Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quan Hệ Bí Ẩn

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Thiệu Hành đã hai tháng không trở lại Ân trạch rồi, Lewis cũng dần quên mất chính mình thật sự là kẻ thứ ba, hai người dường như đã trở thành một đôi tình nhân chân chính.

Nhưng Ân Thiệu Hành lại bắt đầu cảm thấy bất an, bởi vì Lewis càng ngày càng giống Ân Mật Nhiên, thủ đoạn trên giường cũng càng ngày càng ít, hắn thấy rằng mình bắt đầu chậm rãi cảm thấy chán ngấy rồi.

Lewis dĩ nhiên cũng nhận ra biến hóa của hắn, vì vậy cậu bắt đầu giảm bớt thời gian ở nhà, tuy rằng vẫn là trong vòng một tháng chỉ nhận hai hợp đồng, nhưng cậu đều chọn những lịch trình tương đối dài, muốn mượn cái này để duy trì cảm giác mới lạ giữa hai người.

Ân Thiệu Hành biết rõ dụng tâm của cậu, bởi vì cũng không nói ra lời dị nghị, hắn vẫn muốn tận lực duy trì mối quan hệ này được lâu một chút.

Nhưng cuộc sống luôn rất kỳ lạ, bạn vĩnh viễn không có cách nào có thể đoán được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, ngay tại thời gian chậm rãi trôi, chuyện xấu vẫn luôn tới.

Hôm nay Ân Thiệu Hành nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói của đối phương hết sức quen thuộc: “Học trưởng, có rãnh không? em có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh.”

“Quan Hi?” Gọi mình là học trưởng lại vẫn luôn giữ liên lạc với hắn cũng chỉ có mình cậu.

“Là em, có rãnh không?” Quan Hi nói không chút nào khách khí.

“Khi nào?”

“Buổi chiều đi, đến phòng làm việc của em.”

“Được.”

Sau khi Ân Thiệu Hành cúp máy liền chuyên tâm làm việc, để cho đúng hẹn hắn chỉ có thể tăng nhanh tốc độ xử lý hết mọi việc.

Ân Thiệu Hành cùng Quan Hi đều là du học sinh của đại học California, hắn so với Quan Hi sớm hơn bốn khóa, trong lúc hắn đang là nghiên cứu sinh tốt nghiệp Quan Hi vẫn còn là đại học năm ba, nhưng trong lúc đó bọn họ hợp tác làm sân khấu kịch khi tốt nghiệp, thường xuyên qua lại quan hệ liền thân mật lên, bởi vậy sau khi Quan Hi tốt nghiệp hắn mới có thể chiêu mộ được người đến Ân thị.

Nghĩ đến trước đó Quan Hi nói đang trù hoạch một kịch bản mới, Ân Thiệu Hành đoán cậu hẳn là có chút vấn đề muốn cùng mình nghiên cứu thảo luận một chút.

Sự thật, Ân Thiệu Hành đã đoán đúng, nhưng hắn lại không nghĩ đến phương thức nghiên cứu thảo luận vấn đề này lại đặc biệt như vậy.

“Sư huynh tới rồi.” Quan Hi nhiệt tình chào đón người vào cửa, “Ngồi đi.”

Ân Thiệu Hành nhìn phòng làm việc vắng vẻ cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc Quan Hi đang làm việc không thích có người bên cạnh.

“Nói đi, có vấn đề gì.” Vì tiết kiệm thời gian Ân Thiệu Hành nói thẳng.

“Cái này… em không phải đang viết một kịch bản đề tài tình yêu và hôn nhân sao, chính là có một kiểu tâm lý nhân vật em vẫn không thể hiểu được cặn kẽ, muốn xin anh chỉ điểm một chút.” Nói xong, Quan Hi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Nhân vật gì?” Ân Thiệu Hành cảm thấy hứng thú.

“Chính là nhân vật chính của câu chuyện, Phúc Sinh. Nội dung chính của câu chuyện chính là Phúc Sinh một lần say rượu quá trớn (出轨: ăn chả), từ đó liền lưỡng lự giữa hai người phụ nữ, hiện tại em không hiểu chính là tâm lý của người nɠɵạı ŧìиɧ.”

Ân Thiệu Hành mặt không đổi sắc gác chân lên, mười ngón tay giao nhau: “Vì sao lại tìm anh?”

Lúc này Quan Hi lấy ra một tấm hình từ trong ngăn kéo, cười tủm tỉm đưa đến trước mặt hắn: “Bởi vì sư huynh anh phải là người rất rõ ràng mới đúng.”

Ân Thiệu Hành nhìn thoáng qua tấm ảnh, phát hiện phía trên rõ ràng là mình và Lewis đang mười ngón tay giao nhau dạo trong cửa hàng.

“Bá đạo tổng giám đốc cùng tiểu dã mô, tuy rằng nhân vật do em định ra chênh lệch có chút lớn, nhưng mà người em có thể tìm chỉ có mình anh, cho nên sư huynh anh sẽ giúp em đúng không?”

“Chụp không tệ.” Ân Thiệu Hành lấy ảnh chụp cất vào trong túi áo của mình. Quan Hi cũng không sợ hắn tiêu hủy chứng cứ, vẫn như trước cười híp mắt ngồi ở chỗ kia nhìn hắn lấy ảnh chụp đi.

“Chỉ nói vậy thôi.” Quan Hi rót cho hắn ly rượu đỏ, dự định muốn cho hắn có thể thả lỏng một chút.

“Em hỏi đi, anh cũng không biết nên nói cái gì.” Ân Thiệu Hành đối với Quan Hi vẫn luôn rất dung túng, bởi vậy cũng không cảm thấy không chỗ nào không vui, ngược lại nghĩ sẽ cố gắng hết khả năng để thỏa mãn yêu cầu của cậu.

Quan Hi móc ra một quyển sổ da thật dày, mở ra một trang chuẩn bị ghi chép: “Lần thứ nhất bên ngoài… là lúc nào?”

Ân Thiệu Hành nghĩ một chút: “Hai năm trước đi.” Thời gian đại khái hắn cũng không nhớ rõ.

“Là cơ hội nào đưa đến?”

“Uống rượu say.”

“Sức uống của anh cũng không kém như vậy chứ? Hơn nữa nghe nói anh uống rượu say sẽ không cứng nổi a.” Quan Hi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ân Thiệu Hành không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt có chút không được tự nhiên, rồi lại bất đắc dĩ mà không hề giải thích, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Quan Hi thấy hắn không muốn nói, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hỏi tiếp: “Cảm giác như thế nào?”

“Áy náy.”

Quan Hi không hài lòng: “Còn gì nữa không? Áy náy nhất định là phản ứng đầu tiên, tiếp theo thì sao, là cái gì lại để cho anh vẫn một mực ở bên cạnh người thứ ba?”

“Người trong nhà bận rộn, không để ý nhà cửa, có du͙© vọиɠ không có chỗ phát tiết, vừa vặn làm sai chuyện liền đâm lao phải theo lao a,” Ân Thiệu Hành nói qua loa, “về sau phát hiện mình vẫn rất yêu em ấy, muốn cắt đứt với người kia, nhưng anh phát hiện…” Nói đến đây Ân Thiệu Hành đột nhiên ngừng lại câu chuyện.

“Chị dâu cũng nɠɵạı ŧìиɧ?” Quan Hi phỏng đoán.

Ân Thiệu Hành trừng mắt liếc cậu một cái: “Đừng nói nhảm! Dù sao chính là cho nhau thời gian yên tĩnh một chút, nhưng tình nhân của anh còn rất có thủ đoạn, trong lúc bất tri bất giác anh liền để ý đến cậu ấy.”

“Thủ đoạn? Là kỹ năng lên giường sao?” Quan Hi một câu trúng trọng tâm.

“Ừ, rất lãng,” Nói đến đây Ân Thiệu Hành lại cảm thấy có chút tiếc hận, gần đây Lewis cũng không có trò gì mới nữa rồi.

Quan Hi ghi chép xong sau đó nghiên cứu biểu lộ của Ân Thiệu hành trước mặt một lúc, tiếp theo lại hỏi: “Anh đã từng quyết định, rốt cuộc là trở về nhà hay là ly hôn cùng một chỗ với người thứ ba?” Quan Hi hỏi thẳng.

“Từng nghĩ.. nhưng vẫn luôn do dự, dù sao anh cùng em ấy đã có nhiều năm tình cảm như vậy, không có khả năng thoải mái, nhưng mà cuộc sống cứ bình bình đạm đạm cũng có chút chịu không được, bên ngoài chỉ là nhiệt liệt nhất thời, lâu rồi cũng sẽ như vậy, hơn nữa nền móng tình cảm cũng không phải rất sâu… thuận theo tự nhiên đi.”

Quan Hi liếc hắn một cái: “Anh muốn có cuộc sống Tề nhân chi phúc đây chính là không thực tế a.”

(齐人之福 phúc của người Tề: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướиɠ, nhiều thê thϊếp.)

“Cho nên hiện tại anh đang chờ ai là người đầu tiên chủ động rời khỏi anh.” Ân Thiệu Hành lại nhấp một ngụm rượu.

“Ài, còn chưa rõ ràng sao.” Quan Hi lấy mắt kính xuống ấn ấn huyệt thái dương, “Đây rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào? Cấm kỵ, kí©h thí©ɧ, áy náy, những thứ đó đều có thể nghĩ được, nhưng nhất định còn có những cái khác.” Quan Hi cắn môi dưới.

Ân Thiệu Hành híp mắt nhìn theo động tác của cậu không biết đang nghĩ cái gì, một lúc sau hắn mới nói: “Có một cách có thể cho em nhận được lĩnh hội sâu sắc, có muốn thử hay không?” Nói xong hắn đứng lên.

“Cách gì?” Quan Hi mờ mịt ngẩng đầu nhìn Ân Thiệu Hành đi tới bên cạnh mình.

“Tự mình trải nghiệm.” Nói xong Ân Thiệu Hành cúi đầu xuống hôn cậu.

“A…” Quan Hi mở to hai mắt, bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch môi khiến cho Ân Thiệu Hành thừa cơ lợi dụng, Ân Thiệu Hành cúi người nâng một chân tựa lên mặt ghế Quan Hi đang ngồi, bưng lấy mặt cậu khiến cậu ngẩng đầu lên thuận tiện cho mình cướp đoạt.

Quan Hi tại đầu lưỡi Ân Thiệu Hành thăm dò vào trong nếm được hương rượu thơm mát, nhịn không được nhắm mắt lại. Sức lực chênh lệch, cậu không có cách nào kháng cự.

Cảm thấy được cậu thuận theo, động tác của Ân Thiệu Hành trở nên nhẹ nhàng, liếʍ mυ"ŧ mà thưởng thức hương vị ngọt ngào của tiểu đệ, trong thân thể dấy lên dục hỏa đã lâu không có.

Vì vậy hắn đưa tay cởi nút áo Quan Hi.

“Đừng…” Giọng Quan Hi mềm nhũn, ý tứ chống cự cũng không quá mãnh liệt.

Ân Thiệu Hành liếʍ nước bọt tràn ra từ khóe miệng cậu: “Không như vậy thì không được.” Ân Thiệu hành không muốn chính mình lộ ra vẻ quá gấp, vì vậy hắn dự định từ từ đến, “Nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút.”

Quan Hi thuận theo mà nhắm mắt lại: “Tưởng tượng cái gì?”

“Cảm giác… nɠɵạı ŧìиɧ, anh cho em chậm rãi lĩnh hội.” Ân Thiệu Hành dụ dỗ: “Yên tâm, anh không chủ động đυ.ng em.”

Quan Hi nhưng lại lắc đầu: “Không được, em phải kịp thời ghi chép, bằng không sẽ quên mất.”

Vì vậy Ân Thiệu Hành lấy di động mở ra chức năng ghi hình: “Anh giúp em ghi lại.”

Quan Hi trầm ngâm một lát: “Được.”

Ân Thiệu Hành cài đặt xong liền để di động qua một bên, mình cũng ngồi dựa trên mặt bàn, lập tức bắt đầu phương pháp tẩy não của hắn.

“Em đã kết hôn…” Giọng Ân Thiệu Hành đặc biệt trầm thấp, rất có cảm giác thôi miên.

“Em đã kết hôn.” Quan Hi từ từ nhắm hai mắt nhấc tay lên, giơ ra nhẫn cưới của cậu trước mặt Ân Thiệu Hành.

“Xuỵt…” Ân thiệu Hành nắm chặt tay cậu, “Nhưng em ở sau lưng bạn đời cùng người khác lên giường.” Dứt lời Ân Thiệu Hành đưa tay cậu đặt lên phần háng đã sớm phồng lên của mình.

Quan Hi run lên một cái, Ân Thiệu Hành nói tiếp: “Vuốt ve bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© xa lạ, em bỗng nhiên cảm thấy rất hưng phấn, người xa lạ, thân thể xa lạ, tiếng rêи ɾỉ xa lạ… Cũng khiến cho em rất nhanh đã cứng.”

Quan Hi bỗng nhiên hơi uốn éo gần như không nhận ra, nhưng Ân Thiệu Hành luôn nhìn cậu chằm chằm rồi lại phát hiện được, cầm tay Quan Hi kéo xuống khóa quần của mình lại để cho cho cậu chạm vào, khiến cho cậu lĩnh hội cảm giác này càng thêm sâu sắc: “Em nằm xuống dưới thân thể của hắn, mở ra hai chân, cảm thụ ngón tay hắn thăm dò trong cơ thể em, chạm đến nơi bình thường không bị tìm đến, chậm rãi liền ẩm ướt, ẩm ướt đến không chịu nổi.”

Hô hấp của Quan Hi bắt đầu dồn dập, Ân Thiệu Hành đem của mình thả ra ngoài để cho Quan Hi lần mò dễ dàng hơn một chút: “So với bạn đời của em còn lớn hơn, em bắt đầu chờ mong được hắn tiến vào sẽ là cảm giác gì, nhất định sẽ rất thoải mái.” Nói xong, Quan Hi nhịn không được tăng thêm sức nắm chặt tay hắn, Ân Thiệu Hành kêu đau một tiếng, chú ý tới trạng thái của Quan Hi, hắn hảo tâm mà hỏi: “Em có phản ứng, muốn anh giúp em không?”

Quan Hi do dự một chút vẫn gật đầu.

“Rất tốt, như vậy sẽ càng lĩnh hội chân thật hơn.” Ân Thiệu Hành không keo kiệt buông lời khen ngợi, hắn cởi xuống qυầи ɭóŧ của Quan Hi, cũng thả thứ kia của cậu ra ngoài, phát hiện động tác như vậy không quá thuận tiện, Ân Thiệu hành ôm cậu ngồi lên chân mình, “Ôm ấp xa lạ, mùi vị xa lạ, có cảm thấy muốn chạy trốn nhưng lại nhịn không được tới gần hay không?”

Quan Hi từ từ nhắm mắt dựa vào vai hắn gật gật đầu.

Ân Thiệu Hành thay cậu vuốt ve lên xuống phần thân dưới đã đứng thẳng của cậu, tiếp tục nói: “Cuối cùng em chính là nhịn không được hấp dẫn, tiến lên một bước, em nói với người kia ‘đi vào’..” Ân Thiệu Hành cảm nhận được Quan Hi nảy lên trong tay hắn, “Vì vậy hắn đi vào theo lời em nói, còn nói muốn làm chết em.” Quan Hi nức nở một tiếng.

“Hắn dùng tần suất như vậy hung hăng ra vào cơ thể em…” Ân Thiệu Hành thay đổi tốc độ an ủi cậu, nghe Quan Hi bắt đầu kìm lòng không được mà nằm trong ***g ngực hắn rêи ɾỉ: “Ư… chậm một chút, chậm một chút, A….!” Sau đó bắn ra. Ân Thiệu Hành quẹt một ít chất lỏng tìm kiếm phía sau cậu.

“Em nhịn không được bắn trước, nhưng người phía trên em còn chưa có, vì vậy hắn tiếp tục hung hăng cắm vào em…” Ân Thiệu Hành mượn dịch thể của Quan Hi dễ dàng thăm dò vào hai ngón tay, cũng không chút nào lưu tình mà đút vào.

“Ư… không được…” Quan Hi uốn éo.

“Hắn không phải bạn đời của em a, sẽ không có chỗ cố kỵ em, nghĩ đến đem em làm hư hắn cũng không cần chịu trách nhiệm, dưới sự cầu khẩn của em động tác của hắn ngược lại càng ngày càng thô bạo.” Ân Thiệu Hành rút ngón tay ra, đem chất lỏng còn lại bôi lên mặt Quan Hi, cho cậu ngửi được mùi vị của mình khiến cậu cảm nhận càng sâu.

Quan Hi cảm thấy trống rỗng, Ân Thiệu Hành nói nhiều như vậy lại rút ngón tay ra, suy nghĩ của cậu thoáng cái bị cắt đứt, vì vậy cậu nhịn không được cầu khẩn: “Đi vào.” Nhưng hoàn toàn khác biệt với cách nói cầu khẩn của Ân Thiệu Hành.

“Cái gì đi vào?”

“Cắm vào.”

“Nghĩ muốn cái gì liền tự mình tới bắt đi.” Ân Thiệu Hành dụ dỗ.

Quan Hi từ từ nhắm hai mắt lại tìm kiếm, sờ đến một cây thịt cực nóng, vì vậy cậu vịn vai Ân Thiệu Hành nhỏm người dậy: “Ưʍ..” Ngồi xuống trong tiếng rên đầy thỏa mãn.

Ân Thiệu Hành rốt cuộc đạt được mục đích rồi, cười đến sảng khoái: “Tự cảm nhận đi, lĩnh hội tư vị mà em muốn.”

……………………………………
« Chương TrướcChương Tiếp »