Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quan Đạo Vô Cương

Chương 390: Chương 370: Cao thủ! (1

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Một năm không thu tiền thuê, năm thứ hai giảm phân nửa, đứng ở góc độ nhà đầu tư mà xem xét, phải tốn bao nhiêu năm mới có thể thu hồi nguồn đầu tư? Nhà đầu tư ai sẽ bằng lòng làm?

Quan Hằng xem rất kỹ lưỡng, với rất nhiều vấn đề chi tiết đều suy nghĩ tường tận, không hổ danh là người tiếp xúc với nhiều phương diện.

- Mặt khác, chỉ dựa vào tình cảm chỉ e chưa đủ để có thể thu hút những thương buôn thuốc quay về. Tôi cũng biết thương buôn thuốc của Oa Cố ở toàn tỉnh đều có chút danh tiếng, hiện tại bọn họ đều ở bên ngoài phát triển. Thương nhân chính là người làm ăn nói chuyện làm ăn, không kiếm được tiền bọn họ sẽ không làm. Chính sách ưu đãi và tiền thuê miễn giảm có chút lực hấp dẫn, nhưng cơ sở chuẩn bị tiền kỳ cho xây dựng khu chợ chuyên dược liệu này ở Oa Cố cũng không được tốt, bọn họ đến có thể kiếm được tiền hay không, chỉ e bọn họ cũng phải đánh giá một chút. Đây là một vấn đề mang tính tương hỗ.

Lục Vi Dân trong lòng thầm khen, Quan Hằng này cũng thật đúng là một nhân vật, chỉ xem như vậy đã có thể phân tích rành mạch từng điểm trong đó, thảo nào có thể trở thành đại quản gia tâm phúc của Lương Quốc Uy.

- Chánh văn phòng Quan nói không sai, nhìn khu chợ này khẳng định là có phiêu lưu. Theo như lời Chánh văn phòng Quan, việc chuẩn bị tiền kỳ của Oa Cố không đầy đủ. Nói kỹ một chút, Oa Cố tuy là có thương nhân buôn thuốc có tiếng, nhưng thiếu đi việc chuẩn bị của dư luận và xây dựng thành bầu không khí cho khu chợ chuyên dược liệu. Hiện tại tùy tiện đề xuất, mọi người khó mà tin được, mọi người nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi. Rằng đến đây không biết có thể kiếm tiền hay không, xây dựng khu chợ này thành công có thể làm lên được không, phỏng chừng thương nhân buôn thuốc và nhà đầu tư trong lòng đều hồi hộp lo lắng.

Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích.

- Cho nên đây chính là một mâu thuẫn tổng hợp. Hoặc là có thể bước vào tuần hoàn tốt, thị trường náo nhiệt, nhà đầu tư có tiền lời, càng muốn đầu tư tài chính để tuyên truyền và hoàn thiện phương tiện, thậm chí mở rộng quy mô lớn hơn. Mà hộ kinh doanh cũng có thể kiếm tiền, tiếng tăm bay xa, càng nhiều hộ kinh doanh tìm tới, thu hút càng nhiều khách ở bên ngoài tới đây giao dịch. Ngược lại thì là tuần hoàn xấu, nhà đầu tư lỗ vốn, hộ kinh doanh làm ăn không đắt, vào rồi lại đi, cuối cùng khu chợ đóng cửa. Cho nên phát pháo thứ nhất phải đánh cho vang dội. Hiện tại Quận ủy đang cùng lúc liên lạc thương nhân buôn thuốc, hoan nghênh họ về quê nhà cống hiến. Mặt khác cũng phải tìm kiếm nhà đầu tư có thực lực và thật tinh mắt, khiến họ không nhìn chăm chú vào lợi ích trước mắt của một, hai năm đầu, mà phải nhìn lâu dài, phải tăng cường tuyên truyền mạnh, xây dựng bầu không khí thị trường, tạo dựng thanh thế.

Lương Quốc Uy không nói nhiều, Quan Hằng đã giúp y hỏi ra những vấn đề mà y nghĩ đến. Mà Lục Vi Dân trả lời cũng rất thẳng thắn, nói thẳng đến vấn đề mạo hiểm và và tình huống bết bát nhất có thể xảy ra. Điều này làm cho y càng có cảm nhận sâu thêm đối với Lục Vi Dân.

Thảo nào bên trong Địa ủy có người quen nói với mình, Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn, người phụ trách phân công quản lý công tác kinh tế khá yêu quý Lục Vi Dân, nói Lục Vi Dân là một hạt giống làm công tác kinh tốt. Điều này làm cho y cũng có chút kinh ngạc.

Thư ký của Bí thư Địa ủy lại có thể được đến Phó bí thư Địa ủy khen ngợi, điều này làm sao mà nghe cảm thấy có chút khéo léo ở đâu đó. Nhưng người quen này lại nói lời thề đây tuyệt đối là sự thật, là y nghe được Vương Chu Sơn sau khi ăn có thêm chút hơi men mà nói thật lòng như vậy.

- Vậy hiện tại công tác hai phương diện này tiến triển đến đâu rồi?

Lương Quốc Uy trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

- Có cần Huyện ủy ủng hộ gì không?

- Ha ha, Bí thư Lương, tôi đây không phải tìm đến ngài rồi sao? Không có huyện ủng hộ, khẳng định là khu chợ này vận hành không suôn sẻ. Chỉ có điều giai đoạn trước chúng tôi lo lắng công tác không làm được chắc chắn, không làm được gì, lại khiến người cười chê. Cho nên Quận ủy suy xét khiêm tốn một chút, trước tiên triển khai công tác của giai đoạn trước, sau khi có hướng rồi, mới xin huyện ủng hộ mạnh mẽ.

Lục Vi Dân cười.

- Việc liên hệ với thương nhân buôn thuốc có lượng công việc khá lớn, chúng tôi đã lần lượt liên hệ với mười mấy thương nhân, đã gặp mặt được vài vị. Những người này phần lớn trước tết đều muốn trở về quê, cho nên khoảng thời gian này trong quận tôi cùng anh Chương đều đang làm công tác trọng điểm này. Mặt khác chính là thu hút đầu tư, cũng có mấy bên đang nói đến, giống như Chánh văn phòng Quan nói, bọn họ cũng lo lắng khu chợ này có thể thực sự hoạt động được hay không, lo lắng đầu tư rồi sẽ trôi theo dòng nước, cho nên còn có chút do dự. Điều này cũng là bình thường, xem như là việc lựa chọn phương hướng của cả hai bên, chúng ta cũng phải lựa chọn, bọn họ cũng phải chọn lựa.

- Ừ, xem ra công việc trước tết của Oa Cố các cậu rất nặng đây, cũng sắp hết năm rồi, sợ là bận tối mày tối mặt nhỉ?

Lương Quốc Uy gật đầu.

- Ngồi xuống nào, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.

- Ha ha, Bí thư Lương, tôi nói thật, muốn nói bận cũng không hẳn là vậy. Quận ủy là cơ quan đại diện của Huyện ủy, chủ yếu là để tăng cường công tác lãnh đạo, công việc chi tiết thì các xã, thị trấn tự nắm. Quan điểm của tôi chính là Quận ủy nắm lấy việc lớn.

Tâm tình Lục Vi Dân rất tốt, nhất là khi thấy giọng điệu có phần khác lúc trước của Lương Quốc Uy. Mà ánh mắt Quan Hằng nhìn mình cũng có chút thâm ý không nói ra được, cũng đang nghĩ xem bữa ăn này có phải là có chút ý gì hay không.

- Hiện tại việc chấn chỉnh trị an xã hội gây phiền nhiễu ở toàn quận trong một thời gian khá dài về cơ bản đã đem lại kết quả mang tính giai đoạn. Dưới sự ủng hộ toàn lực của phòng Công an huyện, đội chuyên án gồm đội cảnh sát hình sự và lực lượng đồn Công an Oa Cố làm chủ lực đã xóa sạch năm ổ cướp kiếm ăn trên hai tỉnh lộ, bắt được mười bảy phần tử tội phạm, vẫn còn chín tên đang trốn. Hiện tại viện Kiểm sát huyện đã phê chuẩn lệnh bắt và chuyển sang khởi tố đối với mười ba người, còn bốn người đang báo bắt. Quận ủy cùng phòng Công an huyện nhận được cờ thưởng, thư cám ơn cũng có chừng mười lá. Chủ nhiệm Vương của Ủy ban Chính trị và Pháp luật Địa ủy và Trưởng phòng Công an Địa khu Tạ cũng đặc biệt đến Oa Cố tìm hiểu tình hình chuyên án lần này. Chủ nhiệm Khúc cũng đã báo cáo với Bí thư Lương chứ?

Lục Vi Dân cười một hồi rồi nói.

- Tôi xem chừng Chủ nhiệm Khúc và Trưởng phòng Bào trong hai tháng này số lần đến Oa Cố chúng tôi còn nhiều hơn so với cả năm trước nhỉ?

Không khí dường như cũng lập tức trở nên thoải mái, Quan Hằng cũng cười trêu ghẹo:

- Vi Dân, lời này là khen ngợi Chủ nhiệm Khúc hay Trưởng phòng Bào, sao tôi nghe giống như là biến thành kể khổ với Bí thư Lương vậy?

- Ha ha, Chánh văn phòng Quan, đừng chụp mũ gán dùi cui cho người khác chứ. Chủ nhiệm Khúc đối với Oa Cố chúng tôi ủng hộ đã rõ như ban ngày rồi, Trưởng phòng Bào thì không nói nữa, đã tặng cho chúng tôi một Đội trưởng đội Hình sự làm Phó bí thư Quận ủy, là trụ cột vững chắc cho cuộc chiến đấu chuyên án lần này. Tôi còn định làm một lá cờ thưởng lớn, cảm ơn phòng Công an huyện ủng hộ cho công tác của Oa Cố chúng tôi.

Tựa như nhớ tới điều gì, Lương Quốc Uy giơ tay lên xem đồng hồ:

- Quan Hằng, đi gọi điện thoại cho Nguyên Cao, xem Nguyên Cao ăn cơm hay chưa, chưa thì kêu y tới ăn một thể.

- Được, tôi đi gọi điện ngay đây.

- Quan Hằng đứng dậy vui mừng đáp. Nhà khách có một máy điện thoại, nhưng thường đều dùng hộp gỗ khóa lại, chỉ có thể nhận điện thoại, không thể gọi, nhưng có nhân viên trực.

- Bí thư Lương, chúng ta bên này thông tin liên lạc vẫn còn lạc hậu. Một người bạn đại học của tôi ở Chiết Giang năm trước cũng đã dùng điện thoại di động rồi, chúng ta bên này mới bắt đầu xài. Các lãnh đạo địa khu dùng điện thoại di động phần lớn đều vẫn do Bưu cục tỉnh tặng, một số lãnh đạo trong huyện đều vẫn đang mong ngóng.

Lục Vi Dân thở dài một hơi.

- Chênh lệch giữa khu trong đất liền chúng ta và vùng duyên hải theo quá trình cải cách mở cửa càng trở nên sâu hơn, chênh lệch chẳng những không thể kéo gần được, mà còn có khả năng càng lúc càng lớn. Mấu chốt chính là ở quan niệm, ý thức không bắt kịp. Bí thư Lương, tôi có một đề nghị sơ qua thế này, nếu có thể, có cơ hội nên tổ chức cho một số cán bộ trong huyện chúng ta đi ra ngoài tham quan. Đó sẽ không phải là loại du sơn ngoạn thủy, mà là thật sự đi những nơi xí nghiệp xã, thị trấn và kinh doanh tư nhân phát triển như Lĩnh Nam, Giang Chiết để cảm thụ một chút hơi thở của thời đại. Tôi cảm thấy cho dù là không học được gì, hoặc cảm thấy không có cách nào so bì kịp, không học, thì chí ít có thể mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm nhiều kiến thức, mở rộng tư duy suy nghĩ, tìm hiểu một chút những gì chúng ta có thể tham khảo, học tập. Chuyển biến quan niệm chính là thực hiện trong quá trình không ngừng học tập, cảm thụ.

Nhìn sắc mặt Lương Quốc Uy có chút âm u, Lục Vi Dân biết lời này có chút phạm vào điều kiêng kị , nên đã nhanh chóng giải thích:

- Đương nhiên học không nhất định phải thông qua cách này, nhưng ít nhất tôi cảm thấy đây là một phương hướng. Chúng ta bên này bần cùng lạc hậu, lại càng cần phải tiếp thu tư tưởng mới của bên kia. Nếu không chẳng những lạc hậu so với vùng duyên hải thì thôi, nếu ở tỉnh, thậm chí ở địa khu cũng là lạc hậu, chúng ta cũng ngồi không yên.
« Chương TrướcChương Tiếp »