Gõ cửa nhà của cậu, người mở cửa là anh họ Trần Cương.
- Tại sao giờ này mới đến? Ba của anh giận rồi đấy.
Trần Cương giống như cha của anh ấy ở cái dáng cao gầy, lớn hơn Lục Vi Dân bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường Trung cấp Nông nghiệp thì được phân đến cục Nông nghiệp địa khu làm việc. Đây cũng được xem như là một sự phân phối tốt.
- Cậu tâm trạng không được tốt à?
Lục Vi Dân hạ túi xách xuống, cười ha hả.
- Ừ, cậu lần này không chuẩn bị tốt nên ba anh rất tức giận, mắng sao không sớm nghĩ cách, đợi nước đến chân mới nhảy, còn nói ba cậu…
Trần Cương nói đến đây thì không nói gì thêm nữa.
Lục Vi Dân hiểu ý Trần Cương muốn nói gì. Lúc trước chỉ biết nghĩ đến việc vào nhà máy làm việc nên cũng chẳng có tính toán gì khác. Cậu cả đã từng hỏi qua, chính mình lúc ấy cũng nghĩ rằng mọi việc đã chắc chắn nên cũng không để ý. Kết quả không nghĩ đến là mình sẽ lưu lạc đến đây. Cậu cả khẳng định là sẽ có cái nhìn khác về ba của mình.
Cha của hắn và cậu cả quan hệ cũng không tốt lắm. Chủ yếu là bởi vì cha của hắn làm việc nhiều năm và là chiến sĩ thi đua như vậy mà cũng không thể giải quyết nổi cái hộ khẩu cho mẹ được chuyển đến nhà máy Xương Chân. Cho nên hộ khẩu của con cháu cũng không thể giải quyết. Cậu cả luôn oán hận cha của hắn quá thật thà, không chịu đi đường dưới tìm đến các lãnh đạo nhà máy, nên mới tạo nên tình hình như hiện nay.
- Đại Dân đến rồi à? Sao bây giờ mới đến? Kẹt xe sao?
Ngồi trên ghế sofa, giọng nói của cậu cả rất uy nghiêm, buông tờ Nhật báo Xương Giang xuống:
- Ăn cơm đi!
Cậu cả vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc như trước. Vẻ mặt này cho dù gán cho Bí thư địa ủy cũng đủ tư cách. Lục Vi Dân không phải là muốn trêu chọc, chỉ tiếc là cậu cả chỉ có thể làm đến Chánh văn phòng trường Đảng địa khu Lê Dương.
Mợ cả rất thân thiết nắm cánh tay của Lục Vi Dân hỏi thăm vài câu, rồi bảo mọi người ngồi vào bàn ăn.
- Mợ, Lam tỷ không về nhà à?
Lục Vi Dân thấy chị họ của mình không ở nhà, cảm thấy có chút kỳ lạ nên thuận miệng hỏi.
- Đừng lo cho nó. Hôm nay nó không ở nhà ăn cơm đâu.
Sắc mặt mợ sa sầm xuống. Lục Vi Dân lập tức biết người chị họ tính tình bướng bỉnh này lại chọc giận cậu mợ rồi.
Cậu cả có một nam một nữ. Chị họ Trần Lam là con gái thứ hai, lớn hơn hắn hai tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường trung cấp Y tế thì được phân phối về bệnh viện địa khu. So với người anh họ hiền lành thì người chị họ này tính cách vô cùng bướng bỉnh, khó bảo. Trong thời gian đi học cũng rất có chủ kiến khiến cho cậu mợ cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn không có cách nào khác.
- Đại Dân, lúc này đây cậu phải mắng con và ba con đấy. Nếu không vào được nhà máy 195 thì sao không nghĩ cách sớm? Ba của con không nắm chắc được thì đừng vỗ ngực xưng tên. Hiện tại thì tốt rồi, đợi nước đến chân mới nhảy còn có tác dụng gì nữa. Phòng Nhân sự của địa khu đã sớm họp định, người cũng đã sắp xếp xong. Còn con mới đến thì còn có khả năng gì? Chỉ có thể làm ở huyện thôi.
Vẻ mặt của cậu tỏ ra không vui:
- Đại Dân con cũng vậy. Người của ba con giới thiệu con cũng không phải không biết. Trông cậy vào ông ta thì được cái gì? Người ta tùy tiện nói vài câu thì ba của con đã tin như sấm, cũng không thèm chứng thực lại. Ngồi chờ sung rụng thì có ích gì?
- Cậu cả, ba của con đích xác cũng chạy không ít. Chuyện này con cũng biết. Chẳng qua…
Lục Vi Dân không kìm nổi muốn thay ba mình giải thích.
- Chẳng qua là cái gì? Ba của con tốt xấu gì cũng là chiến sĩ thi đua nhiều năm ở tỉnh, chẳng lẽ nhà máy lại không có chút chiếu cố nào đối với con sao? Còn nữa, ông ấy chẳng phải là nói rằng lãnh đạo nhà máy đã đồng ý rồi mà? Sao thế nào lại thay đổi?
Cậu cả của Lục Vi Dân là Chánh văn phòng trường Đảng địa khu, đối với việc đi cửa hông nói rất rõ ràng, đối với tính cách của ba Lục Vi Dân cũng hiểu biết một phần. Nếu không nắm chắc vài phần thì sẽ không dễ dàng nói ra, trên cơ bản là không thành vấn đề. Nhưng lúc này đây lại gây ra cái chuyện ngốc như vậy thì đã quá muộn. Chính cậu cũng không còn cách nào thay đổi kết cục của cháu trai mình ở huyện. Cho nên lúc này mới giận dữ như vậy.
Lục Vi Dân đem tình huống của mình và sự thay đổi ở nhà máy ra nói với cậu một chút. Đồng thời cũng nói lên hoài nghi của mình nhưng cậu cả vẫn không hề hé răng.
Rất hiển nhiên là Diêu gia muốn cho mình một đao nên quyết định nhận mình vào nhà máy đã bị phủ quyết trong cuộc họp Đảng ủy của nhà máy. Trần Phát Trung đã đưa ra lý do biện hộ của mình, còn Quách Trưng thì cố gắng tiến cử mình vào nhà máy. Nhưng cuối cùng Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lượng đã phủ quyết, và đồng ý cho Diêu Bình vào nhà máy làm việc.
Có trí nhớ của kiếp trước nên Lục Vi Dân đối với mưu mẹo này trong lòng biết rất rõ. Nhưng hắn lại không thể thay đổi, hoặc có thể nói rằng hắn không muốn thay đổi. Có đôi khi phải mặc cho quán tính của lịch sử phát triển. Từ đó sẽ nhìn ra rõ ràng hơn sự biến hóa bên trong.
- Đại Dân, xem ra là lãnh đạo bên trong nhà máy của con đã có người động tay động chân nhỉ.
Trần Xương Quý đã có thể hiểu rõ tại sao cháu trai của mình lại thất bại trong việc phân phối như vậy.
Cháu trai đã gặp phải một đối thủ có bối cảnh và điều kiện kinh tế vượt xa hắn. Như vậy việc bại trận cũng là điều hiển nhiên. Lãnh đạo của các xí nghiệp quốc doanh ra tay tàn độc cũng không thua gì ở các cơ quan. Trần Xương Quý đối với vấn đề này cũng tràn đầy nhận thức.
Nhưng đối với chuyện này Trần Xương Quý cũng không còn cách nào khác. Ông ta chỉ là một Chánh văn phòng trường Đảng địa ủy. Mặc dù là vấn đề phân phối của cháu trai, nhưng ông có vẻ cũng bất lực. Nhất là việc nước đến chân mới nhảy thì lại càng không thể.
Lục Vi Dân cũng không đem chuyện Chân Kính Tài giới thiệu mình mà nói cho cậu cả biết. Dù sao cậu cả trong điện thoại nói khó khăn rất lớn, lúc này đây lại đột nhiên xuất hiện một nhân tố khác thì khẳng định là trong lòng cậu sẽ bị đả kích. Lục Vi Dân biết cậu mình rất sĩ diện, nhất là ở trước mặt người của Lục gia.
Qua một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Lục Vi Dân liền đến Ban tổ chức cán bộ Địa ủy . Do Cao Anh Thành phải đi họp gấp nên chỉ có thể vội vàng nói vài câu trước cửa văn phòng, cố gắng khuyên bảo hắn ở Nam Đàm công tác tốt, sau đó liền đi ngay, khiến Lục Vi Dân nguyên bản muốn biểu hiện một phen cũng có chút thất vọng.
Cao Anh Thành là đồng hương của Chân Kính Tài. Lục Vi Dân cũng tính toán muốn mượn cơ hội này để tiếp xúc với người có ảnh hưởng trong địa ủy Nam Đàm. Nhưng rất hiển nhiên là đối phương không thèm để ý đến mình, hoàn toàn xuất phát từ mối quan hệ với Chân Kính Tài mà tiếp đón mình thế thôi.
Địa khu Lê Dương có mười ba huyện, 10.6 triệu nhân khẩu. Bất kể là khu vực diện tích hay là nhân khẩu mà nói thì đây được xem là khu vực hành chính lớn nhất trong toàn bộ tỉnh Xương Giang. Thậm chí so với tỉnh lị Xương Châu còn hơn hai triệu nhân khẩu.
Đương nhiên, địa khu Lê Dương là một địa khu thuần nông nghiệp. Nhân khẩu thành thị chiếm con số rất ít. Giống như các huyện thuộc tỉnh nghèo khó, mỗi năm đều dựa vào quỹ tài trợ khó khăn cho người nghèo và tiền trợ cấp ở trên để miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng mặc dù như vậy thì 10.6 triệu nhân khẩu này vẫn duy trì sinh sống ở đây. Địa ủy Lê Dương ở địa khu Lê Dương trong mắt người dân vẫn là một nơi thần thánh uy nghiêm, thậm chí còn có chút thần bí. Mà Ban tổ chức cán bộ địa ủy Lê Dương thì trong cảm nhận của các cán bộ địa khu Lê Dương, có thể kết bạn với nhân vật như Cao Anh Thành là niềm mơ ước đối với những người mới đến như Lục Vi Dân