Sau khi trầm mặc một hồi, Chân Tiệp dường như bị sự cố chấp của Lục Vi Dân làm xao động, yếu ớt nói:
- Vừa rồi những người đó nghe nói là của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là tới điều tra cha tôi. Họ nói cha tôi liên quan đến vụ án nhận hối lộ, Trần Phát Trung chứng thực thân phận của bọn họ, cha tôi cũng đã xem thẻ của họ.
- Chú Chân nhận hối lộ?
Lục Vi Dân trong lòng chắc chắc, xem ra hết thảy lịch sử đều không có sai lệch, Chân Kính Tài vẫn là bởi vì chuyện này mà bị bắt, nhưng kết cục sẽ thế nào thì còn phải xem mình trở lại thời đại này sẽ đem lại sự thay đổi nào.
- Chú Chân không phải loại người như vậy.
- Đúng vậy, nhưng vấn đề là những người đó không tin. Bọn họ nói cha tôi đã nhận một bộ trang sức đắt tiền cùng với một số tiền lớn của một ông chủ tư nhân. Cha tôi nói ông ấy căn bản chưa từng nhận đồ trang sức và tiền của ai cả, bọn họ liền lục soát nhà tôi một hồi cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng còn nói chúng tôi suy xét đến hậu quả của việc bao che, giấu diếm.
Chân Tiệp cũng là bi phẫn không hiểu. Cô tin tưởng cha mình trong chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì. Tuy rằng trong nhà cũng có không ít tranh cổ, đồ cổ, nhưng mấy thứ này đều là do cha mua được. Tất cả những thứ đồ không có giá trị bao nhiêu đó vừa rồi đều bị những người đó niêm phong.
- Chân Tiệp, em thấy trong chuyện này có chút kỳ quái. Chúng ta đều tin tưởng chú Chân, nhưng Ủy ban Kỷ luật phải có một ít chứng cớ thì mới có thể đến, nếu bọn họ nói chú Chân nhận trang sức và tiền mặt của người nào đó, vậy có nói người đó là ai không?
Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại vụ án này. Đối với tình hình cụ thể thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết vụ án này cuối cùng cũng không có kết luận.
Thật sự khiến Chân Kính Tài thân bại danh liệt chẳng qua là một ít vấn đề trong tác phong sinh hoạt của ông ta. Hơn nữa, cuối cùng cũng là bởi vì vấn đề tác phong sinh hoạt mà bị kỷ luật Đảng xử phạt hành chính. Nói cách khác, về vấn đề kinh tế, Chân Kính Tài là nói được rõ ràng.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nhận hối lộ mới khiến cho Chân Kính Tài bị Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra toàn diện. Dưới tình huống như vậy, chỉ có kết quả về vấn đề tác phong chứ không phải vấn đề kinh tế, đã xem như tương đối “Trong sạch”.
- Cũng không có nói, chỉ nói là một ông chủ tư nhân.
Chân Tiệp lắc đầu, đôi lông mi cong vυ"t đọng vài giọt nước mắt, trong đôi mắt sưng đỏ có vài phần phẫn hận.
Lục Vi Dân cân nhắc nên ứng đối với chuyện này như thế nào, phải trong thời gian ngắn nhất ngăn cản sự việc tiến triển. Tuy rằng sau đó có thể chứng minh Chân Kính Tài ở vấn đề kinh tế là là trong sạch vô tội, nhưng liên lụy đến vấn đề tác phong sinh hoạt, Chân Kính Tài thanh danh đã bị hủy hoại, căn bản không thể ở lại nhà máy 195. Đây là kết quả mà Lục Vi Dân không muốn nhìn thấy.
- Bọn họ có nói liên hệ thế nào không? Bọn họ muốn thẩm tra chú Chân bao lâu? Hai người có được đi thăm chú Chân hay không?
Lục Vi Dân hỏi liên thanh.
Chân Tiệp chần chừ một chút:
- Bọn họ không nói liên hệ thế nào, chỉ nói nếu có vấn đề gì thì thông qua Trần Phát Trung để thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi có chuyện gì cũng có thể thông qua Trần Phát Trung liên hệ với bọn họ.
Rất hiển nhiên Trần Phát Trung ở trong đó cũng sắm một vai.
Trong trí nhớ của hắn, sau khi Chân Kính Tài xuống ngựa thì chính Diêu Chí Bân thăng nhiệm Phó giám đốc nhà máy. Mà Diêu Chí Bân và Trần Phát Trung tương giao tâm đầu ý hợp, cùng với Lương Quảng Đạt rắn chuột một ổ. Sau đó Quách Trưng đi đến Xương Châu nhậm chức, Trần Phát Trung liền đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thường vụ công ty cơ khí Lê Minh.
Đến thế kỷ 21, vụ án tham ô ở nhà máy 195 vỡ lở, ba người này đều bị vào tù. Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Lương Quảng Đạt tức thì bị kết án tử hình, trở thành nhân vật chính trong vụ đại án làm khϊếp sợ cả Tỉnh, thậm chí cả nước lúc bấy giờ.
Lục Vi Dân thầm kêu may mắn. Nếu như chính mình không phải đến sớm vài phút lấy được phương thức liên hệ với người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chỉ sợ nếu muốn giúp Chân Kính Tài hòa nhau ván này sẽ tốn không ít công phu. Nhưng hiện tại tình huống rất nghiêm trọng, Ủy ban Kỷ luật nếu dám đem Chân Kính Tài đi, khẳng định trên tay cũng có một chút chứng cớ nào đó.
- Chân Tiệp, đừng sợ. Chúng ta mau chóng đi tìm những người đó tìm hiểu một chút, chúng ta có quyền này.
Lục Vi Dân biết rằng Chân Tiệp tính cách tương đối độc lập, so với mẹ cô thì kiên cường hơn nhiều
Trong trí nhớ của hắn, Chân Tiệp sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì đi ra nước ngoài, hình như được gả cho một người Mỹ gốc Hàn, nhưng hôn nhân cũng không hạnh phúc, vài năm sau liền ly hôn quay về nước. Sau lại nghe nói tại Thượng Hải gây dựng, cũng là một luật sư có chút danh tiếng. Sau nữa lại nghe nói khi bào chữa trong một vụ án đã bị đối phương dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó, cũng gây chấn động một thời gian, rồi sau đó không biết tung tích nữa.
- Đúng, chúng ta có quyền này.
Lời Lục Vi Dân vừa nói ra, tinh thần Chân Tiệp cũng hồi phục trở lại:
- Chúng ta đi tìm Trần Phát Trung.
- Không, không được.
Lục Vi Dân lắc đầu:
- Không thể đi tìm Trần Phát Trung.
Chân Tiệp sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt:
- Ý cậu là...
Lục Vi Dân lại lần nữa lắc đầu:
- Bây giờ còn rất khó nói, ý em là chúng ta cần phải cẩn thận một chút. Ở nhà không tiện, chúng ta đi ra ngoài vừa tìm người vừa bàn bạc.
Chân Tiệp cũng ý thức được có một số chuyện không nên nói trước mặt mẹ mình. Tính nết tác phong của cha thế nào, là con gái không thể không biết gì cả. Nghĩ đến đây, Chân Tiệp trong lòng lại lo âu.
An ủi mẹ đang hoang mang lo sợ vài câu, Chân Tiệp liền đi theo Lục Vi Dân ra cửa. Lục Vi Dân leo lên xe đạp, Chân Tiệp do dự một chút, cuối cùng leo lên ngồi sau yên xe. Đây vốn là vị trí mà em gái mình thường ngồi, hôm nay lại đến lượt mình ngồi, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Lục Vi Dân không có nghĩ nhiều như vậy, đạp xe nhanh chóng ra khỏi Khu tập thể của nhà máy. Hắn không muốn dừng lại nhiều trong nhà máy, càng khiến cho mọi người chú ý đến.
- Chúng ta phải đi tìm Cô Minh Lương và Quách Trưng.
Dừng xe đạp ở đầu cầu Đan Phong, Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói:
- Tuy chuyện này thoạt nhìn không nên để lan truyền rộng rãi, nhưng sự tình đã tới bước này rồi, không ai có thể giúp chúng ta. Cô Minh Lương là Bí thư đảng ủy nhà máy 195, là cấp trên của chú Chân, chúng ta phải đi tìm ông ta, nhờ ông ta ra mặt. Hơn nữa, em nghĩ lúc này hẳn là ông ta đã biết chuyện chú Chân bị mang đi điều tra.
Chân Tiệp cắn môi, đôi mi thanh tú nhíu lại, má lúm đồng tiền trắng bệch:
- Nhưng...Nhưng nếu chuyện này bị ồn ra ngoài, sau này cho dù là cha tôi không có việc gì thì cũng sao có thể sống yên trong nhà máy.
- Chân Tiệp, hiện tại không phải thời điểm suy xét vấn đề, chỉ cần trong thời gian ngắn làm sáng tỏ sự việc của chú Chân thì có thể tiêu trừ mọi lời đồn đại nhảm nhí. Chị có biết là những tin kiểu này sẽ không thể giấu được ai, em dám đánh cuộc, nhiều nhất là hai, ba ngày, trong nhà máy sẽ lan truyền chuyện này, mọi người đều sẽ biết.
Lục Vi Dân khoanh hai tay, một ngón tay nhẹ nhàng mân mê dưới cằm.
- Em không dám nói Trần Phát Trung có ở bên trong ném đá xuống giếng hay không, nhưng chú Chân và Trần Phát Trung quan hệ không hòa thuận là sự thật. Như vậy, chúng ta chỉ có thể tìm Cô Minh Lương, nhờ ông ta ra mặt đi giải quyết tình hình, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật phải có một cách nói và kỳ hạn rõ ràng. Dù sao chú Chân cũng là Phó giám đốc nhà mát, không có khả năng phối hợp điều tra vô kỳ hạn với họ. Đương nhiên, nếu không ảnh hưởng đến công tác thì chú Chân có thể phối hợp với bọn họ.