Chương 357: Chương 342: Ý tưởng về khu chợ chuyên ngành

Nhưng một năm nay chưa đạt hiệu quả tốt, thiếu Đảng ủy chính quyền địa phương dốc lực ủng hộ, chỉ dựa vào lực lượng công an hiển nhiên không thể trị tận gốc. Tuy rằng cũng bắt được vài nghi phạm, nhưng thứ nhất là những kẻ cầm đầu chủ yếu vẫn chưa sa lưới, hai là những vụ án trộm cướp vẫn xảy ra với mật độ cao. Nhất là ở hai đoạn đường núi Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố, những vụ trộm cướp nhắm vào xe vận tải vẫn đang hết sức nổi cộm. Gần như từng tuần đồn Công an Oa Cố đều nhận được hai ba báo án của lái xe qua đây, trong đó trên cơ bản đều là lái xe vận tải đường dài từ nơi khác đến.

Câu hỏi đầu tiên bày ra trước mặt Lục Vi Dân chính là phải giải quyết triệt để u nhọt này. Mà đây cũng là cơ sở để kinh tế Oa Cố phát triển, mà mấy hạng mục công tác khác trong lòng Lục Vi Dân cũng có một số suy nghĩ. Hiện tại cần phải xem sau khi phát pháo này khai hỏa, thuận nước đẩy thuyền để thúc đẩy mấy hạng mục công việc khác.

Chương Minh Tuyền khoảng thời gian này cũng hoạt động mạnh, cùng Lục Vi Dân xuống các xã, thị trấn điều tra, xem xét tình hình. Trong mười ngày xuống bốn xã, thị trấn cơ bản một lượt, tình hình cơ bản cũng nắm được. Dùng lời Lục Vi Dân mà nói, anh đến tình hình cơ bản và đặc điểm của mấy xã, thị trấn còn nắm không xong, làm sao lập kế hoạch phát triển cho năm sau?

Chủ đề lấy xây dựng kinh tế làm trọng tâm đã được xác định rõ là công tác trọng tâm của các cấp Đảng ủy chính quyền trong một khoảng thời gian tương đối dài sau này. Bất kỳ công việc gì cũng đều phải xoay quanh công tác trọng tâm này để triển khai. Ở điểm này Lục Vi Dân cũng đề xuất rõ ràng ở hội nghị Quận ủy mở rộng, yêu cầu lãnh đạo chủ chốt của các xã, thị trấn phải kết hợp với đặc điểm của các xã, thị trấn của mình, nghiêm túc suy xét đường hướng phát triển của xã, thị trấn. Không được tham vọng viễn vông, cũng không được theo trào lưu, phải xuất phát từ tình hình thực tế của vùng.

Đây cũng là câu hỏi thứ nhất Lục Vi Dân đưa ra cho bộ máy Đảng ủy các xã, thị trấn. Câu hỏi phát triển kinh tế này làm thế nào để thực hiện mang tính thao tác và thiết thực.

Hai hướng đều phải nắm được, hai tay đều phải cứng rắn, đây là mục tiêu Lục Vi Dân xác định cho mình khi đến Oa Cố làm việc.

Công tác kinh tế là công tác trọng tâm dài hạn, mà vấn đề trị an xã hội lại đang là vấn đề khó khăn vô cùng cấp bách. Phá được bế tắc trị an xã hội này, có thể tạo được nền tảng tốt cho bước khởi động phát triển kinh tế tiếp theo. Mà giải quyết vấn đề trị an xã hội phần nhiều là giao cho mấy người Đường Quân. Quận ủy cung cấp sức người, tài chính, vật lực để bảo đảm cho họ, mình và Chương Minh Tuyền lại dồn tâm sức vào việc chuẩn bị công tác giai đoạn tiền kỳ.

- Bí thư Lục, tài liệu ngài cần đều đã thu thập, sắp xếp xong, mời ngài xem.

Nhìn thấy Lục Vi Dân bước tới cửa, tiểu Bành làm việc ở văn phòng Quận ủy khẩn trương bước tới.

- Tốt, đặt lên bàn đi, lát nữa tôi sẽ xem, còn chưa về sao?

Lục Vi Dân nhìn thoáng qua người thanh niên do Ủy ban nhân dân xã Đóa Tử Khẩu điều động tới. Anh ta vốn là nhân viên biên chế của trạm Nông nghiệp xã Đóa Tử Khẩu, là học sinh tốt nghiệp trường trung học chuyên nghiệp Nông Quảng, được tạm điều đến văn phòng Quận ủy, giờ đã làm được ba năm. Đó là một người rất đáng tin.

- Ngài cũng chưa về mà. Tôi cũng vừa mới chỉnh xong thứ đó, sợ ngài cần gấp.

Bành Nguyên Quốc không phải là nịnh nọt gì, nhưng phong cách của vị Bí thư Lục đến sau này thực sự là không hề giống với phong cách của Bí thư tiền nhiệm.

Bí thư Chu trước kia mỗi tuần đều không về thị trấn, nhưng đều là buổi sáng ở trong Quận ủy, chiều không thấy bóng dáng đâu nữa, buổi tối càng không biết là ở đâu. Nhưng vị Bí thư Lục này thì buổi sáng sớm đã xuống xã, thị trấn, buổi chiều ở phòng làm việc xử lý công việc, buối tối ở lại trong Quận ủy, rất có vẻ là lấy phòng làm việc làm nhà. Hai người này so sánh rõ ràng là đối lập nhau một trời một vực.

Người này đều là tự giác. Chu Minh Khuê buổi chiều không tới làm, bên trong Quận ủy buổi chiều nay tự nhiên cũng buông lỏng. Việc chấm công kỷ luật cũng thành ra nói suông. Giờ Lục Vi Dân mới tới, không khí này lập tức thay đổi. Chỉ sợ Bí thư Quận ủy này bỗng chốc nhớ ra gọi đến, vận may anh không tốt thì trước đó năm phút vừa đi đâu thì cũng phải đến gặp. Nếu gặp phải một lần như vậy chắc ấn tượng của anh sẽ chẳng ra sao.

- Ừ, sớm làm kế hoạch để tính sớm, không xác định rõ tình hình thì sao có thể vạch ra kế hoạch?

Lục Vi Dân nói.

- Bí thư Lục, tôi thấy ngài cần những số liệu này, đều là tình hình trồng dược liệu của các xã, thị trấn mấy năm gần đây. Ngài cảm thấy hứng thú với điều này?

Bành Nguyên Quốc do dự một chút rồi mới nói.

- Ờ, sao, tiểu Bành, cậu cũng là xuất thân từ công ta nông nghiệp, cậu thấy quận chúng ta phát triển trồng dược liệu có ưu thế không?

Lục Vi Dân nhạy cảm mà cảm nhận thấy điểm này, xoay người lại cười hỏi. Hắn cũng muốn thử người thanh niên trên thực tế đảm đương chức Chánh văn phòng Quận ủy này một chút.

- Bí thư Lục, cái này nên nói sao đây? Tôi tham gia công tác cũng đã sáu, bảy năm rồi. Nhớ lúc tôi vừa mới tham gia công tác, chắc là năm 85, 86, mấy xã, thị trấn trong quận gieo trồng dược liệu lúc đó hẳn là huy hoàng nhất. Quy mô gieo trồng lớn nhất, diện tích, chủng loại trồng cùng với tiếng tăm đều tương đối lớn. Huyện khác, vùng khác, thậm chí tỉnh khác kinh doanh dược liệu đều đến nơi này thu mua. Mấy khách sạn trên thị trấn về cơ bản đều có những người tới đây thu mua dược liệu, còn có các nhân viên nghiệp vụ của công ty dược liệu thuốc Đông y tới thường trực ở lại. Nhưng giá cả thuốc dao động thật sự quá lớn, trong khoảng một hai năm giá cả có thể khác gấp bội, Các hộ gia đình trồng dược liệu chịu không nổi sự hành hạ như thế, từ sau năm 88 bắt đầu xuống dốc. Hiện tại diện tích trồng dược liệu chỉ chưa bằng một phần ba thời kỳ hưng thịnh?

Bành Nguyên Quốc thấy Lục Vi Dân có ý hỏi đến, cũng không khách sáo nữa:

- Đây lại không phải là chỉ có Oa Cố chúng ta như vậy. Một số khu vực lân cận so với chúng ta cũng không khác nhiều. Bị khí hậu này ảnh hưởng, trồng xong không có người cần hoặc bán không được giá, hộ trồng dược liệu lại không có con đường gì, toàn nhờ vào các nhà buôn dược liệu nơi khác đến thu mua. Vậy là giá cả đều là do họ đưa ra, buộc người ta phải chịu. Ngài muốn tự mình đi tìm nguồn tiêu thụ, sức khỏe, kinh nghiệm, con đường đều không có. Cũng có mấy người bản địa khởi đầu kinh doanh ngành này sớm nhất là còn sống được, công việc làm ăn được mở rộng. Có điều người ta không còn bị hạn chế ở đây nữa, đều hướng ra bên ngoài mà đi, cũng không giúp đỡ gì với chúng ta bên này. Tôi cảm thấy việc trồng trọt này bàn đến điều kiện tự nhiên và điều kiện truyền thống thì không còn gì phải nói. Nhưng mấu chốt ở chỗ tình hình thị trường lại không kiểm soát được, thông tin nguồn tiêu thụ không thông suốt, đây là điểm mấu chốt kìm hãm chúng ta.

Lục Vi Dân gật đầu, Bành Nguyên Quốc này cũng coi là thấy được chính xác:

- Vậy cậu cảm thấy chúng ta nên làm sao để thoát khỏi cục diện này?

Bành Nguyên Quốc chần chừ một chút:

- Nếu vùng lân cận có một khu chợ chuyên về dược liệu có thể sẽ đỡ hơn một chút. Chí ít có khu chợ chuyên riêng, tin tức cũng càng được nắm bắt nhanh, dung lượng của thị trường cũng có sự đảm bảo. Sẽ không đến mức để hộ trồng dược liệu rơi vào cảnh mất cả chì lẫn chài.

Trong lòng Lục Vi Dân âm thầm ngợi khen, không ngờ Bành Nguyên Quốc cũng có thể nhìn ra điểm này. Hắn thấy có vẻ Quận ủy Oa Cố này cũng không hoàn toàn đều là một đám đần độn không có lý tưởng.

- Khu chợ chuyên ngành dược liệu?

Lục Vi Dân trầm ngâm hỏi.

- Các huyện lân cận của chúng ta có không?

- Không có, cả địa khu này đều không có. Có nhưng chẳng qua cũng giống như khu chợ nhỏ của thị trấn Oa Cố chúng ta, có chừng hai ba mươi hộ kinh doanh. Huyện Lạc Khâu cũng có một nơi so với Oa Cố chúng ta cũng lớn hơn không bao nhiêu, hoàn toàn là hai khái niệm khác với khu chợ chuyên ngành.

Bành Nguyên Quốc lắc đầu.

- Vậy cậu thấy Oa Cố chúng ta có khả năng làm một khu chợ chuyên về dược liệu không?

Lục Vi Dân mỉm cười nhắc nhở.

- Oa Cố chúng ta?

Bành Nguyên Quốc kinh ngạc, theo bản năng lắc đầu liên tục.

- Điều này sao có thể được? Nơi này chúng ta đâu có điều kiện gì? Trong huyện cũng không có điều kiện này, Oa Cố của chúng ta sao có thể có khả năng?

- Oa Cố sao không được chứ?

Lục Vi Dân cười hỏi lại.

- Điều kiện của khu chợ chuyên về dược liệu có những điểm nào? Và so với huyện, Oa Cố chúng ta không có ưu thế nào, lại có bất lợi nào?

Trong lúc chấn động, Bành Nguyên Quốc sau một lúc lâu không lên tiếng, hiển nhiên là chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.

- Khu chợ chuyên về dược liệu chưa chắc phải nhất định là xây dựng trong thành phố. Mà sức hấp dẫn của thành phố đối với khu chợ dược liệu cũng bì không kịp một số nơi khác có điều kiện càng thích hợp hơn.

Lục Vi Dân tiến thêm một bước nói.

- Khu chợ chuyên về dược liệu có những yêu cầu gì? Gần khu sản xuất hoặc khu tiêu thụ, giao thông thuận tiện. Mà cần phải có một nhân tố càng quan trọng hơn, đó là cần có truyền thống lịch sử của trung tâm khu giao dịch. Điểm này rất quan trọng, mà mấy phương diện này ngoại trừ không phải là khu tiêu thụ ra, Oa Cố chúng ta đều có tất!