Chương 11: Đợi

Đúc được mấy muỗng, Lục Uyển Ninh thoáng lui ra phía sau, lấy khăn tay xoa xoa miệng, nhíu mày nói: "Con thật sự ăn không nổi nữa"

Bưng tới ba chén đều còn thừa hơn phân nửa, Ân Trọng là người sống khổ hàn trên chiến trường bấy lâu, không thể lãng phí, hắn đơn giản nâng chén múc một muỗng lớn đã ăn xong. Không đến vài muỗng đã thấy đế, làm Lục Uyển Ninh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Ân Trọng buông chén, chép chép miệng, cau mày rất là ghét bỏ: "Thứ ngọt như vậy, sao con thích ăn vậy?"

Lục Uyển Ninh mếu máo, thầm nghĩ vốn chỉ muốn nếm cho biết vị ngọt thôi, vậy mà vừa rồi hắn còn liên tiếp thúc giục nàng ăn.

Thấy bên miệng hắn có chút nước đường, Lục Uyển Ninh mang ra một cái khăn sạch sẽ khác đưa cho hắn, "Bên miệng dính kìa ngài lau đi."

Nhưng mà Ân Trọng trực tiếp tùy tiện mà giơ tay quẹt quẹt.

Lục Uyển Ninh không khỏi nhíu mày, vừa định đem khăn lấy lại, lại bị hắn nắm tay chậm rãi vuốt ve.

Ân Trọng nhìn nàng gương mặt nàng dưới đèn tuổi trẻ xinh đẹp, trong lúc nhất thời tình ý kiều diễm, giấu ở đáy lòng buột miệng thốt ra: "Nếu ta trẻ lại một chút, không phải là bá phụ của con thì tốt rồi......"

Có lẽ Uyển Ninh tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, dù cho nàng đối với hắn có tình ý thì cũng khó nói nên lời, nhưng hắn thì lại không nghĩ tiếp tục cùng nàng vòng quanh.

Ân Trọng từ trước đến nay là người thẳng thắng, nếu nhận định, sẽ làm cho bằng được, không rối rắm, cũng không thèm để ý người ngoài sẽ như thế nào. Đây là tự tin của hắn, xuất phát từ thân phận tư tưởng lớn mạnh trong xương tủy. Hắn đối mặt với chuyện tình cảm rốt cuộc cũng sẽ trở nên mẫn cảm, mặt khác thì không nói, chỉ là vách ngăn giữa hai rất lớn đó chính là tuổi tác đều này không thể không làm cho hắn chú ý.

Lúc này, lời của Ân Trọng là có ý gì, Lục Uyển Ninh đương nhiên sẽ nghe hiểu, nàng vẫn nhíu lại mi tránh tay của hắn, "Ngài nói cái gì vậy chứ. Nếu là như thế, người và con căn bản không có khả năng quen biết nhau." Nói xong, nàng đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống.

Ân Trọng đem khăn lụa đã nhiễm mùi thơm của cơ thể nàng nhét vào trong lòng ngực, cũng đi theo đi qua, mặc sức tưởng tượng nói: "Không, nếu ta là tướng sĩ trẻ tuổi, nàng lại là thiện kim tri huyện, ta nhất định sẽ theo đuổi nàng."

🐻:" Chỗ này hai người đang nghĩ về tương lai tốt đẹp, Bác Ân cũng chấp nhận chuyện mình thích cỏ non nên tui để xưng lại nha, cho nó mướt".

"Nếu như vậy cha ta căn bản sẽ không đem chàng để vào mắt, ông ấy sẽ phản đối." Nói đến cùng hiện giờ phụ thân cũng cùng lắm là bởi vì hắn là đại tướng quân cao cao tại thượng nên mới cực lực lấy lòng thôi, điểm này hắn cũng không phải không biết.

Ân Trọng dựa gần nàng ngồi xuống, nâng cánh tay đem nàng kéo vào trong lòng ngực, khí phách hăng hái: "Ta đây sẽ vì nàng ra chiến trường kiến công lập nghiệp, đợi khi công thành danh toại sẽ trở về cưới nàng." Dù sao vị trí tướng quân này vốn dĩ cũng chính là do chính hắn dốc sức làm mới có.

Lục Uyển Ninh trừng mắt nhìn liếc hắn một cái nàng càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước với hắn, vô tình muốn chọc thủng ảo tưởng của hắn nói: "Ờ vậy đợi được lúc chàng công thành danh toại, ta sớm đã gả cho người khác rồi."

"Sao nàng lại nói mấy lời ủ rũ tiêu cực vậy?" Ân Trọng nghe xong không vui, hai tay đem nàng ôm càng chặt.

"Chàng tôn trọng ta chút, chàng mà không buông tay ta sẽ kêu người tới."

Kết quả Ân Trọng không chỉ không bỏ, còn trực tiếp nâng mông ôm nàng ngồi trên đùi.

"A ——" Lục Uyển Ninh bị động tác này dọa hoảng sợ, nhanh chóng túm chặt cánh tay hắn bảo trì cân bằng, lạnh giọng chất vấn: "Chàng làm gì vậy chứ?!"

Ân Trọng ôm vòng eo nàng, cúi đầu hôn hôn môi nàng. không để bụng nói: "Nàng đã quên rồi sao? Khi nàng còn nhỏ ta không phải cũng ôm nàng như vậy sao."

Lục Uyển Ninh bị hắn nói mấy lời vô sỉ tức cười "Khi còn nhỏ là khi còn nhỏ, chẳng lẽ khi còn nhỏ chàng còn hôn ta như vậy?"

"Sao lại không có? Khi còn nhỏ nàng và Nguyệt Phi mỗi bên một đứa, đều nằm ở trong lòng ngực ta trên vai ta la lối khóc lóc lớn lên. Khi đó nàng so với Nguyệt Phi còn dính ta hơn, không biết người ngoài còn tưởng rằng nàng mới là con gái ta." Nhớ lại cảnh nàng lúc còn nhỏ tim Ân Trọng cũng mềm đi.

"Chàng ăn nói bậy bạ."

Không biết tại sao, mỗi khi Ân Trọng nhớ lại qua khứ của hai người, trong lòng Lục Uyển Ninh luôn có chút không thoải mái khó nói, giống như nàng ở trong hồi ức cũng không phải là "nàng" mà là một người khác, một nàng khác luôn nóng lòng muốn thoát khỏi thân phận trớ trêu......hai người thật vất vả kề sát vì hồi tưởng lại có khoảng cách xa thêm một phân.

Uyển Ninh không muốn cùng hắn dây dưa, đẩy hắn xuống đất.

"Ta đi ngủ, nếu chàng còn không đi, ta lập tức cho nha đầu vào bắt tên khả nghi."

May mắn Ân Trọng đêm nay cũng không tính muốn cùng nàng làm cái gì đó, hắn biết nàng vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, hắn nguyện ý chờ, chờ khi nàng không còn cố kỵ mà từ xà vào trong lòng ngực mình.

Ân Trọng từ trên giường đứng dậy, giơ tay ôn nhu mà sờ sờ đầu Lục Uyển Ninh, bỗng nhiên đem nàng vùi vào trong lòng ngực mình, cúi đầu liền hôn lên mặt nàng, nàng xem ra không hề có ý nghĩ chống cự, nên hắn cúi người cùng nàng môi lưỡi dây dưa một phen sau đó mới buông nàng ra.

Hai người nhẹ chạm chóp mũi vào nhau, Lục Uyển Ninh sắc mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc rõ ràng mà truyền tới tai Ân Trọng, hắn khàn khàn chậm rãi nói: "Ngày mai đừng trốn tránh ta, ta sẽ không cưỡng bách nàng."

Nói xong vỗ vỗ mông nàng, buông nàng ra, hắn ra cửa kêu nha đầu tiến vào hầu hạ.

Sau khi nha đầu vào, thấy Lục Uyển Ninh có chút sững sờ mà ngồi ở mép giường, thức ăn trên bàn ăn khuya cũng hết sạch, tuy rằng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cụ thể kì lạ chỗ nào cũng nói không nên lời.