Chương 11: Nổi giận



Editor: Vermouth

Đàm Kiến Văn mở điện thoại ra, mười mấy tin nhắn gửi từ cùng một số, anh xem kỹ từng tin nhắn một nhưng từ đầu tới cuối không có cái anh muốn biết.

Anh bỏ điện thoại xuống, một lát sau, lại bấm một dãy số, máy báo bận, không gọi được.

Lúc này, ở một sòng bạc lớn nào đó ở Macao, hai mắt Từ Tự Cường phủ kín bởi tơ máu, tay chân cứng đờ, sau một ván cược nữa, trên mặt anh ta nổi gân xanh, ngoài miệng lẩm bẩm, hai mắt nhô ra trông vô cùng dọa người.

Anh ta đã ở chỗ này đánh bạc hai ngày hai đêm, gần như không có nghỉ ngơi.

Mãng Tử đẩy đám người ra, đứng ở phía sau anh ta, nhỏ giọng nói bên tai anh ta: "Ông chủ về nước, hỏi anh đi đâu đấy."

Sắc mặt Từ Tự Cường trắng bệch, cũng chẳng nhìn tới bài và cốc xúc xắc trong tay, vội vàng hỏi: "Cô Uông đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Mãng Tử thấy ở đây nhiều người, không tiện giải thích, chỉ giật giật vạt áo của anh ta: "Anh mau đi cùng tôi."

Chuyện Đàm Kiến Văn tìm người theo dõi Uông Thanh Huyền vốn chẳng vẻ vang gì, tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Loại chuyện này không thể phơi bày ngoài sáng, chỉ có thể lén tìm người đi làm. Từ Tự Cường ở bên cạnh anh hơn mười năm, chuyện anh không tiện làm, Từ Tự Cường có thể làm thay, người này mặc dù tính tình nóng nảy nhưng làm việc ổn thỏa, được xem là nửa trợ thủ đắc lực.

Điểm yếu chí mạng có lẽ là tai mềm, dễ bị kích động xúi giục.

Khu gây trồng thực phẩm xanh nào đó ở ngoại thành thành phố Tô, Đàm Kiến Văn xuống xe, Mãng Tử dẫn người vào.

Từ Tự Cường nhìn thấy ông chủ, nước mắt lập tức rơi xuống, người đàn ông cao 1m8 khóc lóc nức nở.

"Bắt đầu từ lúc nào?" Đàm Kiến Văn đốt điếu thuốc, lạnh nhạt hỏi.

"Tháng trước." Anh ta khóc thút thít, chủ động nói thật: "Mới đầu em chỉ đặt cược trên mạng... em họ em nói chồng nó kiếm được mười mấy vạn... ai dè chút tiền để dành của em mất cả, về sau thì..."

"Chạy đi Macao đánh bạc?"

Anh ta cũng là bị ma quỷ ám, Đàm Kiến Văn muốn anh ta theo dõi Uông Thanh Huyền, mấy tháng qua, người phụ nữ kia luôn đi tới ba điểm theo một đường thẳng, lớp dạy đàn, nhà Viên Khả Nhi, nhà cô ta, còn chẳng thấy cô ta ra ngoài đi chơi hay gặp những người khác.

Phải biết việc theo dõi này vừa nhàm chán vừa mệt nhọc, lúc anh ta biết Đàm Kiến Văn ra nước ngoài công tác, mỡ heo làm mê muội tâm trí, trong đêm chạy tới Macao đánh bạc.

Từ Tự Cường hối hận, nhìn sắc mặt ông chủ, công việc này chắc chắn không giữ được nửa, lần này thua sạch, công việc cũng mất.

"Tôi dùng tiền thuê anh, con mẹ nó, anh như dây cót ngày nào cũng dùng tin tức giống nhau lừa gạt tôi? Hả?" Đàm Kiến Văn nhả khói, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn dài dằng dặc, ném tới trước người anh ta: "Tự anh xem đi."

Cơ thể Từ Tự Cường run rẩy, nào dám thò tay lấy điện thoại, những tin nhắn kia anh ta tự nhận không tính là quá qua loa, dù sao ngày nào cô Uông cũng chỉ làm những việc kia, nhắm hai mắt anh ta cũng có thể nghĩ ra nên ngày nào cũng báo cáo na ná như nhau. Trước đó ông chủ chưa hề nghi ngờ anh ta, hôm nay sao lại thế? Vấn đề ở chỗ nào chứ?

"Ông chủ, em sai rồi." Số anh ta khổ từ nhỏ, ở cùng người ba say rượu, bị đánh từ nhỏ tới lớn, những năm đấu trí đấu dũng với lão ba luyện được một cơ thể có bản lĩnh tốt. Đàm Kiến Văn coi trọng kỹ năng này của anh ta, có lòng bồi dưỡng, cho anh ta học tán thủ [*], mấy năm nay còn trả lương cao cho anh ta. Đều do lòng anh ta không vững, tham tiền, trò đánh bạc kia đánh mười thua chín, trong vòng một đêm, cuộc đời anh ta co biến hóa long trời lở đất.

[*] Môn võ chiến đấu tay không.

Sau khi Đàm Kiến Văn rời đi, chân Từ Tự Cường mềm nhũn, trực tiếp ngã nhao trên mặt đất. Mãng Tử thấy anh ta như vậy, không đành lòng, tiến lên an ủi: "Được rồi anh Cường, ông chủ cũng coi như đối xử với anh không tồi, còn giữ anh lại làm bảo vệ."

"Anh có trách thì tự trách mình xui xẻo đi, mấy hôm anh đi Macao, cô Uông tìm được một công việc mới, ông chủ đang nổi giận nên trút giận lên anh đấy."

"Cái gì? Cô Uông... công việc mới ư?"

"Chuyện quan trọng như vậy, anh không nói với ông chủ, khó trách ông chủ tức giận."

Từ Tự Cường lau nước mắt, thở dài một tiếng: "Mãng Tử anh nói xem, rốt cuộc ông chủ có ý gì? Cứ để tôi đi theo cô Uông như vậy, tôi cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ."

"Chuyện của ông chủ không cần anh nhọc lòng, tôi thấy anh nên chạy về nhà tắm rửa đi, cả người toàn mùi mồ hôi thôi."

**

Vu Minh Minh gần đây bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, sau khi Đàm tổng công tác trở về, giao cho cô nhiệm vụ mới.

"Trong vòng một tuần, tìm cho tôi một bảo vệ gia đình trong sạch, phẩm hạnh tử tế."

Cô tưởng chuẩn bị cho Đàm Kiến Văn, ai ngờ anh nói: "Trông coi cô ấy."

Cô ấy? Còn có thể là cô ấy nào, chỉ có thể là cô Uông kia.

Vu Minh Minh thường xuyên sợ hãi vì mình biết quá nhiều chuyện của Đàm tổng, có một ngày sẽ bị diệt khẩu.

Một tuần lễ trôi qua, phỏng vấn hơn mười người, Đàm Kiến Văn đều không hài lòng khiến cho Vu Minh Minh suýt phát điên.

"Anh Đàm, hôm nay còn một người tới phỏng vấn." Gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, tay Vu Minh Minh run run. Đây là người cuối cùng của hôm nay, không được nữa, có lẽ cô sẽ không chịu nổi áp lực từ chức luôn.

"Cho anh ta vào."

"Anh Vương, Đàm tổng bảo anh vào." Vu Minh Minh nhìn người đàn ông cao lớn một chút, vẻ ngoài không tính là tuấn tú, dáng người cao ráo ưa nhìn, trông cơ bắp kia, chắc hẳn rất khỏe.

"Chúc anh may mắn." Thấy anh vào văn phòng, Vu Minh Minh thầm nói trong lòng.

Anh ta may mắn, tức là cô may mắn.

Mười lăm phút sau, người đàn ông mở cửa ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, điện thoại trên bàn làm việc vang lên: "Vào đây."

Không hơn không kém, vừa khéo một tuần, anh Vương người cuối cùng này, rốt cuộc đã lọt vào mắt ông chủ, không phụ lời chúc may mắn của cô. Hôm nay hết giờ làm, tâm trạng Vu Minh Minh vui vẻ, mời bạn thân, tuyên bố muốn mời một bữa lớn.

Áp lực nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có cầu vồng sau mưa rồi.