Chương 5: Sai lầm hoang đường

Sáng sớm hôm sau, người hầu cúi đầu thật cẩn thận bưng nước rửa mặt vào trong rồi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài đóng cửa lại.

Mà lúc này ở phía sau lớp màn có một đôi nam nữ đang trần trụi quấn lấy nhau.

Một lúc sau, Ân Trọng từ từ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ánh nắng chói chang chiếu rọi vào trong phòng, hắn híp mắt lại nhìn thấy thân mình trắng nõn của một nữ tử đang rúc vào trong l*иg ngực của mình, mái tóc đen dài rối tung phủ kín giữa ngực hai người đang dán chặt vào với nhau.

Ân Trọng rất hiếm khi để cho thị thϊếp ngủ lại ở trong phòng hắn, chắc là do đêm qua hắn uống say quá, lăn lộn xong quên không bảo hạ nhân đưa người trở về.

Nhưng mà ôm nữ nhân tỉnh dậy như thế này cũng thật sự có chút dễ chịu.

Mái tóc đen dài của nữ tử xoã xuống, có thể mơ hồ thấy được những vết xanh tím loang lổ ở trên làn da trắng nõn kiều nộn, nhìn thôi cũng đủ biết là đêm qua đã bị hắn lăn lộn thảm đến mức nào.

Ân Trọng cũng biết là bản thân hắn ở trên giường có chút thô lỗ, nhưng mà từ trước đến nay hắn đều không muốn chịu áp lực uỷ khuất chính mình.

Khó khăn lắm cái chăn mới có thể che khuất được bộ ngực của nữ nhân, những vệt xanh tím vẫn kéo dài vào tận trong chăn khiến cho người khác không khỏi thương tiếc.

Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng này liền gợi lên hứng thú của hắn.

Ân Trọng là một kẻ thô lỗ, nghĩ gì làm đấy, hắn duỗi tay sờ lên bộ ngực mềm mại, đang thưởng thức cảm xúc tuyệt vời liền nghe thấy người ở trong lòng vô thức kiều mị rên lên, cự vật giữa háng của hắn có dấu hiệu ngẩng đầu dựng đứng lên.

Hắn xốc chăn chồm dậy, vừa định đè áp lên thân thể mềm mại liền bị gương mặt lộ ra ở bên dưới mái tóc đen mượt doạ sợ cứng đờ cả người.

Sao lại là Lục Uyển Ninh?

Ân Trọng sợ đến mức hồn bay phách tán, hắn bật dậy nhảy xuống khỏi giường ngay lập tức, tầm mắt của hắn nhịn không được mà nhìn xuống bên dưới, khăn trải giường dính loang lổ một tảng máu xử nữ rất lớn, mà không... đây đã không còn có thể gọi là máu xử nữ được nữa rồi.

Trong nháy mắt, toàn thân của hắn trở nên thật là lạnh lẽo, đầu óc cũng trống rỗng.

Lục Uyển Ninh bị mất đi chăn đắp, có chút cảm thấy lạnh mà bắt đầu tỉnh lại.

Ân Trọng theo bản năng tiến lên đắp lại chăn cho nàng rồi xoay người cúi xuống đất nhặt qυầи ɭóŧ lên, nhưng đến khi hắn quay đầu lại thì đã thấy Lục Uyển Ninh mở to đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, sau đó liền ngẩn ngơ mà rơi lệ.

“Tiểu Ninh...”

Ân Trọng sống hơn ba mươi năm nay, hành quân đánh giặc đã mười tám năm rồi cũng chưa từng hoảng loạn vô thố như thế này.

Tiểu cô nương mà hắn coi như là con đẻ, được hắn tận mắt chứng kiến lớn lên từ nhỏ, lại bị hắn cưỡng bức trong lúc say rượu!

Nghĩ đến mấy năm nay hắn sống trong sạch bằng phẳng mà quãng đời còn lại sẽ bị phỉ nhổ cho đến chết, gánh trên vai tội nghiệt nặng nề dẫn đến tự trách suốt đời cùng với danh dự bị bêu nhọ, Ân Trong không khỏi có chút hoảng hốt.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, thấy rằng mọi lo lắng của nàng đêm hôm qua đều đã trở thành sự thật, Lục Uyển Ninh càng thống khổ hơn, xoay người ôm gối đầu thấp giọng khóc nức nở.

Ân Trọng lập tức hoảng loạn kêu, “Tiểu Ninh, đừng... đừng khóc... Là bá phụ có lỗi với ngươi...”

Nói xong liền hung hăng tự tát liên tiếp vào mặt mình hai cái, “Là do ta đáng chết!”

Lục Uyển Ninh nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhưng sau khi hiểu được ý tứ của hắn thì nàng khóc càng thương tâm hơn, chỉ có thể cắn răng run rẩy nói, “Người... Người đi ra ngoài đi!”

Sau khi Ân Trọng rời đi, Lục Uyển Ninh ngồi dậy nhặt lên từng cái áo rách nát mà mặc vào người, khoác lên một cái áo ở bên ngoài, rửa mặt chải đầu, nhìn một vòng quanh phòng ngủ, cuối cùng là nhìn đến vết máu khô cạn ở trên giường mà ngơ ngẩn rơi lệ.

Nàng biết chuyện hoan ái đêm qua là một sai lầm nên cũng không dám hy vọng điều gì xa vời, nhưng mà không ngờ nam nhân này lại nhẫn tâm tuyệt tình đến như vậy, chỉ mong xoá sạch hết thảy tất cả mọi thứ.

Lục Uyển Ninh đưa tay lên lau khô nước mắt ở trên mặt, cắn răng cố chịu đựng cơn đau dưới hạ thể mà nhanh chóng rời khỏi nơi tràn đầy kí ức đau thương này.

Ân Trọng đứng ở ngã rẽ của hành lang nhìn đến bóng dáng thương tâm muốn chết của nàng mà chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sau đó tự nhốt mình ở trong thư phòng suốt một buổi sáng.

Qua giữa trưa, thị thϊếp trẻ tuổi nhất của hắn không nhịn được nữa, lấy cớ dâng trà mà ghen tị nói, “Tối qua gia lại tìm được thêm một tiểu mỹ nhân từ chỗ nào về thế? Kêu khóc van xin nguyên cả một đêm, thϊếp thân nghe mà cũng cảm thấy đau lòng thay. Người ta lại không phải là những kẻ da dày thịt béo như chúng ta, gia đúng thật là nhẫn tâm mà.”

Ân Trọng nghe xong liền chột dạ mà nổi giận đùng đùng, cầm chén trà ném thẳng xuống đất rồi mắng, “Không nói được cái gì tử tế thì câm mồm lại cho ta, suốt ngày chỉ biết ăn nói linh tinh!”

Một trận chửi bới này lập tức lôi kéo theo cả một đám người trong hậu viện chạy tới xem náo nhiệt.

Ân Trọng nhìn đến một đám phụ nhân cùng với tì nữ vui sướиɠ ra mặt khi thấy người gặp hoạ, trong lòng vô cùng phiền chán, chỉ đơn giản là gọi quản gia tới, bảo cho mỗi người mười vạn lượng rồi tống cổ ra khỏi phủ.

Ba thị thϊếp hoảng sợ vội vàng chạy đến ôm lấy đùi hắn mà khóc lóc van xin.

Không hiểu vì sao, đột nhiên Ân Trọng lại nhớ tới hình ảnh Lục Uyển Ninh nằm trên giường mà thương tâm rơi lệ, trong lòng lại quặn đau, cuối cùng cũng lười nghe đến những người này nói nhảm, lập tức sai người ném tất cả ra ngoài.

Ân Trọng suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên sửa lại sai lầm hoang đường này như thế nào, cuối cùng quyết định đến tận nhà để thỉnh tội.

Nhưng mà liên tiếp nửa tháng này, Lục Uyển Ninh đều trốn ở trong phòng không chịu gặp mặt hắn, trong lòng buồn khổ không biết nói với ai, cuối cùng Ân Trọng vẫn phải trở về quân doanh.

Lần trốn tránh này kéo dài đến tận nửa năm.