Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quan Đạo Vô Cương

Chương 70: Chương 69: Quan điểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Không liên quan đến chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội?

Trên gương mặt Thẩm Tử Liệt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, dường như đang nghiền ngẫm kỹ càng quan điểm của Lục Vi Dân.

- Vi Dân, quan điểm của cậu sắc bén thật đấy. Mọi người đều nói kinh tế thị trường chỉ có thể là bổ trợ, cậu lại cho rằng kinh tế thị trường mới là chủ đạo, còn kinh tế kế hoạch là bổ trợ, như thế có phải là cậu đã lộn ngược đầu đuôi hay không?

- Thưa Chủ tịch huyện, đây là ý kiến của riêng tôi. Có điều tôi lại thấy chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội cũng tốt, lộn ngược đầu đuôi cũng được, đó đều là vấn đề để cấp trên suy xét. Đối với chúng ta là cấp dưới mà nói, điều đầu tiên cần suy xét chính là phải làm thế nào để vực dậy nền kinh tế, làm thế nào để dân chúng có thêm thu nhập, tài chính không còn phải giật gấu vá vai, đấy mới là vấn đề cấp thiết nhất. Còn những chuyện khác, tạm thời đều có thể gác sang một bên, đợi đến khi tất cả được xác định, chúng ta lại cân nhắc cẩn thận cũng không muộn. Tôi có mấy người bạn học cùng đại học ở Lĩnh Nam và Chiết Giang, chỗ bọn họ hiện nay đều như vậy, lẳng lặng không nói, vùi đầu vào công việc.

Lục Vi Dân cười. Thẩm Tử Liệt là cán bộ xuất thân từ ban Tuyên giáo, rất nhạy cảm đối với sự thay đổi của chiều hướng chính trị từ lãnh đạo cấp cao, bất cứ lúc nào cũng để ý tới hướng đi động tĩnh của cấp cao.

Điều này xét từ một góc độ nào đó thì là ưu điểm, có thể bắt nhịp với lãnh đạo cấp cao bất cứ lúc nào, kịp thời điểu chỉnh trọng tâm công việc. Nhưng xét từ một số phương diện khác thì đó cũng là thiếu sót. Bởi vì như thế mất quá nhiều tâm sức cho việc nghiền ngẫm và đón ý cấp trên, mà xem nhẹ tình hình thực tế của địa phương, vì thế Lục Vi Dân phải nhắc nhở Thẩm Tử Liệt một chút.

Thẩm Tử Liệt liếc Lục Vi Dân một cái.

Tên nhóc này rất có tầm nhìn. Thái độ của lãnh đạo cấp cao trong các tranh luận về chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, và cả vấn đề kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường trong giới kinh tế cũng còn rất mơ hồ. Dường như mọi người đều đang chờ đợi điều gì đó, chờ đợi một tiếng nói cuối cùng hoặc là tiếng nói chấp dứt tranh luận vang lên, nhưng mãi đến bây giờ, đều chỉ có thể có một tiếng nói có phần không rõ ràng. Điều này cũng khiến các bên không thể không cẩn thận từng li từng tí trước khi làm bất cứ chuyện gì.

Đương nhiên đúng như lời của Lục Vi Dân, ở cấp huyện này, tuy rằng cũng rất chú ý đến các tranh luận đó, nhưng dù sao còn cách mấy cấp, đa phần chỉ là chờ xem sao mà thôi.

- Lẳng lặng không nói, vùi đầu vào công việc?

Thẩm Tử Liệt trầm ngâm cân nhắc câu nói này. Câu nói này rất có tính triết lý.

Chiếc Volga bắt đầu rung mạnh.

Đoạn đường từ Nam Đàm đến Phụ Dầu này rất tồi tệ. Phía Nam Đàm còn đỡ một chút, nhưng ra khỏi địa phận Nam Đàm, đoạn đường từ thị trấn Chương Đầu của Phụ Đầu đến huyện lị Phụ Đầu thì tình hình càng thảm hại.

Con đường rải nhựa mấp mô gồ ghề, có đoạn thậm chí còn là một loạt các hố liền nhau, ô tô đi qua đó, bụi bay mù mịt. Chiếc Volga chỉ còn cách khổ sở đi qua các hố.

- Khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, chi bằng cứ làm điều gì đó, phát triển kinh tế, cải thiện điều kiện sống của nhân dân. Tôi nghĩ không ai có thể thấy như vậy là có vấn đề gì, dù là có thì đến khi đó lại sửa cũng không muộn. Cứ kiểu ngồi yên chờ đợi, lãng phí thời cơ thì mới là đáng tiếc.

Giọng của Lục Vi Dân nhỏ đi một chút.

Mãi đến khi tới Xương Châu, Thẩm Tử Liệt cũng không nói câu nào, chỉ nhắm mắt suy nghĩ, dường như là đang suy tính điều gì đó rất cẩn thận.

- Vi Dân, ngày mai có bận gì không?

Khi Lục Vi Dân xuống xe, Thẩm Tử Liệt mới hỏi một câu.

- Cũng không có việc gì, chỉ về nhà thôi. Chủ tịch có việc gì ạ?

Lục Vi Dân hơi sửng sốt.

- Ừm, nếu không có việc gì thì đưa bạn gái cùng đến nhà tôi ăn cơm. Hai tháng nay cậu cũng vất vả rồi, tôi cũng không có gì đến khao cậu, chỉ là đến nhà tôi ăn bữa cơm, chẳng có người ngoài, chỉ chị Trương cậu và mẹ tôi. Ừm, có lẽ còn có thêm bố mẹ vợ tôi.

Thẩm Tử Liệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Vi Dân lại không hề đơn giản. Có thể đến nhà Thẩm Tử Liệt dùng cơm, cũng có nghĩa là Thẩm Tử Liệt khá là yêu quý và khẳng định khả năng của mình. Có người làm thư ký cho lãnh đạo cả đời cũng chưa chắc có thể có được vinh dự như vậy.

- Vâng.

Đối với lời mời kiểu này Lục Vi Dân đương nhiên là cầu còn không được. Có thể thắt chặt hơn mối quan hệ với lãnh đạo, điều này cũng có nghĩa là có cơ hội giao lưu sâu hơn nữa, đồng thời cũng có thể có nhiều cơ hội hơn để thể hiện bản thân.

Thẩm Tử Liệt ở tại ký túc xá của “Nhật báo Xương Châu”, ở căn phòng của cơ quan vợ y. Điều kiện nhà ở của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy còn không bằng ở các đơn vị xí nghiệp cấp dưới ban Tuyên giáo Thành ủy Xương Châu, điều này cũng là chuyện thường. Ký túc xá của tòa báo nằm ngay ở bên bờ sông Xương Giang, ngay cạnh sân vận động thành phố và công viên Cửu Phong Sơn, phong cảnh thanh nhã, có được yên tĩnh trong sự náo nhiệt. Lục Vi Dân tuy rằng chưa từng tới nơi này, nhưng hỏi thăm qua là biết nơi ở của hai vợ chồng Thẩm Tử Liệt và Trương Tĩnh Nghi.

Ở đây một căn hộ một tầng gồm có ba phòng, ở thời kỳ những năm cuối tám mươi đầu chín mươi hoàn toàn có thể được xếp vào hạng cao cấp. Diện tích một trăm ba mươi mét vuông so với rất nhiều gia đình Xương Châu tam đại đồng đường ở chung trong ba mươi hay năm mươi mét vuông, hoàn toàn có thể nói là xa xỉ, đặc biệt là bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ xây tường bao quanh. Đây cũng là lợi thế khi ở tầng một, bỗng dưng lại có một vườn hoa.

Tòa nhà ký túc của Nhật báo cũng không khác nhiều so với ký túc của những cơ quan khác ở Xương Châu, có sáu tầng sơn cùng một màu, nhưng có một chút khác chính là ký túc xá ở đây đa phần là riêng biệt, chính là đa phần mỗi tòa nhà đều đi cầu thang riêng, còn xung quanh hoa cỏ xanh mướt, khiến người ta cảm thấy như lạc vào công viên.

Lục Vi Dân ấn chuông cửa, rất nhanh liền có người ra mở. Đó là một cô gái mặt mày thanh tú, Lục Vi Dân đoán đó là cô giúp việc nhà họ Thẩm.

Vợ của Thẩm Tử Liệt - Trương Tĩnh Nghi là Phó tổng biên tập của “Nhật báo Xương Châu”, cũng là một người phụ nữ có cá tính tương đối mạnh. Khi Lục Vi Dân tìm nguồn tiêu thụ kiwi cũng từng gặp Trương Tĩnh Nghi, viết một bài tản văn tuỳ bút dưới dạng quảng cáo ở “Nhật báo Xương Châu” để khiến người ta biết đến kiwi Nam Đàm.

- Vi Dân đến rồi à? Ơ, bạn gái cậu đâu?

Thẩm Tử Liệt thấy hắn đến một mình, hơi ngạc nhiên nói.

- Chủ tịch huyện Thẩm, cô ấy tới làm phù dâu cho hôn lễ của người bạn học.

Lục Vi Dân trả lời rất tự nhiên và chào hỏi Trương Tĩnh Nghi mới từ trong bếp đi ra.

- Chị Trương vẫn đang dở tay đấy ạ, hôm nay phải nếm thử tay nghề của chị Trương, Thẩm Giai cũng không ở nhà sao?

- Đi học bù rồi, ở chỗ ông nó, cơm trưa cũng không về ăn.

Thẩm Tử Liệt ra hiệu cho Lục Vi Dân vào bàn.

Chuông cửa lại vang lên, cô giúp việc ra mở cửa, một đôi vợ chồng tóc hoa râm đang đứng ở cửa.

- Cha, mẹ.

Thẩm Tử Liệt nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, mang dép đi trong nhà cho hai ông bà cụ.

Đây chắc là cha mẹ chị Trương. Ông cụ chắc chắn nguyên là Phó bí thư Tỉnh ủy Xương Giang, hiện nay đang giữ chức Phó chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Xương Giang Trương Tú Toàn.

- Cha, mẹ, đây là Tiểu Lục, Lục Vi Dân, sinh viên tốt nghiệp loại ưu ở đại học Lĩnh Nam, hiện đang làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm.

Thẩm Tử Liệt giới thiệu người đứng đằng sau là Lục Vi Dân cho bố mẹ vợ.

- Cháu chào bác Trương, bác Lôi.

Lục Vi Dân tương đối hiểu chuyện, vội bước lên cúi đầu chào hỏi.

- Ha ha, cậu chính là tiểu Lục hả. Ừm, khá lắm. Tử Liệt luôn miệng khen cậu, đến lão già này cũng bắt đầu hiếu kỳ. Khả năng quan sát của cậu con rể tôi rất khá, có thể khiến Tử Liệt đánh giá cao như vậy, theo tôi nhớ thì quả thật là không có ai. Nào, lại đây, ngồi xuống đi.

Ông cụ có khuôn mặt gầy gò, phong thái nho nhã, rất có vẻ của người trí thức, hai cha con ông có nhiều điểm khá giống nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »