Chuyện đầu tiên sau khi Ân Mật Nhiên về nhà chính là tắm rửa sạch sẽ một trận, ở phòng tắm khoảng một giờ mới bước ra.
Ân Thiệu Hành còn chưa tan tầm, một mình Ân Mật Nhiên ở lại trong căn nhà lớn như vậy, ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát, biết là người giúp việc đến làm vệ sinh, liền yên tâm nằm dài xuống ghế sopha ý định ngủ bù.
Nhưng vừa nằm xuống cậu liền phát hiện chỗ này không tốt, trên gối không có mùi của Ân Thiệu Hành, chăn màn cũng không mềm mại giống như có người thường xuyên ngủ. Ân Mật Nhiên nhíu mày, xuống giường đi đến trước tủ quần áo, lấy ra vài bộ của Ân Thiệu Hành cũng chỉ ngửi thấy mùi hút ẩm, vì vậy cậu liền bỏ qua ý tưởng ôm quần áo của hắn nằm ngủ.
Liền dứt khoát lôi cái thân thể mệt mỏi này xuống sân dưới lầu, chăm sóc cây hoa cậu yêu thích.
Mấy người giúp việc chăm sóc hoa của cậu rất tốt, từng đóa khổng tước mà cậu yêu nhất nở rộ, như là đang nhiệt tình hoan nghênh cậu về nhà.
Tự tay mang vài chậu hoa đặt vào phòng, Ân Mật Nhiên hài lòng nở nụ cười.
Làm xong những thứ này liền rửa tay sạch sẽ, Ân Mật Nhiên lấy ra sổ tay bắt đầu ghi chép, sổ tay của cậu là bằng da đấy, rất dày, phía trên đã ghi chép rất nhiều thứ, chằng chịt những chữ, chỉ có mình cậu mới có thể hiểu những dòng chữ lộn xộn này.
Một tiếng sau, Ân Thiệu Hành về.
Ân Mật Nhiên vui vẻ chạy ra ôm hắn: “Có nhớ em không?”
Ân Thiệu Hành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nhớ.” Sau đó nhéo nhéo mặt cậu, “Thế nào, chuyến này đi có tìm được linh cảm không?”
Nói đến đây, Ân Mật Nhiên có chút ủy khuất: “Còn thiếu một chút, có nhiều chỗ em vẫn chưa nghĩ cẩn thận.”
Ân Thiệu Hành nghe vậy lập tức lộ ra vẻ so với cậu còn muốn ủy khuất hơn: “Vậy em lại có một khoảng thời gian không thể ở chỗ này?”
Ân Mật Nhiên nhìn trộm hắn, chột dạ gật đầu.
Trái tim Ân Thiệu Hành như bị lấp đầy uất ức: “Em nha, anh sớm muộn gì cũng bị em giày vò chết!”
Ân Mật Nhiên nhón chân hôn một cái lên mặt hắn để lấy lòng: “Đừng giận nha.”
Ân Thiệu Hành đưa tay ôm người lên lầu hai, một bên đi vào phòng ném người xuống giường, một bên cởi ra cà vạt một bên không có ý tốt nói: “Đền bù tổn thất cho anh?”
Ân Mật Nhiên lập tức rời giường đỏ mặt đứng lên đẩy người vào phòng tắm: “Anh tắm trước đi.”
Kết quả Ân Thiệu Hành tắm xong đi ra liền không thấy người đâu, thay vào đó là ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc.
“Lâu rồi không ăn cơm em làm.” Ân Thiệu Hành từ sau lưng ôm Ân Mật Nhiên cảm khái nói.
Ân Mật Nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng Ân Thiệu Hành liền nói: “Không có việc gì, chờ em hết bận đi.”
“Ừm, có lẽ sẽ nhanh thôi.”
Buổi tối lúc ngủ, Ân Thiệu Hành ôm người yêu mình, bàn tay dần dần không đứng đắn.
“Đừng…” Ân Mật Nhiên đè lại bàn tay đang trêu đùa dưới lớp áo ngủ,
“Em mệt quá.”
Ân Thiệu Hành dừng một chút, tiếp theo đưa tay kéo lại áo ngủ cho cậu: “Ngủ đi.”
Ân Mật Nhiên nhưng lại có chút bận tâm, bởi vì tính dục của Ân Thiệu Hành luôn rất mạnh, nếu như không kịp thời đạt được thoải mái cậu sợ đối phương sẽ khó chịu, xoắn xuýt một hồi lại nói: “Nếu không… em dùng miệng?”
Ân Thiệu Hành kéo cậu vào ngực: “Được rồi, không cần.”
“Kỳ thật buổi chiều lúc trở về em tính ngủ bù một lúc, nhưng nằm trên giường không ngửi thấy mùi của anh, em ngủ không được.”
Nghe vậy, Ân Thiệu Hành không khỏi có chút đau lòng, hắn đã lâu không ngủ ở nơi này, nhưng có thể người giúp việc lại thay đổi đồ dùng trên giường, cho nên….
Ân Thiệu Hành hôn cậu một cái: “Hiện tại ngủ được không?”
Ân Mật Nhiên vùi vào ôm ấp của người yêu, đắm chìm trong hơi thở của hắn mà thỏa mãn gật đầu, tiếp theo lại sờ lên phía dưới cương cứng của hắn: “Nhưng mà anh không ngủ được.”
Ân Thiệu Hành hút khí.
Nắm chặt tay cậu đưa vào bên trong của mình: “Gọi anh vài tiếng anh liền bắn.”
Ân Mật Nhiên một bên ngẩng đầu hôn hắn, trong lúc hôn môi thì nhẹ nhàng kêu: “Thiệu Hành… Thiệu Hành…”
Không lâu sau Ân Thiệu Hành liền bắn, dùng khăn ướt giúp cậu lau sạch tay, mình thì đến phòng tắm tùy ý giội hai cái liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra, ôm người qua hôn một cái: “Ngủ ngon.”
Ân Mật Nhiên thỏa mãn nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”
Ân Mật Nhiên ở nhà mấy ngày lại muốn đi rồi, lúc gần đi cậu gỡ xuống một bộ quần áo của Ân Thiệu Hành bỏ vào trong vali mình, Ân Thiệu Hành dở khóc dở cười nhìn cậu, lại có chút lưu luyến không thôi.
Người yêu đi rồi, Ân Thiệu Hành một mình tại Ân trạch hai ngày rốt cuộc vẫn không chịu nổi mà đi đến chỗ Lewis.
Vừa vào cửa liền chứng kiến đối phương trong lúc nhìn thấy hắn thì hai mắt phát sáng, Ân Thiệu Hành gấp rút kéo người đi về phía giường.
“Ân tổng, chậm một chút…” Mặc dù Lewis đã quen Ân Thiệu Hành mỗi lần đến điều đầu tiên làm chính là ném cậu lên giường, nhưng lúc này lại có chút chống đỡ không nổi.
Bên giường có một cái valy để mở, hôm trước Lewis mới làm xong một hoạt động trở về, một vài thứ còn chưa dọn dẹp xong, không cẩn thận bị ngáng chân, té thẳng xuống giường.
Ân Thiệu Hành thấy vậy kéo cậu lại, để mình làm thành đệm thịt phía dưới, sau khi kêu đau một cái: “Không sao chứ?”
Lewis lắc đầu, tim đập có chút nhanh, khóe mắt bởi vì va chạm mà tràn ra một chút ẩm ướt, theo bản năng lau lau lại nghe thấy Ân Thiệu Hành nói: “Chì kẻ mắt này còn chống được nước.”
Lewis ngượng ngùng, cậu cho dù bình thường ở nhà không ra cửa cũng sẽ trang điểm cho mình, có đôi khi cho dù biết rõ Ân Thiệu Hành muốn tới cậu cũng sẽ không xóa đi, bởi vì đối phương cũng không có yêu cầu quá cứng ngắc về điểm này, chỉ nói cậu thích là được rồi. Đối với cái này Lewis rất cảm động, nhưng bởi vì thế mà Ân Thiệu Hành chưa bao giờ hôn mặt của mình, trừ phi buổi tối trước khi đi ngủ cậu tẩy trang, trong thời điểm tối đen được hắn ôm vào ngực.
Không đợi cho Lewis suy nghĩ nhiều, Ân Thiệu Hành vội vàng cởϊ qυầи áo cậu, thời điểm vứt qυầи ɭóŧ của cậu qua một bên đột nhiên để ý thấy một thứ. Ân Thiệu Hành đưa tay lôi ra một góc áo lộ ra dưới lớp chăn, một bộ đồ của đàn ông không thuộc về Lewis.
Ân Thiệu Hành mặt không thay đổi ném lên người Lewis: “Đây là cái gì?”
Mặt Lewis trắng bệch ôm nó vào ngực: “Cái này… Ân tổng, thật xin lỗi…”
Ân Thiệu Hành nhíu mày, đưa tay lấy cái áo sơ mi thuộc về mình ném vào vali dưới giường: “Quan Hi, tôi nói lại một lần nữa, nhớ kỹ thân phận của cậu, về sau tôi không hy vọng nhìn thấy chuyện tương tự như vậy nữa.”
Lewis dè dặt gật đầu, lập tức chủ động thay hắn cởϊ qυầи áo, nằm xuống bày ra một tư thế thuận tiện cho hắn tiến vào.
Ân Thiệu hành dùng sức tiến vào, thấp giọng nói: “Cậu cứ như vậy khiến tôi rất khó làm.”
Lewis cắn môi, cố nén xúc động muốn rêи ɾỉ, Ân Thiệu hành nắm cằm của cậu ý bảo cậu nhả ra: “Đừng cắn, kêu đi.”
Lewis nén nước mắt bất lực mà lắc lắc đầu, cậu sợ mình nhịn không được mà mở miệng gọi tên đối phương, đến lúc đó chỉ sợ lại đổi lấy lời răn dạy của hắn.
Ân Thiệu Hành dứt khoát ngừng lại chờ cậu, Lewis biết rõ tính cách nói một là một của hắn, vì vậy liền giãy giụa eo mình nhẹ nhàng chuyển động: “Ân tổng… nhanh động.”
Ân Thiệu Hành cúi xuống gặm cắn cổ cậu, mυ"ŧ ra từng dấu đỏ ái muội, dẫn đến Lewis thất thần than nhẹ, hắn rốt cuộc đã hài lòng, tăng thêm tốc độ di chuyển, cuối cùng bắn toàn bộ hàng tích trữ vào cơ thể của người nằm dưới.
“Hô…” Nhất thời tiếng thở dốc của hai người giao hòa cùng một lúc, Lewis cảm thấy thỏa mãn khó tả, cậu lặng lẽ vòng tay qua cổ Ân Thiệu Hành, đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, muốn cầu một nụ hôn.
Cậu nhìn thấy trong mắt Ân Thiệu Hành khẽ lóe qua một tia thâm trầm, nhưng cuối cùng vẫn là lật cậu qua, nương theo chất lỏng trơn ướt mà lần nữa đâm vào.
Đung đưa trước mặt Ân Thiệu Hành chính là thân thể trắng nõn nhẵn nhụi cùng xương hồ điệp
(*蝴蝶骨)
xinh đẹp của Lewis, hấp dẫn ánh mắt của hắn nhất chính là hình xăm đóa hoa khổng tước trên bả vai người dưới thân.
Ân Thiệu Hành cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên giữa đóa hoa.
Lập tức, ‘nụ hoa’ bao lấy hắn càng chặt hơn.
Sau đó, màn đêm chậm rãi buông xuống, Lewis nâng thân thể bủn rủn đứng lên: “Ân tổng, em về sau sẽ học nấu cơm cho ngài ăn, được không?”
Ân Thiệu Hành hoài nghi nhìn cậu: “Để sau hẵn nói.”
“Em nấu ăn có lẽ khá ngon.” Lewis không quá chắc chắn.
Ân Thiệu Hành không để cho Lewis mặc quần áo, chỉ cho cậu mặc tạp dề, tiếp đó dựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu bận rộn bên trong. Cố nén xúc động muốn ấn người lên bàn hung hăng chà đạp một trận dưới đáy lòng, an an phận phận chờ cậu làm cơm tối.
“Tùy tiện làm một chút thôi, đêm nay cứ ăn tạm đi.” Lewis bưng thức ăn ra, thời điểm rửa tay xong đang muốn về phòng thay tạp dề ra lại bị Ân Thiệu Hành kéo đến ngồi lên đùi hắn.
Cảm nhận được bắp đùi rắn chắc của người đàn ông, Lewis có chút đứng ngồi không yên. Ân Thiệu Hành vỗ một cái vào cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu: “Chớ lộn xộn.”
“Ân tổng…” Lewis chớp chớp đôi mắt đào hoa, đáng thương mà nhìn Ân Thiệu Hành.
Như thế này làm sao mà ăn a? Lewis thầm nghĩ, tiếp theo cậu đột nhiên nhanh trí nhận ra, cầm bát cơm gắp đồ ăn, lấy lòng đưa đến bên miệng Ân Thiệu Hành.
Trong lòng Lewis nhất thời lộp bộp một chút: “Ăn ngon không?”
“Lần sau đổi cách làm.” Nói xong Ân Thiệu Hành giống như nhất thời không còn hào hứng, để cho Lewis rời khỏi đùi mình còn bảo cậu đi thay quần áo.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, sau khi trầm mặc ăn xong bữa cơm, Ân Thiệu Hành quay về phòng ngủ.
Lewis dọn dẹp xong mọi thứ muốn trở về phòng, lại đυ.ng phải Ân Thiệu Nhất đã thay xong quần áo: “Ngài… ngài muốn đi đâu?” Nhìn Ân Thiệu Hành mặc bộ quần áo thoải mái để ra ngoài, Lewis có chút mộng.
Ân Thiệu Hành liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến, lướt qua cậu đi thẳng ra ngoài.
Không biết Lewis lấy được dũng khí từ nơi nào mà bỗng nhiên quay người ôm lấy cổ hắn: “Đừng đi!”
Ân Thiệu Hành muốn đưa tay đẩy cậu ra, Lewis rồi lại càng thêm dùng sức, nhón chân đặt xuống hàng loạt nụ hôn phía sau tai hắn, cầu khẩn nói: “Đừng đi…” Thấy Ân Thiệu Hành không tiếp tục phản kháng, Lewis lại đưa tay cởi ra nút áo sơ mi của hắn, thời điểm cậu đang muốn đưa tay luồn vào trong quần, Ân Thiệu Hành rốt cuộc ngăn cậu lại: “Đã đủ rồi.”
Lewis dừng lại động tác, nhưng vẫn không buông tay: “Không cho phép đi.”
Ân Thiệu Hành hít sâu một hơi, một lúc sau vẫn là xoay người lại, không chờ Lewis bình tĩnh lại hắn liền ra lệnh: “Đi tẩy trang.”
Lewis ngừng thở, cân nhắc một
hồi vẫn là đi tẩy trang.
Sau khi mò mẫm bò lên giường, ôm lấy người đàn ông thật vất vả mới có thể giữ lại, rồi lại không dám nói lời nào nữa.
Ân Thiệu Hành không tiếp tục muốn cậu, cũng không biết vì cái gì đột nhiên chủ động bảo cậu đi tẩy trang, yêu cầu này lúc trước gần như chưa từng có.
Nhưng chỉ cần người còn ở bên cạnh cậu, vậy là tốt rồi.