Chương 10-2
Edit: MeowQuan Hà muốn đi gặp một người.
Không biết gặp ai bây giờ.
Cố Hiểu Xuyên sao?
Thôi, chỉ làm hắn thêm lo lắng.
Quan Hà suy nghĩ một hồi, cầm lấy ví tiền cùng di động, mua vé lên xe lửa, cảm giác vừa ngủ đã tới hừng đông.
Đến khi xuống xe, anh mới nhớ đến di động đang tắt máy, vừa mở lên đã thấy vô số cuộc gọi cùng tin nhắn của những người lo lắng cho anh.
Cố Hiểu Xuyên nói: “Nếu tâm tình cậu không tốt, tìm tớ uống rượu nhé.”
Tống Dã nói: “Hôm nay em cũng không có tâm trí đọc sách, nhớ anh.”
Kiều Đông Niên nói: “Anh nếu đã nghĩ kĩ, thì trở lại đi.”
Quan Hà giật khóe miệng, rõ ràng đã là lão nam nhân, khóe miệng cong lên như một đứa trẻ.
Nội tâm anh rất bình tĩnh.
Đoạn đường này gồ ghề khó đi, một đường mọc đầy cỏ dại.
Anh đi rất lâu, khi đứng trước cửa nhà người ta, mới cảm thấy mình hơi đường đột, không biết có quấy rầy người ta không.
Đang do dự, Hà Thanh vừa lúc mở cửa, như gắn camera vậy, người vừa tới đã biết.
Quan Hà thu lại cái tay vừa định gõ cửa, theo bản năng nhét vào túi quần.
Hà Thanh cười như không cười nhìn anh.
Có lẽ nhìn ra lão nam nhân có chút ngượng ngùng, Hà Thanh đưa tay làm dấu mời, nghiêng người để Quan Hà đi vào.
Sân nhà trống trơn, chỉ còn một gốc cây già thưa thớt khóm hoa, lẳng lặng đứng đó.
Quan Hà đi quanh cây một vòng, quay đầu cười với Hà Thanh: “Cây này vẫn còn ở đây.”
Hà Thanh có chút không hiểu nhìn anh.
“A Anh đâu?” Quan Hà nhìn vào trong nhà, không một bóng người.
Hà Thanh kéo kéo vạt áo, thản nhiên đáp: “Đi rồi.”
Quan Hà thầm giật mình, bình tĩnh nhìn y.
Hà Thanh cũng nhìn lại anh, ánh mắt mãnh liệt tình cảm.
Quan Hà chậm rãi nở nụ cười, vương chút mệt mỏi, thê lương.
“Chuyện này có là gì?” Hà Thanh cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không nghĩ là anh sẽ đến đây.”
“Tôi cũng không ngờ cậu còn ở nơi này.”
Quan Hà nói, đốt một điếu thuốc, cười khổ.
Hai người đều trầm mặc.
Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Hà Thanh là mối tình đầu của Quan Hà.
Khi đó, tên y không phải là Hà Thanh, là Hà Chính, là một người rất đẹp.
Quan Hà thích y, bởi vì y đẹp, chỉ đơn giản như vậy.
Sau đó vui buồn ly hợp cũng là chuyện thường, Quan Hà có bạn gái, ngày càng không kiên nhẫn, Hà Chính không chịu được nữa, chia tay anh.
Hà Chính sau đổi tên thành Hà Thanh, có một người bạn gái ít nói, gọi A Anh.
Quan Hà chơi rất thân với bọn họ. Có lẽ là do mối tình đầu khắc cốt minh tâm, dù đã chia tay, Hà Chính quả thật có vị trí đặc biệt trong lòng Quan Hà, nhưng anh vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người.
Quan Hà nghĩ, Hà Chính có cuộc sống tốt, anh cũng an tâm.
Nhưng Hà Thanh khi vừa chia tay Quan Hà liền hối hận.
Chỉ tiếc chuyện đã qua không thể nào trở lại.
Kỳ thực Quan Hà càng thích khí chất của Hà Thanh.
Thanh lãnh mỹ lệ, mang đến cảm giác thoải mái.
Hà Thanh đem ra hai cái ghế, tự giác ngồi cạnh Quan Hà.
Hai người đàn ông cùng ngồi dưới tán cây, không khí có chút lúng túng.
Quan Hà dập thuốc lá, đưa mắt nhìn cành cây đung đưa trong gió.
“Sao anh lại tới đây?”
Hà Thanh vẫn đẹp, nhưng nhìn cũng thành thục hơn trước.
Quan Hà không trả lời, thình lình hỏi: “Còn leo cây không?”
“Hả?” Hà Thanh sững sốt, còn chưa tỉnh lại từ mở tình cảm phức tạp.
Rất nhanh y liền hiểu Quan Hà đang nói gì.
Trước kia, khi hai người còn bên nhau, Quan Hà rất thích leo cây.
Anh không có chuyện gì lại thích trêu Hà Thanh, có lần còn giật cặp sách người ta treo lên cây, là Hà Thanh nho nhỏ tức đến độ khóc rống lên.
Anh rất thích nhìn Hà Thanh khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khóc đến đỏ bừng, có thể thấy Quan Hà lúc nhỏ chính là tiểu lưu manh, khi trưởng thành là lão lưu manh.
Hà Thanh nhớ lại chuyện này, chợt nở nụ cười.
Quay đầu nhìn Quan Hà, tầm mắt anh còn đang dừng trên cây cao, tựa hồ đang nghĩ có thể leo lên hay không.
“Tuổi cũng đã lớn rồi còn không chững chạc hơn tí nào?” Hà Thanh buồn cười nói: “Cẩn thận hư Âu phục đấy.”
Quan Hà không chú ý ừ một tiếng.
Gió nhẹ lướt qua, mang đến cảm giác man mát, làm người lười biếng.
Hà Thanh nhìn gò má người đàn ông, nhìn một hồi, cảm thấy vui buồn lẫn lộn.
Cũng qua nhiều năm rồi, giờ lại thấy Quan Hà, Hà Thanh vẫn cảm thấy mình xong rồi.
Thâm tâm lại một lần nữa rung động.