Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng bơi tới, thấy Tiêu Kính Phong và Lục Vi Dân đang nói chuyện rất sôi nổi, liền nhảy lên chào.
Hai người bọn họ cũng biết Tiêu Kính Phong và Lục Vi Dân quan hệ không bình thường. Tiêu Kính Phong ở lớp học thành tích tuy rằng không tốt lắm, nhưng tính cách lại tương đối hào sảng, Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng thành tích học tập tuy rằng hơn hẳn Tiêu Kính Phong nhưng điều đó cũng coi như không có trở ngại.
Sau khi Tiêu Kính Phong rời khỏi, ba người lúc này mới ngồi lại một chỗ:
- Đại Dân, cậu định đi Nam Đàm thật sao?
- Không đi có được không? Tôi vẫn chưa đến mức không cần bát cơm.
Lục Vi Dân cười cười:
- Có phúc thì ở đâu cũng gặp may, không phúc thì đi đâu cũng tai họa. Rất nhiều chuyện không ai có thể nói trước được. Nói không chừng tôi về Nam Đàm sẽ làm nên sự nghiệp lớn gì đó.
- Vậy chuyện của cậu với Chân Ny sẽ tính sao?
Ngụy Đức Dũng nhíu mày nói:
- Thằng nhãi Diêu Bình kia lúc nào cũng theo đuổi Chân Ny, nếu như cậu đi Nam Đàm, Chân Ny cả ngày không có ai đi cùng, các cậu lại chưa có kết hôn, cũng khó mà nói được.
Ngụy Đức Dũng lòng ngay dạ thẳng, người ngoài nghe có chút chói tai, nhưng Lục Vi Dân lại biết Ngụy Đức Nũng lời này không giả.
Chân Ny cũng chính vì tình hình như vậy mà cuối cùng ngả vào lòng Diêu Bình. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan nhất định đến việc Chân Kính Tài ngã ngựa, nhưng cũng không thể không kể đến nhân tố này.
Quay trở lại hơn 20 năm trước, trong lòng của Lục Vi Dân vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh lại được, nhưng có một số vấn đề lại nhìn sâu sắc hơn.
Đừng nói là chưa kết hôn, cho dù là đã kết hôn rồi đi nữa, nhưng nếu hai người ở hai nơi thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Nhất là thời đại này giao thông và thông tin đều chưa phát triển, Chân Ny lại vẫn còn là một thiếu nữ, tâm tính chưa hoàn toàn chín chắn.
- Đức Dũng, cậu nói những lời này sẽ làm Đại Dân mất hết ý chí.
Tề Trấn Đông trừng mắt nhìn Ngụy Đức Dũng:
- Đại Dân của chúng ta cần tài có tài, cần bản lĩnh có bản lĩnh, cứ coi như là hiện tại không được như ý, nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn thôi sẽ được điều trở lại, có gì khó nói đâu?
- Được rồi, Trấn Đông, cậu không cần phải an ủi tôi. Hai người đều là bạn tốt của tôi, tôi biết.
Lục Vi Dân lắc đầu ngăn lại lời nói của Trấn Đông. Ở đề tài này ai cũng không thể nói hay được, kể cả chính mình, cần phải có thực tiễn chứng minh. Ngay cả là hiện tại, Lục Vi Dân mong ước có thể cùng Chân Ny trăm năm hảo hợp, nhưng thực tế sẽ không vì ý chí của con người mà thay đổi. Mặc dù là có thể cải biến đôi chút, nhưng cũng không chắc có thể thay đổi hết thảy.
Thấy Lục Vi Dân không muốn nói thêm về vấn đề này, Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng cũng biết điều không nói gì nữa.
Bọn họ đều nghe nói giai đoạn gần đây Lục Vi Dân bởi vì chuyện này mà tâm tình không tốt, hôm nay đến thăm Lục Vi Dân, thấy không hề giống như những gì mọi người nói. Lục Vi Dân rất bình tĩnh, thậm chí có chút tự tin, khiến hai người yên tâm không ít.
- Đức Dũng, bao giờ cậu đến tòa soạn báo danh? Còn Trấn Đông, Sở bưu điện hiện tại là một đơn vị béo chảy mỡ, dường như thành phố bắt đầu cải tạo điện thoại không dây, bưu cục của các cậu kiếm ăn lớn rồi,
Lục Vi Dân ngâm người trong nước, ngửa tựa vào thành bể bơi, dường như có chút tâm thần không yên.
- Phía Tòa soạn báo cũng giục tôi đến báo danh rồi, tôi định cuối tuần này đi, ở nhà nhiều cũng chán, không bằng đi làm sớm một chút.
Ngụy Đức dũng thở dài một hơi:
- Thế là kết thúc thời đi học để bước vào cuộc đời đi làm. Đây là một mốc đáng nhớ. Không biết tòa soạn có tốt đẹp như tôi tưởng tượng không, hay là khiến tôi hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều?
- Đúng thế, bên Sở bưu điện cũng vậy. Chuyên ngành tôi học không phải là cái này, chẳng biết có làm nên trò trống gì không? Chỉ có thể đi từng bước một. Không ít bạn học của tôi đều trực tiếp đến Thâm Quyến, không cần trường học phân công, tôi thực hâm mộ bọn họ. Coi như bọn họ đi trước dò đường, thật muốn cũng không được.
- Hai người các cậu, thật đúng là có phúc mà không biết. Tuy nhiên, Đức Dũng, Trấn Đông, tôi khá đồng ý với ý tưởng của các cậu. Cứ thử một lần, vừa lòng thì tiếp tục làm, không vừa lòng thì tính sau. Trời cao chim sải cánh, biển rộng cá quẫy đuôi, chỉ cần có bản lĩnh, làm sao không làm nên trò trống gì?
Lục Vi Dân khích lệ hai người:
- Trong cuộc đời mình có thể được vài lần vật lộn, dù sao cũng nên vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu một phen, làm nên sự nghiệp lớn, như vậy mới không uổng phí đã sinh ra trên đời này, phải không?
- Đai Dân, tôi cảm thấy cậu trước đây và bây giờ có chút thay đổi, có chuyện gì xảy ra không?
Ngụy Đức Dũng đánh giá Lục Vi Dân, nói tiếp:
- Những lời cậu nói, tôi cảm thấy như là cổ vũ chúng tôi không cần đi nhận công tác hiện tại vậy.
- Ha ha, Đức Dũng, các cậu ra ngoài luôn cũng không được. Trước mắt vẫn phải ở đơn vị hiện tại làm việc vài năm, sau khi tích lũy được một ít kinh nghiệm làm việc rồi thì mới nói đến chuyện khác. Hiện giờ không ít đơn vị đều nói những sinh viên chúng ta là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thật muốn phát bực. Giờ không phải là lúc chùn chân. Cuộc đời con người cũng là một quá trình tích lũy, chỉ có tri thức và kinh nghiệm tích lũy đến một mức độ nào đó, cậu mới có thể không còn lo lắng, thanh thản an nhàn.
Lục Vi Dân mạnh mẽ vung tay lên
Ba người đang bàn luận sôi nổi, Lục Vi Dân chợt thấy ánh mắt của Ngụy Đức Dũng có chút thay đổi, quay đầu lại nhìn, đã thấy bóng dáng khiến người ta phát ghét xuất hiện ở cạnh bể bơi. Đi theo y còn có hai người, đều là bạn học cùng lớp. Chẳng qua khi học trung học quan hệ đã nhất nhạt, sau khi có chuyện Chân Ny thì quan hệ hai bên càng căng thẳng hơn.
- Sao thằng nhãi Diêu Bình này cũng đến đây?
Tề Trấn Đông hừ một tiếng.
- Sao người ta lại không tới được? Bể bơi không phải là nhà cậu mở ra.
Ngụy Đức Dũng âm thanh lạnh lùng nói:
- Người này thực không ra cái gì cả. Giờ lại theo đuổi Mạc Đạm, cậu xem, thật quá mức hống hách.
- Mạc Đạm? Con gái của thầy Mạc?
Lục Vi Dân ánh mắt hơi lạnh lùng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Con gái của thầy Mạc là Mạc Đạm nhỏ hơn đám người Lục Vi Dân vài tuổi, khá thân thiết với bọn họ, mở miệng ra là anh Đại Dân, anh Đức Dũng, anh Trấn Đông, khiến bọn họ rất thích thú.
Hiện tại Mạc Đạm hẳn là học năm thứ nhất trường Đại học sư phạm Xương Giang mới đúng. Trong trí nhớ của hắn, hình như là đúng kỳ nghỉ hè này thì xảy ra chuyện. Nghe nói là bị Diêu Bình dụ dỗ, cùng bọn chúng đi hát Karaoke, sau khi uống say thì bị Diêu Bình cưỡиɠ ɧϊếp. Mạc Đạm thiếu chút nữa tìm đến cái chết, sau cũng báo án ở đồn công. Nhưng cuối cùng hình như người nhà Diêu Bình ra mặt làm công tác, Mạc Đạm không biết tại sao lại rút đơn kiện, mới khiến cho chuyện này miễn cưỡng lắng lại.
Sau đó Diêu Bình giở đủ mọi thủ đoạn, Mạc Đạm dường như đã ngả về phía Diêu Bình, nghe nói năm thứ hai đại học đã hai lần phá thai con của Diêu Bình. Sau đó, Diêu Bình trở mặt, theo đuổi thành công Chân Ny, liền đá Mạc Đạm. Mạc Đạm chưa tốt nghiệp đại học đã rời trường, về nhà máy làm việc, bị mọi người gọi là “Người đàn bà dâʍ đãиɠ”.
Hình như sau đó Mạc Đạm còn bị thầy Mạc đuổi ra khỏi ra, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con. Đây cũng là khi Lục Vi Dân về nhà máy nghe bọn Tiêu Kính Phong nói. Từ đó Mạc Đạm không biết tung tích. Nghe nói có người ở Quảng Châu nhìn thấy Mạc Đạm làm vũ nữ ở một hộp đêm nào đó, cũng có người nói Mạc Đạm ở Thượng Hải làm bà ba của một lão già Đài Loan nào đó.
Mấy người Diêu Bình cũng thấy đám người Lục Vi Dân, dường như trố mắt một chút, nhưng lập tức lại vẫn nghênh ngang đi tới. Mạc Đạm và một cô gái khác đang ở một góc bể bơi nói nói cười cười, không chú ý đám người Diêu Bình đang đi đến.