Chương 44: Hai người ba

Uông Thanh Huyền là tiếng chó sủa đánh thức, lúc đầu tưởng là mình đang nằm mơ, sau đó tiếng càng lúc càng lớn, cô mới giật mình tỉnh lại.

“Sao lại có tiếng chó kêu?” Đàm Kiến Văn cũng tỉnh, nhìn cô hoang mang hỏi

“Anh mất trí nhớ sao? Hôm qua Từ Tự đưa tới.” Cô xốc chăn lên, nhìn đồng hồ trên tường: “5 giờ rồi, vậy mà lại ngủ lâu như thế.”

“Em đi đâu?” Thấy cô phải đi, anh vội vàng bắt lấy tay cô, giam vào trong ngực.

“Nhất định là nó đói bụng rồi, đã một ngày chưa ăn cơm.” Cô đẩy tay anh ra, cực kỳ gấp gáp.

Đàm Kiến Văn có chút hối hận, thật là tự tìm việc cho mình mà, vốn chỉ nghĩ đưa chó tới cho cô giải sầu, ai ngờ: “Em và con cho này chỉ ở với nhau có một ngày, vậy mà đối xử với nó còn tốt hơn cả anh.”

Không để ý tới vẻ mặt âm dương khoái khí của anh, Uông Thanh Huyền khoác thêm áo ngủ, vội vàng đi mở cửa.

Quả nhiên, con chó ngốc kia đang đợi ở cửa.

“Đi, xuống lầu ăn cái gì nào.”

Thấy một người một chó đi xa, khóe môi người đàn ông trên giường chậm rãi cong lên.

Anh rửa mặt xong đi xuống lầu, thấy cô đã thay một bộ đồ thể dục, thuận miệng hỏi một câu: “Muốn ra ngoài?”

“Dắt chó đi dạo.”

“Anh đi với em.”

“Tay anh còn bị thương đấy, cứ ở nhà đợi đi.”

“Không đáng ngại.” Anh nhìn quần áo trên người, lại nói: “Anh đi thay quần áo, chờ anh.”

Bên cạnh căn biệt thử của Tô Uyển chính là hồ nhân tạo, xung quanh là bãi cỏ lớn, có không ít người đang dắt chó đi dạo, đủ các loại chó.

Mấy con chó cưng vui vẻ chạy, mấy người chủ đuổi theo phía sau, trong miệng kêu “Lily Lucy Jackie”.

“Nó tên là gì?” Đàm Kiến Văn cười hỏi.

“Chó ngốc.” Uông Thanh Huyền nhàn nhạt nói.

Con chó Alaska dường như cũng tiếp nhận cái tên này, điên cuồng vẫy đuôi với cô.

Đàm Kiến Văn phụt cười ra tiếng: “Tên này cũng được.”

Từ trước đến nay, Uông Thanh Huyền chưa từng thấy anh cười lớn như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút sợ hãi, đúng vậy, chính là sợ hãi, cô cảm thấy bản thân mình không hiểu một chút gì về anh.

Có thể nói là gần như không hiểu được, người này sâu không lường được, tính cách không rõ ràng, khiến người ta không nắm bắt được. Không nắm chắc một số chuyện khiến cô sợ hãi.

Đàm Kiến Văn cũng phát hiện ra vẻ mặt cổ quái của cô: “Em sao vậy?”

Bãi cỏ này rất thoáng, gió lại lớn, hơn nữa trời sắp tối, có chút mát lạnh.

“Không thoải mái?” Anh giơ tay, lại bị cô tránh đi: “Không có gì.”

“Không cho anh chạm vào?” Hai ngày gần đây bị cô né tránh nhiều lần, Đàm Kiến Văn càng không làm, chỉ ôm cô.

“Miss Uông!”

Nghe được thanh âm quen thuộc, cả người Uông Thanh Huyền cứng đờ.

“Buông tôi ra.” Cô hạ giọng, anh lại thờ ơ.

Tô Uyển nhìn thấy hai người đang ôm nhau, trong lòng hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi.

Mai Uyển có một cái mỹ danh mà mọi người sau khi ăn xong thường tán gẫu, gọi là “Tiểu khu của bà Hai”, Nơi đây là khu biệt thự đắt giá nhất thành phố Tô, rất nhiều người có tiền thích nuôi tình nhân nhỏ trong này.

Đôi nam nữ trước mắt nhìn là thấy không giống vợ chồng, lại nghĩ tới lúc trước cô ấy bảo người đàn ông bên cạnh là bạn, nào có bạn bè nào sẽ ôm nhau như vậy.

Ôm? Cô suy đoán, Uông Thanh Huyền hơn phân nửa chính là vị bà Hai như trong miệng người ta nói.

Nhìn thấy ánh mắt nghiên cứu tìm tòi Tô Uyển, trong lòng Uông Thanh Huyền không thoải mái, lại không biết giải thích như thế nào.

Điềm Điềm lại gần ôm lấy chó ngốc, nói với Tô Uyển: “Mẹ, mua cho con thêm một con chó như này được không ạ?”

“Không được.” Giọng Tô Uyển mềm nhẹ, nhưng lại khiến người ta không thể đáp lại: “Một con là đủ rồi.”

Sau đó lại chào hỏi Uông Thanh Huyền: “Thanh Huyền, hai người cũng dắt chó đi dạo hả, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nhà của cô đó.”

Không biết trí nhớ của cô ấy kém hay là cố ý nói vậy, Uông Thanh Huyền nhếch miệng cười, không trả lời.

Nhưng Đàm Kiến Văn lại khách sáo nói chuyện với Tô Uyển.

Uông Thanh Huyền chạy đi chơi với chó cùng Điềm Điềm, lại dựng tai lên nghe hai người kia nói chuyện phiếm. Tiếng gió thổi qua vù vù, chó ngốc chạy càng lúc càng xa.

Thanh âm của bọn họ cũng dần dần nhỏ lại.

“Điềm Điềm, anh trai đâu?” Uông Thanh Huyền một tay dắt chó, một tay dắt cô bé, hỏi.

“Anh trai đánh nhau với người ta, bị ba cấm túc rồi ạ.”

“Vì sao lại đánh nhau?” Cô thuận miệng hỏi.

“Anh ấy cùng với một người bạn khác tranh giành bé gái! Giành không được còn bị đánh!”

Uông Thanh Huyền phụt cười ra tiếng, lời này từ trong miệng đứa nhỏ phát ra sao lại đáng yêu vậy chứ.

“Miss Uông cũng cảm thấy anh trai con không có tiền đồ đúng không ạ? Ba cũng nói anh ấy như vậy!” Điềm Điềm nhíu mày: “Ba nói nếu anh trai giống ba thì tốt rồi.”

“Ba nào?”

“Ba lớn!”

“Vậy ba nhỏ là ai?”

“Ba lớn là anh trai, ba nhỏ là em trai ạ.”

Bước chân Uông Thanh Huyền cứng lại, nhẹ giọng hỏi: “Điềm Điềm có hai người ba sao?”

“Đúng vậy ạ! Lớp bọn con chỉ có con là có hai người ba nha.”

Nghe vậy, Uông Thanh Huyền quay đầu, nhìn người phụ nữ cách đó không xa, cô ấy đang bắt chuyện với Đàm Kiến Văn, nở nụ cười nhàn nhạt, người như tên, dịu dàng động lòng người.

Nhưng Uông Thanh Huyền không quên được bộ dáng của cô ấy trong giấc mơ của mình, phóng đãng như thế.

“Miss Uông, mommy rất đẹp đúng không ạ?” Điềm Điềm theo ánh mắt cô nhìn qua.

“Đúng vậy, rất đẹp.”

“Ba ba nói mommy là người phụ nữ đẹp nhất thế giới này.”

Về đến nhà, Uông Thanh Huyền đầu tiên nói một số chuyện trước, lòng vòng một hồi mới nói tới Tô Uyển: “Hai người hàn huyên cái gì vậy?”

“Ai?”

“Anh và Tô Uyển.”

“Tô Uyển là ai?”

Thật không biết là anh giả ngu hay thật, Uông Thanh Huyền trừng mắt nhìn anh một cái: “Người phụ nữ nói chuyện với anh lúc dắt chó đi dạo đó, người đang ở đối diện.”

“Cô ấy ở đối diện nhà chúng ta?”

“Đúng vậy.” Cô thở dài, hai người căn bản không nói cùng một chủ đề, tán gẫu thôi cũng mệt.

“Sao em lại quan tâm đến cô ấy như vậy?” Anh nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, như nghĩ đến cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Em ngày nào cũng mân mê cái kính viễn vọng kia là vì nhìn trộm cô ấy?”

Mặt cô đỏ lên: “Anh đừng nói bậy.”