Chương 13: Mất Nhiều Hơn Được (4)

Tên đặc vụ ngầm chết tiệt kia làm sao có thể ngang hàng với Từ Thanh!

Nhưng tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của tên nằm vùng ngầm này đối với Yến Cửu, nếu hắn ta thực sự bị nổ bay đến chết, thì những lời nói bóng gió của bà và Từ Thanh bên tai Yến Quốc Hoài trước đây sẽ trở nên vô nghĩa.

Yến Quốc Hoài trầm mặc một lát, hỏi: “Con tính toán bây giờ sẽ làm sao?”

Yến Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Con thuyền nổ lớn như thế khẳng định người bên kia đều đã biết, con không có kịp thời tinh báo không nói, ngay cả A Khôn cũng đã chết, nếu trở lại tất nhiên cũng sẽ bị hoài nghi.”

cô tuy không có nói rõ, nhưng ý tứ bên ngoai lời này thực sự rất rõ ràng: Tôi không trở về được.

“Hơn nữa sự tình lần này nhao loạn như vậy, nhị đệ cùng Tam muội đều không ở bên cạnh cha, trợ lý Từ cũng bị nổ chết, con thật sự lo lắng cho cha quá nhiều việc lo liệu không hết.”

Tôn Thư Tú vừa nghe trong lòng rùng mình.

Lần này Yến Cửu là muốn mượn cớ trở về.

bà lập tức liền nói: “Cha con trên tay nhiều người có thể làm việc như vậy, điểm này con đừng quá lo lắng dư thừa.”

Yến Cửu không phản bác, thậm chí còn gật gật đầu, “Dì nói cũng không sai, nhưng là cha lúc ấy cùng con đã nói rồi, chuyện này làm xong liền có thể trở về chăm mẹ con, rốt cuộc cũng đã mười năm, con thật sự rất muốn gặp mẹ.”



Nói tới đây ánh mắt cô liền chuyển dời đến trên người Yến Quốc Hoài.

Những lời này nghe thật nhẹ nhàng.

Nhưng trên thực tế, cô đây là đang ẩn ý nhắc nhở, chính mình đã mười năm không gặp mẹ, nếu không để cô gặp mẹ thì đừng trách cô lật mặt.

Tôn Thư Tú tất nhiên không muốn cô trở về, đang định mở miệng, lại không nghĩ lúc này Yến Quốc Hoài lại nói: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi con không còn là Yến Cửu đội trưởng của lực lượng bí ẩn Bóng Tối, và con cũng không phải là anh Cửu, quân nhân nằm vùng trong nhà họ Yến, mà con là cô cả nhà họ Yến của ta, người đã du học nhiều năm trở về, Yến Cửu! "

buổi nói chuyện này trên cơ bản là giải quyết dứt khoát hết thảy.

Yến Cửu trên mặt cung kính: “Dạ vâng.”

Nhưng lại để Tôn Thư Tú lập tức tức giận đến đỏ mắt cả.

Yến Cửu nhìn thấy, khóe miệng phác ra nụ cười mỉa mai không để lại dấu vết.

Tôn Thư Tú, đừng nóng vội. Lần này, tôi cởi bỏ quân trang, lấy số mệnh đánh cược, nhìn xem một ván này cuối cùng rốt cuộc ai thắng ai thua!