đi tới hỏi: "Dạ dày sư phụ Tần khó chịu hả?"
Thẩm Kiến Thanh lườm cô nàng, "Người ta đến lâu vậy rồi mà một ly nước nóng cũng chẳng có, dạ dày thoải mái nổi không?"
Nhậm Giai Văn lúng túng, "Em đi lấy ngay đây."
Tống cổ Nhậm Giai Văn đi, Thẩm Kiến Thanh giơ tay về phía Tần Việt, nói: "Talcid đó, viên nhai, không đắng."
Tất nhiên là Tần Việt biết, cô chỉ đang suy nghĩ rằng, Thẩm Kiến Thanh đã mua thuốc lúc nào?
Ngoài trừ vừa nãy, cô ấy chưa bao giờ ra ngoài.
Nhưng mới đây cũng chỉ 4-5 phút, còn lâu mới đủ cho cô ấy chạy tới hiệu thuốc bên ngoài.
Thuốc giao về chăng?
Có khả năng.
Cuộc điện thoại mà cô ấy nghe trước khi ra ngoài bắt đầu với "Xin chào", rõ ràng là số lạ.
Vậy là, cuộc gọi mà cô ấy vẫn luôn chờ đợi thực chất là điện thoại gọi ship?
Chỉ vỏn vẹn 15 phút mà cô ấy đã không vui vì phải chờ đợi rồi.
Là cô ấy đợi quá lâu, hay, phải đợi quá lâu?
Dù thế nào đi chăng nữa, Tần Việt vẫn phải thừa nhận, đây là sự quan tâm không được báo trước.
Mà Thẩm Kiến Thanh dành cho cô.
Lần đầu tiên.
"Sao mà đực ra thế? Mau uống đi." Thẩm Kiến Thanh thúc giục.
Tần Việt tạm thời đặt rubik xuống, nói "Cảm ơn", đang định đưa tay nhân lấy thì lại bị Thẩm Kiến Thanh nhanh tay né, "Tay bẩn uống thuốc, muốn miệng nôn trôn tháo hả?"
"Miệng nôn trôn tháo cái gì đó?" Trần Vi lại đưa bảng cho Tần Việt, "Phiền cô đổi C18 thành 104."
Tần Việt nói: "Được."
Tần Việt nhận lấy tấm bảng, chuẩn bị đứng dậy.
Đứng dậy là một quá trình chủ động nghiêng về phía trước.
Bàn tay của Thẩm Kiến Thanh chỉ cách cô chưa đầy 2-3cm đang chờ đợi.
Trần Vi tinh mắt nhìn thấy trong tay Thẩm Kiến Thanh có thứ gì đó, ngóc đầu lên hỏi: "Cô Thẩm, tay cô có gì thế?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Thuốc chuột, muốn uống không?"
Trần Vi quả quyết lắc đầu, "Tuổi trẻ tươi đẹp, tôi nghĩ quẩn đến độ nào mà phải chạy đi uống thuốc, chuột, ơ, sư phụ Tần, cô không vui à?"
Sư phụ Tần dằn 2 viên thuốc dưới đầu lưỡi, cầm mỏ hàn điện lên, gõ vào cạnh bàn 2 cái "keng keng".
Trần Vi bị gõ đến ong cả đầu, hoang mang ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Kiến Thanh đã chào hàng "thuốc chuột" thành công, lặng lẽ thở dài: "Không hổ danh là "vật lạ" của viện 2, tùy tiện dựa vào bàn thôi là cũng trở thành phong cảnh được."
"Phong cảnh" đang nghĩ, có những người môi nhìn thì khô nẻ, nhưng chạm vào thì sao, tựa như thạch vậy, muốn hôn, tiếc là không đúng thời điểm.
Thẩm Kiến Thanh bất động thanh sắc vuốt ve ngón tay bị môi Tần Việt chạm tới khi uống thuốc, khi xúc cảm mềm mại trên da hoàn toàn lặn đi mới đứng thẳng dậy, tiếp tục lục lọi thuốc trong túi.
Cô ấy còn đặt thuốc chữa cảm, thông mũi, làm dịu cổ học, định bụng đưa Tần Việt dùng hết, không ngờ vừa cầm trong tay đã nghe thấy Tần Việt bận xong, xoay người qua nói: "Cô Thẩm, tôi đã uống thuốc cảm rồi."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- HE
- Quan Hệ Bình Đẳng
- Chương 10