Chương 359: Chương 344: Ra tay

- Anh Mạch, phần tài liệu này hỏi chưa đủ. Người này nói lúc ấy là bốn người tham gia gây án, nhưng sau đó lại sửa lời khai nói ba người. Nhưng giai đoạn trước, căn cứ vào lời khai của chính gã, về cơ bản đều là bốn người chia nhau làm. Tập tài liệu thứ hai này chỉ ghi có ba người, ai đang phụ trách nhận hàng hóa, chi tiết này có chút không khớp. Mặt khác bốn chiếc tivi 18 inches, ba người làm sao mang đi nổi. Vì sao không phải là ba chiếc, cũng không phải năm chiếc. Điểm này có chút kỳ lạ, chỉ sợ còn phải đem người này ra thẩm vấn kỹ thêm nữa.

- Không cần xem, tình huống này tôi cũng biết có chuyện mờ ám bên trong. Mấu chốt là người này miệng gan răng thép, trừ lúc đầu tiên không kịp phản ứng ói ra mấy lời nói thật, lúc sau về cơ bản đều phủ nhận tình tiết này, kiên quyết không thừa nhận. Y chỉ nói mình nói nhầm, anhlại có thể làm gì?

Mạch Tử Huy thở dài.

- Tôi cảm thấy chuyện này vẫn có thể làm. Giai đoạn tạm giam để thẩm tra và bắt là hai khái niệm, hiện tại lại bước vào giai đoạn khởi tố. Tôi xem chừng tâm tính người này chưa chắc cứng rắn tới mức đến sở tạm giam để thẩm tra mà còn thản nhiên như vậy. Làm không tốt thì lợi dụng tâm trạng của gã để moi dấu vết, có lẽ còn có chút thu hoạch.

Đường Quân trầm ngâm một chút mới nói.

- Ngựa chết phải coi như ngựa sống để chữa trị, dù sao cũng phải thử một chút mới biết được. Chẳng lẽ anh còn có thể trông chờ người của tòa án có thể thẩm tra được điều gì thêm ở trên pháp đình sao? Vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta thôi.

- Ừ, vậy thử xem. Vị Bí thư Lục này thúc giục gấp thật, tôi thấy anh thường xuyên gọi điện cho hắn báo cáo. Sao vậy, sợ hắn như vậy sao?

Mạch Tử Huy tiện tay cởi cúc áo trước ngực của bộ đồng phục cảnh sát.

- Không phải vấn đề sợ hay không sợ, chúng ta phải không làm người dân thất vọng chứ? Những người trong đội dân phòng của đồn cũng đã bổ sung đủ rồi, Bí thư Lục đồng ý bảo đảm kinh phí hằng ngày cho những người này, Quận ủy không giữ một xu nào. Mặt khác người ta còn nhận lời đợi xử lý tốt những vụ án này, Quận ủy nhất định lấy khẩu khí của mình cho đồn các anh thêm một chiếc xe tải nhỏ. Nếu thật sự không được, lấy luốn chiếc xe kia của Quận ủy cũng được. Thái độ này vẫn còn muốn thế nào nữa?

Đối với đồn công an, lời hứa của Lục Vi Dân là sự khích lệ và cổ vũ mạnh mẽ. Mười sáu đội viên đội dân phòng đến đủ số lượng, cùng một màu đồng phục quân nhân xuất ngũ. Hơn nữa bọn họ đều là từ các xã, thị trấn lựa chọn ra, phần lớn đều là trước kia từng làm ở đồn công an hoặc là làm lâu năm ở phòng trị an của các xã, thị trấn. Họ quen thuộc tình hình bản địa, cũng có kinh nghiệm trong công việc, chỉ cần kinh phí có thể bảo đảm được, những người này bắt đầu công việc đều là những tay cừ khôi.

Mặt khác Quận ủy tỏ thái độ rõ ràng, rút ra một phần kinh phí riêng chuyên lo việc này để đánh một trận đẹp mắt, muốn tiền cho tiền, cần dầu cấp dầu. Nếu cần đi bắt người, xe không đủ, có thể ưu tiên sử dụng trước xe tải Xương Hà của Quận ủy, thật sự mà không được nữa, Quận ủy ra mặt phối hợp với các xã, thị trấn điều xe. Đãi ngộ như vậy khiến Đường Quân và Mạch Tử Huy vừa cảm thấy hưng phấn, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc được áp lực rất lớn này.

- Đội trưởng Đường, tôi cảm thấy nếu chỉ dựa vào khai thác phạm nhân của trại tạm giam thì vẫn chưa đủ. Dựa theo phân tích của chúng tôi, ở trên hai đoạn đường Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố này chí ít có ba đến năm đội hoạt động. Cho dù có thể đào ra một ít manh mối, nhưng nếu muốn một mẻ bắt trọn lưới, chỉ e vẫn còn có chút khó khăn. Hiện tại nhân viên trong đồn cũng đã được bổ sung đủ, tôi và phòng cũng đã liên hệ, khoảng thời gian này đội Cảnh sát Hình sự đúng lúc không có quá nhiều công việc, bọn họ cũng có thể chuyển trọng tâm công việc qua bên này. Tôi đang cân nhắc xem có thể dùng kế ôm cây đợi thỏ, hoặc giả giăng lưới tóm gọn, mai phục ở Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố, ra sức tóm một hai tên, thông qua đó để làm điểm đột phá.

Ở vấn đề này Mạch Tử Huy cũng tốn không ít tâm tư. Mấy thôn lân cận ở Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố cũng đặc biệt có bố trí tai mắt, trợ giúp thu thập và nắm bắt tình hình. Cũng có vài manh mối được mở ra, nhưng dù sao cũng chỉ là manh mối. Bọn đó hành tung bí hiểm, hơn nữa tổ chức rất nghiêm ngặt và bí mật, về cơ bản đều là thân thích với nhau. Cho dù là biết bọn họ có vấn đề, anh cũng rất khó tìm được chứng cứ. Hơn nữa cho dù là quơ được một tên, miệng thằng đó cũng răng gang miệng thép, đánh chết cũng không khai người khác … bắt được một vụ nhận một vụ, tuyệt đối không giải thích việc gì khác. Cho nên nếu muốn thật sự giải quyết vấn đền này, còn phải làm song song mấy việc.

Đường Quân cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Nếu muốn đánh hết mấy bọn này, nhất định phải bỏ công sức. Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, canh gác vào ban đêm là một công việc cực nhọc, nhưng nếu như anh không canh, vậy thì sẽ khó có được thành quả… Nói cách khác khổ thêm mệt thêm cũng phải làm, nhất là khi lực lượng hình sự toàn phòng đều đang hướng về Oa Cố. Nếu không tận dụng tốt cơ hội này, vậy thì thật đáng tiếc.

- Cứ quyết định như vậy đi. Tôi sẽ liên hệ với ông Tưởng, để cử mấy người trong đội đến. Bên này anh sắp xếp người của đồn công an tiến hành tổ chức thành đội nhỏ, hai cảnh sát và ba bốn đội viên dân phòng làm một tổ… đem theo súng trên tay. Chúng ta phải bố trí người cho đầy đủ một chút, bọn người này đều kết bè kết phái gây án… Ba bốn người chúng ta bắt không được, cả đêm đi hai tổ, thay phiên tiếp ứng lẫn nhau, cùng ngồi chồm hổm chờ. Tính cả tôi vào nữa, mẹ nó, lần này nếu thật sự không thể để tóm được bọn này, bố sẽ không thu binh!

Đường Quân nói rất dữ dằn.

- Được, Đội trưởng Đường, sẽ nghe theo lời này của anh…Tôi tính rồi, hai cảnh sát đem theo bốn đội viên dân phòng làm một tổ, vừa đủ có thể chia làm bốn tổ. Mỗi ngày hai tổ, ban ngày nghỉ ngơi, sau mười một giờ đêm bắt đầu ra ngoài. Vấn đề xe cộ anh có thể phải nói một câu với Bí thư Lục … chiếc xe đó của Quận ủy chúng ta phải tạm mượn một thời gian, chủ yếu là buổi tối, không ảnh hưởng đến việc dùng xe vào ban ngày. Mặt khác, còn phải sử dụng trong đội. Tiền xăng xe không phải nói là rồi Quận ủy sẽ trả hết sao?

Mạch Tử Huy tính toán tỉ mỉ.

- Tôi thấy từ tối mai bắt đầu là được, tôi cũng đã có lời với các đội viên dân phòng này, bắt đầu từ ngày mai không cho phép về nhà, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đồn, đồn sẽ hỗ trợ, như thế sẽ ngăn lộ tin tức. Các cảnh sát cũng không được về nhà, ai cần về nhà nhất định phải có sự đồng ý của tôi. Chúng ta lần này phải quyết một trận sống mái, quyết không lùi bước.

- Được! Quyết định như vậy đi, chỉ cần quơ được một tốp, khai hỏa phát thứ nhất, công việc phía sau sẽ dễ làm hơn!

Đường Quân gật đầu.

- Vấn đề kinh phí tôi trở về sẽ lập tức báo cáo với Bí thư Lục, xin Lục Bí thư lập tức cấp qua đây. Chuyện này hắn rất quan tâm, tôi cũng cần phải tổng kết lại báo cáo một chút. Mặt khác nếu khi cần bắt người mà nhân viên không đủ, cũng có thể nhờ Quận ủy sắp xếp thống nhất tới các xã, thị trấn điều động dân quân ở cấp cơ sở.

Hai người lại thương lượng cụ thể một số chi tiết triển khai hành động, nhất là giờ và thời gian mai phục, cùng với việc mượn dùng phương tiện thông tin liên lạc, vân vân. Đường Quân lúc này mới hài lòng trở lại Quận ủy.

- Anh Chương, Bí thư Lục có ở đây hay không?

Vừa vào trụ sở Quận ủy, ánh mắt Đường Quân bị chiếc xe Mercedes –Benz màu đen đang đỗ ở đó thu hút ngay.

- A, chiếc xe này của ai vậy? Mẹ nó, Mercedes –Benz 560, Oách ghê! Toàn bộ Song Phong, toàn bộ Phong Châu đều kiếm không ra được một chiếc. Tôi đã từng thấy một chiếc ở Xương Châu!

Đường Quân không có sở thích gì, chỉ thích xe. Chiếc Mercedes Benz 560 đen này đậu trong trụ sở khiến lòng y ngứa ngáy, không nhịn được liền muốn phải đi nhìn thật kỹ một lượt từ trên xuống dưới.

- Là xe của bạn Bí thư Lục, vừa đến. Bí thư Lục lúc nãy vừa giới thiệu một chút với tôi, xem bộ dạng là người có tiền đây.

Chương Minh Tuyền mỉm cười trêu ghẹo.

- Anh Đường, sao mà có hứng thú với chiếc xe này thế, hay là để Bí thư Lục nói hộ cho mượn chiếc xe này một lúc để nở mày nở mặt?

- Đi đi, xe này anh có mua được cũng dùng không nổi, dùng xăng như uống nước lã. Chẳng qua đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy, lại đậu ở bên trong Quận ủy Oa Cố của chúng ta.

- Có thể sử dụng loại xe này, không phải là sếp trong một số doanh nghiệp lớn của nhà nước, vậy thì phải là ông chủ lớn có tài sản hàng chục triệu. Ông chủ quê mùa ở Phong Châu chúng ta đến nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

Đường Quân đi một vòng xa quanh chiếc xe, chậc chậc tán thưởng không ngừng.

- Khách của Bí thư Lục ở đâu tới, là bạn riêng chăng?

- Không rõ lắm, chắc hẳn là bạn riêng. Chẳng qua là tôi nghe đại khái ý của của Bí thư Lục là muốn để mấy người bạn giúp hắn giới thiệu một chút những nhà đầu tư có ý định đến kinh doanh đầu tư vào Oa Cố.

Chương Minh Tuyền luôn rất tán đồng với cách nghĩ của Lục Vi Dân. Y là Phó bí thư phân công quản lý công tác kinh tế, công tác kinh tế của toàn quận này không nắm bắt được, Lục Vi Dân đương nhiên không dễ sống, nhưng Phó bí thư này chỉ sợ là càng khó ngẩng đầu lên được. Nhưng khổ ở chỗ là hiện trạng Oa Cố như thế, hơn nữa trước kia tâm tư của Chu Minh Khuê căn bản không đặt vào công việc, gã có khóc cũng không làm được gì hết.