"Rầm --" một tiếng, chất lỏng màu đỏ tươi không rõ là gì kia tất cả đều hắt trên cơ thể người đó.
Màu đỏ chói lóa khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng hết cả mắt.
Yến Cửu vừa được cứu đang vùi mặt vào trong ngực đối phương, trên chóp mũi có mùi lạnh nhàn nhạt lưu lại.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Tư đang đứng che ở trước mặt cô, với một mớ quần áo hỗn độn sau lưng, thậm chí tóc còn dính chất lỏng không rõ đó, đang từng giọt chảy xuống.
Nhưng dù vậy, khuôn mặt dữ tợn này vẫn rất ưa nhìn!
Tâm trí Yến Cửu đang phiêu du ở chân trời, tay ở trên eo vừa buông lỏng ra, liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh vô cùng trầm giọng: "Kéo người ra ngoài ngay lập tức."
Lúc này Yến Cửu mới sựt tỉnh lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Chờ một chút!”
Sau đó, cô liếc nhìn người phụ nữ kia, đi tới trước mặt bà ta, hỏi: “Xin hỏi bác là người nhà của nạn nhân nào?”
Người phụ nữ trung niên khóc đến mức không kìm được, trong mắt lộ ra vẻ hận thù, “Tôi là mẹ của Lưu Đông! Công ty của các người gϊếŧ chết con tôi, liền vọng tưởng muốn dùng tiền để bịt miệng chúng tôi, nằm mơ! Các người đều là tội phạm gϊếŧ người, kẻ sát nhân!”
Các phóng viên bên cạnh nghe xong những lời này, âm thầm bĩu môi.
Làm ơn đi, gấp ba tiền trợ cấp, cái này có được gọi là bịt miệng không?
Nếu vậy bọn họ cũng rất muốn bị bịt miệng một chút.
“Thực xin lỗi, dì à, là lỗi của tôi, là tôi sai, là tôi đã không quản lý công ty tốt nên đã để xảy ra thảm kịch này” Yến Cửu đem trách nhiệm ôm hết ở trên người mình, không tỏ ra chút trốn tránh nào.
Nhưng người phụ nữ trung niên vô cùng kích động, “"Tôi không muốn nghe lời xin lỗi, tôi muốn con trai tôi, tôi muốn con trai tôi! Cô trả con trai lại cho tôi, trả con trai lại cho tôi! Đồ sát nhân, tôi muốn các người trả giá cho con trai tôi, hãy trả cho cuộc sống của con trai tôi! "
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .