Editor: Vermouth
Uông Thanh Huyền mua chút hoa quả tới nhà ba mẹ chồng, mẹ Trần trông thấy cô tới, bà cười nhiều hơn rất nhiều.
"Con mua hoa quả làm gì? Trong nhà hoa quả nhiều lắm, nhiều tới mức ăn không hết rồi."
Trên mặt đất trong phòng khách đặt một thùng cherry, một thùng đào, một thùng mận, còn có một thùng táo, đều chưa mở.
“Ai tặng vậy?” Uông Thanh Huyền hỏi.
"Đàm tổng cho người đưa tới." Mẹ Trần nói: "Chính là cấp trên của Phong Tử đấy."
"Không chỉ có tặng hoa quả, còn có một ít thuốc bổ đắt tiền." Mẹ Trần thở dài: "Mẹ vốn dĩ còn rất hận cậu ta, ba con khuyên mẹ, chuyện này cũng không liên quan tới cậu ta, Phong Tử là trợ lý riêng của cậu ta, cầm bao nhiêu tiền của cậu ta phải làm bấy nhiêu công việc. Không trách ai được, chỉ có thể trách số mệnh con trai mẹ không tốt."
Uông Thanh Huyền an ủi mẹ chồng vài câu, trong lòng nghĩ Đàm Kiến Văn chỉ tốt ở bề ngoài thôi.
Trần Phong chết, có lẽ cũng không phải tai nạn xe bình thường?
Cô nhìn viền mắt phiếm hồng của mẹ Trần, nghĩ thầm việc này tạm thời không nói cho ba mẹ Trần, bọn họ không chịu thêm được cú sốc nào nữa.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Trần bảo cô mang hoa quả đi, bà đường huyết cao, không ăn được, một mình ba Trần sao ăn được nhiều như vậy?
Uông Thanh Huyền đành phải nhận lấy.
Anh làm nhiều như vậy, có lẽ đúng như anh nói, muốn bồi thường cho người nhà Trần Phong?
Nhưng cô cứ cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng mà, tất cả chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
**
Nửa năm trôi qua, vở nhạc kịch Chicago lại một lần nữa bước lên sân khấu nhà hát lớn thành phố Tô, Uông Thanh Huyền nhờ người bỏ giá gần gấp đôi mua một tấm vé VIP.
Vở nhạc kịch này cô đã ôn luyện vô số lần, nhớ kỹ từng bài hát trong lòng nhưng là lần đầu tiên xem tận mắt.
Kiểm vé xong, nhân viên mặc đồng phục công tác dẫn đường cho cô, sau khi tới chỗ, cô có chút khó tin: "Đây là chỗ của tôi?"
"Đúng vậy."
Bỏ gần 2000 đồng mua một chỗ hẻo lánh, mặc dù tính là hàng đầu nhưng chỗ này cũng rất khó xem.
Sau khi nhân viên công tác đi, có người vỗ vỗ vai cô, cô quay đầu, nhìn thấy Vương Mãnh.
"Cô Uông, anh Đàm mời cô qua."
"Anh Đàm?"
"Anh ấy ở trên tầng hai." Anh ta chỉ lên trên, Uông Thanh Huyền nhìn theo, chỗ của người đàn ông kia chính là chỗ trung tâm nhìn toàn bộ sân khấu.
Uông Thanh Huyền còn đang do dự, Vương Mãnh lại thúc giục: "Vở nhạc kịch sắp bắt đầu rồi, cô mau đi thôi."
Cô suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn đi theo anh ta.
Tầng hai là phòng riêng nhỏ, chứa không nhiều người lắm. Vưng Mãnh đưa cô vào phòng của Đàm Kiến Văn, lấy vé trong tay cô: "Đi vào đi."
Cô vừa mới ngồi xuống, ánh đèn tối đi: "Anh Đàm, cảm ơn anh." Cô nói khẽ."
"Không cần khách sáo." Anh nhìn về phía cô, nói.
Vở nhạc kịch bắt đầu, hai người nhìn sân khấu chăm chú, không người nào nói chuyện.
Hai tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ nhiệt liệt, diễn viên chính chào cảm ơn, ánh đèn cũng sáng lên.
Uông Thanh Huyền còn đắm chìm trong đó, chờ mọi người ra về gần hết, cô mới nhận ra đã hết rồi.
"Anh Đàm cũng thích nhạc kịch sao?" Đi theo dòng người ra ngoài, cô hỏi.
"Cũng có thể coi là vậy." Anh đáp: "Cô rất thích à?"
Cô gật đầu.
"Tôi nhìn ra được." Anh cười cười, vừa rồi không thấy cô ngẩn người, hết sức chăm chú nhìn xuống sân khấu, rất nhiều lần anh cho rằng cô muốn đứng lên hát theo.
"Vì sao thích vở kịch này như vậy?" Anh lại hỏi.
"Anh có từng nghe một câu chưa, hầu như người phụ nữ nào cũng đã từng nghĩ tới việc gϊếŧ chết chồng mình."
"Chưa từng."
"Cũng phải, anh còn chưa kết hôn."
"Cô nghĩ vậy sao?" Anh hỏi.
"Cái gì?"
"Gϊếŧ chết chồng cô."
"Không." Nụ cười của cô cứng đờ: "Chúng tôi... vẫn luôn rất hạnh phúc."
Anh không nói gì nữa.
Ra khỏi nhà hát lớn, Uông Thanh Huyền siết chặt quai balo lệch vai, do dự không biết nên mở miệng thế nào.
"Tối nay, cảm ơn anh." Cô nói cảm ơn một lần nữa: "Tôi lát xe tới đây, tôi đi trước đây."
"Đưa tôi đi một đoạn đi." Anh nói.
Cô trông người như anh, ra ngoài không phải lái xe đưa đón thì là tự mình lái xe.
"Không tiện sao?" Anh lại hỏi.
"Được." Cô cuối cùng cũng gật đầu: "Bãi đỗ xe ở bên kia."
Trên xe, không người nào nói chuyện, Uông Thanh Huyền đành phải mở radio.
"Ăn cơm tối chưa?" Anh bỗng nhiên hỏi.
"Ăn quả táo rồi." Vở nhạc kịch bắt đầu lúc 7 giờ, 6 giờ phải vào nhà hát rồi, cô chưa kịp ăn cơm, chỉ ăn quả tạo, cũng là anh tặng.
"Tôi đói bụng." Anh lại nói: "Tìm một chỗ ăn cơm đi."
"Tôi... không thích ăn khuya."
"Vừa rồi không phải nói cảm ơn tôi sao?" Anh cười cười: "Tôi mời cô xem nhạc kịch, cô mời tôi ăn khuya?"
Anh đã nói như vậy rồi, cô không có lý do gì để từ chối.