- Khi nãy hai người cười vui vẻ như vậy, là nói chuyện gì thế?
Giữa Thư Nhã và Lục Vi Dân vẫn giữ khoảng cách hợp lý nhưng hương thơm thoang thoảng trên người vẫn bay vào mũi Lục Vi Dân, thậm chí còn có tác động mạnh hơn so với hương thơm ngào ngạt của Hà Lâm lúc trước.
Lục Vi Dân mỉm cười kể cuộc nói chuyện giữa mình, Quách Hoài Chương và Hà Lâm. Thư Nhã cũng cười khẽ một hồi.
Bước vào giữa sàn nhảy, đám người đông nghịt khiến Lục Vi Dân và Thư Nhã chỉ có thể bước những bước nhỏ nhất để tránh va vào những người xung quanh. Nhìn xung quanh đều là những đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu, dựa sát vào nhau, ôm lấy nhau, Lục Vi Dân và Thư Nhã đều thấy có chút ngượng ngùng, chỉ là do đang đứng ở giữa, lại không thể trực tiếp bước ra, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục.
Khó khăn lắm mới tìm được một khoảng trống để đi ra, Lục Vi Dân và Thư Nhã đều không kìm nổi thở phào nhẹ nhõm. Lục Vi Dân thậm chí còn cảm thấy mồ hôi đã thấm đẫm cả lưng áo.
- Vi Dân, ở trong này ngột ngạt quá, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo vậy?
Thư Nhã nhìn các bạn cùng lớp vẫn đang cười nói ở góc xa, hỏi một cách thăm dò:
- Phía hồ chắc sẽ mát mẻ hơn trong này nhiều.
Lục Vi Dân không ngờ Thư Nhã có thể đưa ra yêu cầu như thế này, quay đầu lại nhìn bên đó, muốn tìm Quách Hoài Chương. Hôm này là do Quách Hoài Chương tụ họp mọi người, nếu như cứ thế đi mà không chào hỏi thì có vẻ không được lễ độ.
- Chúng ta đi một lát rồi quay về là được. Tôi không thích bầu không khí trong này.
Thư Nhã nói nhỏ nhẹ.
- Được, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.
Lục Vi Dân biết rằng mình không tránh khỏi việc lại bị bọn Quách Hoài Chương nói sau lưng, chỉ có điều từ trước đến nay khi đứng trước mặt phụ nữ hắn luôn dễ mềm lòng. Điều này có lẽ cũng là nhược điểm lớn nhất của bản thân ở kiếp trước. Dù là Nhạc Sương Đình hay là Diệp Mạn trong kiếp trước đều mang đến vô số rắc rối cho hắn. Nếu như không phải vì Nhạc Sương Đình, kiếp trước mình có lẽ sớm đã làm Bí thư huyện ủy ở một quận huyện nào đó. Nếu không phải là Diệp Mạn, mình cũng không đến mức gặp tai họa nặng nề như đêm hôm đó, đương nhiên có lẽ cũng không thể có ngày hôm nay.
Nhạc Sương Đình và Diệp Mạn bây giờ đang làm gì? Lục Vi Dân nhất thời có phần ngây dại.
Dường như để ý đến sự thay đổi cảm xúc của Lục Vi Dân, Thư Nhã có phần ngạc nhiên. Cô vẫn chưa từng gặp một người đàn ông nào đứng trước mặt mình mà còn có thể suy nghĩ đi nơi khác. Thời đại học những bạn nam theo đuổi mình nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng gặp một ai có tình cảm. Đương nhiên có thể là do nguyên nhân sắp đến lúc tốt nghiệp phải chia lìa, Thư Nhã cũng thấy chán nản.
Hôm nay ấn tượng mà Lục Vi Dân mang đến cho cô rất độc đáo. Tuy rằng trong mắt các bạn học khác dường như Quách Hoài Chương xuất sắc hơn, trong lời nói và cử chỉ đều có phong cách lãnh đạo. Nhưng Thư Nhã lại thấy Lục Vi Dân mới thực sự là người có thực tài không khoe khoang, mọi hành động đều mang phong độ đặc biệt.
Thư Nhã cũng không biết đối phương làm thế nào mà có thể để lại cho mình ấn tượng như thế. Nói chung là có cảm giác, hắn giống như một ngọn núi lớn vô tận, đứng sừng sững ở đó, tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn.
- Lục Vi Dân, cậu đang nghĩ gì vậy?
- À, xin lỗi, tôi có chút lơ đãng, nhớ lại một số chuyện trước kia.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu để trở lại trạng thái bình thường.
- Những chuyện thời đi học?
Thư Nhã nhướn đôi lông mày.
- Không hoàn toàn như vậy, rất nhiều chuyện, cũng hơi xúc động.
Lục Vi Dân thuận miệng nói, lập tức chú ý đến ánh mắt quan tâm của cô gái đứng bên mình, giọng điệu trở nên vô cùng tự tin:
- Tôi đang nghĩ tôi vốn muốn ở lại Xương Châu làm việc, nhưng lại không thể được như ý nguyện. Nhưng nếu đã để tôi trở lại Nam Đàm thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình ở mảnh đất Nam Đàm này một phen, dốc sức làm những việc tương tự thế mới không phụ số mệnh đã an bài như thế.
Lời nói của Lục Vi Dân khiến trong lòng Thư Nhã có phần xúc động.
- Vi Dân, bây giờ anh là thư ký, mọi người đều nói thư ký là một vị trí rất tốt, nếu như có thể được lãnh đạo đánh giá cao, khả năng thăng tiến rất lớn. Quách Hoài Chương thường xuyên nói y cùng lắm là làm việc ở Ủy ban nhân dân huyện trong ba năm thì sẽ ngồi vững ở đó, còn anh?
- Thư Nhã, tôi và Hoài Chương vẫn có phần không giống nhau. Cậu ta là làm thư ký cho lãnh đạo chủ chốt trong huyện, hơn nữa cậu ta có nền tảng tốt hơn tôi, đã làm việc trước đó một năm. Mọi người đều đánh giá khá tốt về cậu ấy. Cho nên khả năng tiếp tục làm việc là rất cao. Tôi bây giờ mới tới, hơn nữa là làm thư ký cho Phó bí thư Phó chủ tịch huyện, còn là một cán bộ tạm thời, có khả năng chẳng được làm bao lâu, cho nên có khác biệt rất lớn với Hoài Chương.
Vẻ mặt Lục Vi Dân lộ ra nét rất ung dung, không màng danh lợi, đối với Thư Nhã lại thêm vài phần ngỡ ngàng. Theo cô, biểu hiện của Hoài Chương đã khiến người ta thấy phong thái không tầm thường, mà Lục Vi Dân này vừa mới tham gia công tác, phong cách toát ra từ cử chỉ lời nói đã khác hoàn toàn so với trong tưởng tượng của cô. Nhất cử nhất động của hắn đều đang hấp dẫn cô, khiến cô càng muốn tìm hiểu đối phương, thấy bên tai nóng rực, khiến Thư Nhã theo bản năng liền muốn kiềm chế cơn dao động trong lòng.
- Tôi cũng nghe nói Bí thư Thẩm sắp chuyển đi. Nếu như ông ấy đi thì anh làm thế nào?
Thư Nhã cẩn thận hít một hơi lạnh từ mặt hồ, vội vuốt mấy sợi tóc trước trán để che dấu sự thất thần của bản thân rồi hỏi nhỏ. Cô đương nhiên cũng nghe được cuộc nói chuyện của đám người Trương Quân và Quách Hoài Chương, liền trở nên vô cùng quan tâm đến tiền đồ của Lục Vi Dân.
- Xe đến trước núi thì tự nhiên có đường, người sống lại để nướ© ŧıểυ dìm chết sao?
Lục Vi Dân cười nói.
Con đường trong huyện Nam Đàm lúc chín giờ đã không còn đông người. Ngoài chỗ ngã tư đường ở khu trung tâm huyện vẫn còn nhiều người qua lại, những con đường khác chỉ còn lác đác vài người. Đi hết phố Nam rẽ ra ngoài chính là đầm Linh Tê. Đầm có diện tích không lớn nhưng xung quanh còn có nhiều rừng tùng còn lại từ một số thời kỳ đặc thù. Nghe nói trong huyện luôn muốn xây dựng nơi này thành một công viên, nhưng nguồn tài chính eo hẹp khiến lãnh đạo từ nhiều nhiệm kỳ đều chỉ có thể chán nản mà từ bỏ.
Tuy nhiên nơi này lại thành nơi thích hợp để thanh niên trong huyện yêu đương, tìm đối tượng. Nơi này ở ngay cạnh huyện lị, những cây tùng mọc rải rác ven hồ, phù hợp để đi dạo trong thời tiết mùa hè, huyện cũng vì thế mà sắp xếp một số ghế đá, nơi này liền trở thành nơi thanh niên yêu thích nhất.
Lục Vi Dân và Thư Nhã đều không để ý rằng hai người đã đi đến tận đây, cho đến khi nhìn thấy các đôi nam thanh nữ tú đi tới đi lui tay trong tay, nếu ngồi ở ghế đá cũng là dựa vào nhau, khi đó bọn họ mới để ý. Thư Nhã lập tức thấy mặt mình hơi ửng đỏ.
Lục Vi Dân thì chẳng có cảm giác gì, chỉ là có cảm giác trở về nơi cũ và thấy chìm đắm trong đó, nghĩ trước kia chẳng phải mình cũng từng có thời kỳ ngắn ngủi mà say đắm lòng người ở đó sao?
- Vi Dân, chúng ta quay về thôi.
Tuy rằng trời đã tối nhưng vẫn khó tránh khỏi các cử chỉ của những đôi tình nhân lọt vào mắt. Thư Nhã thấy có phần ngại ngùng, sao lại có thể tình cờ đi đến nơi này.
- Đã đi đến đây rồi, chi bằng chúng ta đi nhanh một chút, đi một vòng quanh đầm.
Lục Vi Dân đại khái cũng biết được tâm trạng của Thư Nhã. Nên nói là mình để lại một ấn tượng tương đối tốt trong lòng Thư Nhã, nói cách khác chính là Thư Nhã có chút cảm tình với mình. Tuy rằng mình cũng không tính toán gì, nhưng bất kể người đàn ông nào cũng cảm thấy đắc ý vì chiếm được cảm tình của một cô gái xinh đẹp, bản thân cũng không phải là ngoại lệ.
- Ừm, vậy được thôi.
Thư Nhã do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của Lục Vi Dân.