Editor: Vermouth
Tối qua, sau khi Đàm Kiến Văn đưa cô về rồi lại tới chỗ này, nói ra chuyện đã xảy ra với hai ông bà Trần, tỏ rõ ý muốn bồi thường.
Uông Thanh Huyền nghe lời ba Trần nói xong, cô vẫn không hiểu gì cả: "Ba, anh ta có ý gì?"
"Cậu ta nói sẽ cho chúng ta một khoản tiền."
"Chúng ta không cần số tiền này, tôi chỉ cần con trai tôi trở về." Mẹ Trần khóc lóc nói.
Uông Thanh Huyền cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, hô hấp cũng nghẹn lại, cô đứng lên, muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa mới bước nửa bước thì người đã ngã xuống.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Khỏe hơn chút chưa?"
Uông Thanh Huyền mở mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt nôn nóng của bạn thân.
"Không sao." Cô cúi đầu, trên tay còn kim chuyền: "Ba mẹ mình đâu?"
"Vừa rồi vẫn còn ở chỗ này, mình bảo bọn họ về nghỉ ngơi rồi." Chu Duẫn lấy gối lót lưng cho cô rồi đỡ cô ngồi dậy.
"Cảm ơn cậu." Uông Thanh Huyền chớp chớp mắt, nuốt nước mắt lại rồi nói.
"Giữa chúng ta không cần nói lời này, mình mua cháo cho cậu này, cậu ăn một chút nhé?"
"Được."
Ba mẹ Uông Thanh Huyền đã ly dị nhiều năm, người nào cũng tái giá rồi, mười mấy năm trôi qua hai người vẫn còn giận nhau, ngoại trừ cho tiền trợ cấp ra thì một chút quan tâm cũng không có, cả hai đều xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này. Ở thành Tô, cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một mình Chu Duẫn.
Sau khi cô kết hôn với Trần Phong, ba mẹ chồng đối xử với cô như con gái ruột, cô vốn cho rằng những ngày tháng tốt đẹp sẽ luôn tiếp diễn...
Mấy ngày nay cô đã khóc khô nước mắt, có phút chốc còn từng có ý nghĩ đi theo Trần Phong, nhưng nói cho cùng, con người ai cũng sợ chết cả, gần đây ý nghĩ kia cũng dần nhạt đi.
Cô tỉnh lại, cơ thể không có gì đáng ngại, xin bác sĩ kê cho chút thuốc ngủ rồi xuất viện.
Buổi tối, vừa mới tắm xong, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt reo lên, số điện thoại lạ.
"Alo, xin chào?"
"Chị Uông?"
Giọng nữ dịu dàng truyền tới, Uông Thanh Huyền ra khỏi phòng tắm, trả lời: "Là tôi."
"Tôi là thư ký của Đàm tổng, đối với chuyện của trợ lý Trần, tôi chia buồn sâu sắc."
Uông Thanh Huyền bỏ khăn lông lau tóc xuống, đổi tay nghe máy.
"Xin hỏi ngày mai chị có rảnh tới công ty một chuyến không? Trợ lý Trần cũng xem như gặp tai nạn lao động, chúng tôi muốn nói với chị về vấn đề bồi thường."
Hôm sau, Uông Thanh Huyền tới đúng giờ hẹn. Đêm qua người phụ nữ tự xưng là thư ký cho cô một địa chỉ, cũng không phải công ty Trần Phong làm việc mà là nhà hàng Nhật ở dưới tầng một của công ty.
Đàm Kiến Văn tới một mình, không dẫn theo thư ký.
Lại gặp riêng anh một lần nữa, cảm giác kỳ lạ trong lòng Uông Thanh Huyền càng ngày càng mãnh liệt.
Tuy mấy năm nay cô bận rộn với lớp dạy đàn của mình không tới công ty làm việc, nhưng cũng biết rõ khi công nhân xảy ra chuyện thì sẽ có bộ phận riêng xử lý công việc sau đó. Anh là ông chủ lớn lại trực tiếp ra mặt, chẳng lẽ chuyện Trần Phong có ẩn tình khác?
Cửa phòng bị kéo lại, chỉ còn hai người ở trong không gian kín.
"Anh Đàm, việc bồi thường ba mẹ tôi đã nói với tôi rồi."
"Căn hộ bây giờ của các người còn nợ hai trăm vạn." Đàm Kiến Văn đi thẳng vào vấn đề: "Theo tôi được biết, thu nhập mỗi tháng của cô không cao, muốn trả khoản nợ này có chút vất vả."
Uông Thanh Huyền nghe anh nói vậy, sửng sốt một chút, giữa lúc cô im lặng, anh còn nói thêm: "Bán căn hộ bây giờ của các người cho tôi, tôi trả nợ giúp cô."
"Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu, anh có ý gì? Đó là phòng cưới của tôi và Trần Phong, anh..."
"Cô Uông, nơi đó chỉ có hồi ức không vui, ngày ngày ở lại căn phòng kia, cô vĩnh viễn không thoát ra được." Anh nói, "Tôi trả giá cao hơn giá trị trường 1,5 lần giá các người mua, cô có thể cầm số tiền kia đi mua căn nhà mới."
Uông Thanh Huyền há miệng thở dốc, muốn tức giận nhưng vẫn cố nhịn, uống một hơi cạn sạch rượu gạo trong tay, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không bán."
Đàm Kiến Văn nhìn chằm chằm gương mặt gầy gò của cô, giọng nói mềm mỏng: "Cô không trả nổi nợ, tới lúc đó căn nhà hoặc bị tịch thu hoặc là phải bán rẻ cho người khác, tại sao không bán cho tôi? Tôi giúp cô trả hết nợ, cho cô một khoản tiền, cô muốn mua nhà ở đâu cũng được."
"Vì sao anh... làm vậy?" Chỉ vì Trần Phong là trợ lý đắc lực của anh? Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên giúp đỡ một quả phụ gặp cảnh khốn cùng?
"Cô suy nghĩ đề nghị của tôi đi." Anh không trả lời thẳng vấn đề này, mà lấy ra một tấm danh thϊếp đưa tới trước mặt cô: "Nghĩ kỹ rồi liên lạc với tôi."
"Tôi còn có việc, đi trước một bước, cô Uông từ từ dùng."