Suốt một tháng trôi qua, bên chỗ Tiêu Kỳ không có một tin tức nào cả.
Mắt thấy tết sắp đến, Uông Thanh Huyền tính ngày tháng, bản thân cô đã ở đây ba tháng. Ngoại trừ mấy lần đi thăm cha mẹ Trần thì đã lâu rồi cô chưa vào thành phố.
Hôm nay, nhận được điện thoại của mẹ Trần, bảo cô về nhà ăn cơm một bữa, cũng giống như bình thường, cô không nói với Đàm Kiến Văn, tự mình lái xe trở về nhà.
Trên bàn cơm, mẹ Trần hỏi cô gần đây ra ngoài không? Uông Thanh Huyền lắc đầu.
Cha mẹ Trần thấy tinh thần uể oải ủa cô, cho rằng cô chưa thoát khỏi nỗi đau mất chồng, trong lòng cảm khái con trai có phúc, lấy được người vợ tốt.
Trước khi đi lại chuẩn bị một đống bao lớn bao nhỏ cho cô mang về, thấy thời gian còn sớm, Uông Thanh Huyền thay đổi tuyến đường, trở về nhà của mình.
Đã lâu rồi chưa quét dọn, trong phòng bốc lên một mùi hôi, mở cửa sổ thông gió, lại cởϊ áσ khoác ra, tổng vệ sinh lại một lần.
Kỳ thật cô không có cảm tình gì với căn hộ này, ở không được mấy tháng, cũng không phải là căn hộ mà cô và Trần Phong từng sinh sống, chỉ là vào ngày này mọi người đều dọn dẹp nhà cửa, cô cũng muốn làm.
Sau khi lau sàn xong, thấy ảnh cưới treo trên sô pha bám đầy bụi, Uông Thanh Huyền lấy nó xuống lau sạch sẽ.
Chỉ thấy mấy bức tranh khác cũng bị dính bẩn, những bức tranh này vốn đã có sẵn trong nhà từ trước, cô đoán là do Đàm Kiến Văn nhờ người mua rồi treo lên, để ở đây mấy tháng rồi nhưng cô cũng chưa xem kỹ trên đó vẽ gì.
Bức tranh được vẽ rất trừu tượng, cô thưởng thức không nổi.
Tháo nó xuống cũng không đơn giản, trong đó có một bức lớn nhất cao phải bằng nửa người cô, mân mê nửa ngày đành phải từ bỏ. Đột nhiên có thứ gì đó ở bên khung ảnh rơi xuống đất, cô khom lưng nhặt lên, thấy rõ ràng thứ đồ lớn bằng móng tay kia, mặt tái mét.
Tay cô run rẩy, thứ đồ kia từ khe hở ngón tay cô rơi xuống, cả người cô chán động, ngồi thụp xuống sàn nhà.
Tại sao nhà cô lại có camera?
Ai lắp đặt?
Trong đầu vẫn luôn lặp lại hai câu hỏi này.
Qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.
Tí tách, một giọt nước rới xuống sàn nhà, bất giác nước mắt rơi đầy mặt.
Uông Thanh Huyền cắn chặt răng, tay chống lên quầy để đồ, đứng dậy.
Một lát sau, camera mini được cô đặt lại chỗ cũ, bức tranh kia cũng được treo lại.
Vừa mới treo tranh xong, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi, cô nhắm mắt lại, bấm. Không bao lâu, điện thoại được kết nối.
Uông Thanh Huyền nắm chặt mười ngón tay, cắn chặt môi dưới, hung hăng cảnh cáo mình đừng để lộ ra.
“Alo?”
“Em đang ở đâu? Sao giờ này lại chưa về?”
“Tôi ở nhà.”
“Em ở nhà?” Đầu bên kia là tiếng bước chân đi lên cầu thang, một lát sau, anh mới nói: “Em ở nhà nào?”
“Ở trong thành phố, tối này vừa ăn cơm với cha mẹ Trần Phong.”
“Em khóc?” Anh hỏi.
“Không.” Cô nói: “ Do uống chút rượu nên không được thoải mái, đêm nay tôi sẽ ngủ lại đây.”
“Anh đi đón em.”
“Không cần, anh đừng tới.” Cô cúp điện thoại trước.
Ném điện thoại xuống, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đi vào phòng ngủ chính, lục tung khắp nơi, rốt cuộc tìm được một cái camera trong món đồ chơi bằng gốm sứ. Cô tức giận đến phát run, tay vung lên ném bình hoa rơi xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Phòng khách và phòng ngủ cũng đã tìm ra rồi, tiếp theo là chỗ nào nữa? Trong nhà này rốt cuộc có bao nhiêu cái camera?
Đứng ở cửa phòng tắm, Uông Thanh Huyền ôm đầu khóc rống, cô không dám đi vào, nếu phát hiện trong phòng tắm cũng có, cô nên làm sao đây? Người đàn ông kia to gan lớn mật nhưu vậy, còn có cái gì là anh không thể làm?
Camera trong phòng tắm được giấu một nơi rất khó tìm, vậy mà lại được khảm trong gương trước bồn rửa mặt. Cô cố gắng nhớ lại, bệ rửa mặt này là mua từ đâu tới? Anh còn có thể một tay che trời không thành? Chính xác đến như vậy.
Đầu cô đau như muốn nổ tung, nghĩ không ra, cũng không nhớ nổi.
Cả người cuộn tròn thành một đống, khóc đến run rẩy, tóc ướt đẫm dính vào mặt, cô giãy giụa đứng lên, nhìn thấy bản thân ở trong gương người không giống người, ma không ra ma, hận không thể đập đầu vào tường chết đi.
Nhưng camera ở trong lòng bàn tay cô lại tựa như một cây kim, đâm vào dây thần kinh của cô, đau đến mức buộc cô phải tỉnh táo.
Đàm Kiến Văn ở nhà đứng ngồi không yên, mấy tháng qua, anh đã quen có cô nằm bên cạnh. Bây giờ cô không có ở đây, căn nhà này rất vắng vẻ, trong lòng anh cũng như có một khoảng trống lớn.
11 giờ, anh mang theo điện thoại, cầm lấy chìa khóa, vội vàng ra cửa.
12 giờ đúng, Uông Thanh Huyền bị tiếng chuông cửa chói tai dọa sợ, cô ngồi dậy khỏi sô pha, để chân trần đi ra mở cửa.
Cửa được mở ra, Đàm Kiến Văn gọi tên cô, nhíu mày nói: “Sao mắt lại sưng lên thế này?”