Editor: Vermouth
Nét mặt của anh không giống nói đùa, Uông Thanh Huyền dời mặt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi nghĩ tôi không có loại nhu cầu này."
"Trước tiên đừng vội từ chối tôi."
"Khả Nhi nói anh từng có rất nhiều bạn gái, tôi như vậy, không thích hợp với anh."
Nghe vậy, anh cười cười, chỉ nói: "Bên ngoài lạnh, đừng để bị cảm." Nói xong thì vào phòng.
Uông Thanh Huyền nhìn quần áo ngủ nam trên người, trầm thấp thở dài.
Anh làm việc ở phòng sách, cô ngồi ở trên ghế sô pha, ngẩn người một lát lại xem TV.
Trời từ từ tối dần, trong phòng chỉ còn màn hình TV phát sáng.
Đèn của phòng khách bỗng sáng lên, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trông thấy anh đứng ở phía sau.
"Lại ngủ quên à?" Bắt gặp cô quần áo không chỉnh tề nằm ở trên ghế sô pha, anh hỏi.
Uông Thanh Huyền vội vàng ngồi dậy, sửa sang tóc tai, kéo góc áo: "Không, tôi đang xem TV."
"Đói bụng không?"
Anh hỏi chuyện này, cô mới nhớ ra hôm nay chưa ăn cái gì, vừa rồi trong đầu đang mải nghĩ tới chuyện khác nên quên mất chuyện ăn cơm.
"Tôi nhớ cô biết làm cơm." Anh còn nói.
Có đôi khi nổi hứng, cô sẽ chuẩn bị cơm trưa cho Trần Phong để anh mang tới công ty ăn.
"Trong tủ lạnh có không ít đồ, cô lấy ra nấu đi." Nói xong, anh lại vào phòng sách.
Uông Thanh Huyền nhìn bóng lưng anh, nghĩ thầm khó trách Vu Minh Minh lén mắng thầm anh với Phương Bí, làm thư ký anh, không chỉ phải làm tốt chuyện làm ăn, còn phải thầm coi anh là đại gia hầu hạ. Cầm một phần tiền lương, làm hai công việc, ai có thể không oán giận?
Cô mở tủ lạnh ra, quả thực có không ít đồ, nhưng tâm trạng cô không tốt, chẳng có khẩu vị gì.
Mười phút sau, Đàm Kiến Văn nhìn bữa tối đơn giản trên bàn ăn, nhíu mày lại.
Cô nấu hai bát mì tôm, tuy nói rằng thêm trứng và rau xanh nhưng nhìn qua vẫn rất keo việt.
"Ăn cơm." Anh kéo ghế ra ngồi xuống, lại gọi cô.
Ăn cơm tối xong, Uông Thanh Huyền nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa tới 7 giờ, giờ này phần lớn mọi người còn đang ăn cơm, người ở dưới tầng cũng không nhiều.
"Đàm tổng, tôi rửa bát sạch rồi, tôi về nhà trước đây."
"Cô về kiểu gì?"
"Bắt xe."
Trong tiểu khu xe không thể lái vào, cô ít nhất phải ra cửa bắt xe." Anh nói: "Cô mặc bộ quần áo này, chưa nói tới bị người ta nhìn thấy chịu lời đồn không hay, bên ngoài bây giờ lạnh như thế, gió thổi chắc chắn sinh bệnh."
Cho nên, đêm nay cô chỉ có thể ở lại chỗ này, không đi được?
"Ở chỗ anh chỉ có một phòng, tôi cũng không ở được." Cô nói.
Đàm Kiến Văn ngồi ở trên ghế sô pha, châm điếu thuốc, hít mạnh một hơi: "Cô ngủ ở phòng tôi."
"Vậy còn anh?"
Anh giơ tay lên, chỉ căn phòng bị khóa.
Đêm nay, đối với Uông Thanh Huyền, dài dài dặc giống như hơn một năm trời.
Cô nằm ở trên giường anh, gối lên gối của anh, đắp chăn của anh, trên người còn mặc áo ngủ của anh, lúng túng hơn là, cô chưa giặt qυầи ɭóŧ, nơi tư mật dán vào quần áo anh.
Trong căn phòng toàn là mùi của anh, thậm chí da thịt của cô cũng nhiễm mùi của anh.
Ánh mắt của cô từ từ trở nên kỳ lạ, cơ thể dần ấm lên, tay ở dưới chăn, cách áo ngủ, xoa bóp hai vυ" không che đậy.
Cô muốn làʍ t̠ìиɦ, vô cùng muốn.
Vì sao nằm ở trên giường anh, cô lại bỗng nhiên động tình?
Sau khi Trần Phong qua đời, cô lâu rồi chưa làʍ t̠ìиɦ, lại thêm đây là đêm trước hành kinh, du͙© vọиɠ tới gấp cô chưa kịp chuẩn bị.
Cô nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, tay luồn vào trong áo, trước tiên là xoa nhẹ bầu ngực, móng tay đè lên núʍ ѵú ngứa ngáy, cảm thấy chưa thỏa mãn, lại cởi từng cúc áo ngủ ra, tới khia hai bầu ngực lộ ra.
Tay hướng xuống, cởi bỏ quần ngủ, thân dưới ướŧ áŧ làm cho đũng quần anh bị ướt, cô đạp một chân, quần ngủ rơi xuống.
Chậm rãi nhắm mắt lại, chìm đắm bên trong du͙© vọиɠ, cô thở dồn dập, hai ngón tay tách tiểu huyệt ra, ngón giữa xoa hạt châu, dằn mạnh.
"Ưʍ..." Đầu lưỡi liếʍ qua cánh môi khô, lúc này lý trí đã không còn bị tìиɧ ɖu͙© lấn át.
Hạt châu bị xoa sưng đỏ, cao trào ùa tới đùng lúc, dư vị chưa qua, ngón giữa bỗng nhiên cắm vào trong tiểu huyết ướt sũng.
"Ưʍ..." Đáng tiếc ngón tay không đủ dài, cho dù cô đâm thế nào cũng không đâm trúng nơi đó.
Lúc gấp tới mức hai mắt đỏ lên, cửa phòng bỗng bị mở ra.
Nhìn thấy anh, hai mắt cô mông lung đẫm lệ, vội rút ngón tay ra, trong lúc bối rối muốn cầm chăn lên che lại cơ thể, anh đã đi tới.
"Cô đang làm gì vậy?" Anh biết rõ còn hỏi, ở trên cao nhìn cô chằm chằm.
Hai chân Uông Thanh Huyền mở rộng, tiểu huyệt không ngừng chảy ra chất lỏng, chảy lên trên giường của anh.
Anh híp mắt, ngồi xổm xuống.
Cô run lên, cơ thể lùi về sau, muốn khép hai chân lại mà không khép được.
Vì sao bị anh nhìn chằm chằm, cơ thể cô càng cảm thấy hưng phấn?
Hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, cơ thể cũng càng ngày càng khô nóng.
Đàm Kiến Văn vươn tay, sờ dâʍ ɖị©ɧ dính ở cửa huyệt của cô, ánh mắt tối lại.