Yến Cửu ở trong bóng đêm liếc mắt nhìn anh, trong lòng đột nhiên cười xấu xa, “anh dám vi phạm lệnh của cha tôi, không sợ tôi mách lẻo sao?”
Phó Tư trầm mặc.
Yến Cửu xem bộ dạng này của anh, liền lười nhác mà phất tay, “quên đi, tôi không giống anh, không thích mách lẻo. Trở về đi.”
Phó Tư im lặng một lúc, "Tôi chưa bao giờ báo cáo với Yến Tổng."
Ngồi ở ghế sau, Yến Cửu sửng sốt.
cô tuy rằng vừa rồi có chút diễn trò, nhưng thái độ đối với Phó Tư lại là thật.
cô thật sự cho rằng chuyện này là do Phó Tư báo cáo lên.
Cho rằng anh ở bên chạnh minh là để tùy cơ quan sát rồi mách chuyện lại cho cha.
Chính vì vậy mà cô ấy mới cố tình làm ra hành động như vậy.
Nhưng sao mà……
Lúc này Yến Cửu mới nhớ ra, ngoài Phó Tư, cô còn có một vệ sĩ do cha cô cử đến làm tài xế.
Hừ, tai mắt của Yến Quốc Hoài cũng thật nhiều đấy.
“Vậy thì tôi xin lỗi nhé?” Yến Cửu phục hồi tinh thần, lại nghiêng đầu, cười hỏi.
Phó Tư vẻ mặt lãnh đạm, lời nói vẫn rất cung kính, "Không dám."
Yến Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười, “Không có gì mà không dám, quyền lợi của tôi trong công ty còn không lớn bằng anh."
“cô sẽ ngồi vững vị trí này.”
Đối mặt với giọng điệu chắn chắn của Phó Tư, Yến Cửu nhìn anh đầy ẩn ý, "Ồ? Sao anh lại khẳng định chắc như vậy?"
"Bởi vì chủ tịch nhờ tôi giúp đỡ cô."
Cái câu trả lời này làm Yến Cửu không khỏi cười phá lên chế nhạo, "Lời nói đó của ông ta chỉ là làm ra vẻ bề ngoài, tôi không phải trẻ con."
Nói xong cô một lần nữa nhắm mắt lại, hiển nhiên không có ý định tiếp tục nói gì nữa.
Ngồi ở phía trước Phó Tư liếc qua kính chiếu hậu, thấy cô rất rõ ràng, nên anh ta ngừng nói, lại lái xe, đưa cô trở về nhà cũ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .