- Nhàn rỗi? Cậu không phải đi làm sao?
Lục Vi Dân nhìn thoáng qua Ngụy Đức Dũng và Tề Trấn Đông đang bơi tới, thuận miệng hỏi.
- Tôi cũng muốn đi làm, nhưng nhà máy không có việc, nghỉ ở nhà một tuần nay rồi. Buổi sáng đến điểm danh một cái rồi về. Phỏng chừng năm nay nhà máy sẽ rất ít việc, nhàn đến mức ngứa ngáy tay chân rồi, thực không muốn làm ở đây nữa.
Tiêu Kính Phong thở dài một hơi:
- Thật chẳng có ý nghĩa mẹ gì.
- Không muốn làm?
Lục Vi Dân kinh ngạc hỏi:
- Cậu điên à? Hiện tại ai lại không biết nhà máy 195 rất khó xin vào, cậu không muốn làm ở đó nữa thì muốn làm gì?
- Cậu cũng cho là như vậy sao?
Tiêu Kính Phong bĩu môi:
- Tôi tuổi trẻ, có sức khỏe, kiểu gì chẳng tìm được cơm ăn. Thằng nhãi nhà Diêu Chí Thiện kia đi đường ngang ngõ tắt đều có thể phát tài, chẳng lẽ tôi lại không thể?
- Hừ, cậu nói Diêu Chí Thiện đi đường ngang ngõ tắt, không phải cậu muốn học y đấy chứ?
Lục Vi Dân hỏi ngược lại.
- Cũng không phải, tuy nói hiện tại cách đấy có thể kiếm tiền, nhưng rủi ro cũng lớn, làm không tốt thì có khi phải đi tù vài năm, không đáng trả giá.
Tiêu Kính Phong phất phất tay, ra hiệu cho em trai đi chỗ khác rồi nói:
- Tuy nhiên không phải chỉ có cách đó mới có thể kiếm tiền, phải không? Hiện tại, tiền lương ở nhà máy một tháng là hơn 100 tệ, công việc lại nguy hiểm. Cuối tuần trước, một dây cáp của cần cẩu bị đứt, làm chết một mạng người. Bị chặt đứt nửa đầu, óc bắn tung tóe ngay bên cạnh tôi, khiến tôi mấy ngày sau đều ăn không ngon. Rồi tháng trước, Ngô Kiện quên không đội mũ bảo hộ, tóc bị máy cuốn vào, chết tại chỗ. Mẹ Ngô Kiện khóc chết ngất tại chỗ. Vì chuyện bồi thường tai nạn lao động mà nhà Ngô Kiện với nhà máy cãi nhau ầm ĩ, suýt chút nữa bị bảo vệ nhà máy bắt lại giam vài ngày. Thật là thảm!
Lục Vi Dân cũng thoáng xúc động. Nhà máy 195 được xem như một xí nghiệp quốc doanh khá tốt, đối với an toàn lao động vẫn luôn làm nghiêm ngặt. Nhưng hơn mười ngàn công nhân, nhiều phân xưởng như vậy, nhiều thiết bị máy móc như vậy, năm này qua năm khác, khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Vận khí không tốt, không chết thì bị thương, có năm nào nhà máy không có mấy người?
- Cậu không muốn làm ở nhà máy nữa thì muốn làm gì?
Lục Vi Dân cũng biết Tiêu Kính Phong gia cảnh không được tốt lắm. Cha y qua đời từ sớm, mẹ y làm trong căng tin nhà máy, em trai thì đang học đại học, gánh nặng cũng rất nặng. Tiêu Kính Phong còn phải lo cho em đi học, nếu không làm ở nhà máy nữa thì y có thể làm gì?
- Còn chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy ở nhà máy không có mục tiêu. Tôi chỉ có bằng trung cấp, không có bằng đại học như các cậu, đi đến đâu cũng phải khép nép. Tôi không muốn quanh năm suốt tháng phải đi đến chỗ Bí thư, chủ nhiệm nịnh nọt lấy lòng. Việc đề bạt lên chức cũng không tới phiên tôi. Cứ như vậy lăn lộn ở nhà máy cả đời còn có ý nghĩa gì?
Tiêu Kính Phong có chút lãnh đạm nhìn xa xa:
- Những lời này tôi cũng chưa có nói cùng mọi người trong nhà, nếu không mẹ tôi sẽ tức chết. Đại Dân, cậu học ở Lĩnh Nam mấy nă, nghe nói ở đó rất dễ kiếm tiền. Nếu như may mắn thì một năm có thể kiếm hơn mười ngàn tệ, có phải không?
Lục Vi Dân cười khổ. Chính xác là hơn mười ngàn tệ ở Lĩnh Nam, nhất là Quảng Châu, Thâm Quyến sớm đã không tính là gì. Ngay cả nhà Hoàng Thiệu Thành gia tài tính sơ sơ cũng phải hơn một triệu. Bên đó lưu truyền một câu nói: “Một trăm ngàn không gọi là giàu, một triệu mới là bước khởi đầu”. Nhưng kiếm tiền cũng không phải việc đơn giản như vậy.
Tại sao nhà Hoàng Thiệu Thành lại trở nên giàu có như vậy, Lục Vi Dân cũng mơ hồ biết được. Hoàng gia là lúc đầu mở một nhà máy sản xuất găng tay, nhập nguyên liệu từ Hongkong. Sau đó lại mở một xưởng sản xuất đồ chơi, chủ yếu thông qua Hongkong để xuất sang Âu Mỹ. Cha của Hoàng Thiệu Thành rất nhanh nhạy, khởi nghiệp sớm, hơn nữa lại có không ít người thân bên Hongkong, đều là người nhập cư trái phép những năm 50, 60. Cho nên việc kinh doanh càng ngày càng lớn.
Nhưng Tiêu Kính Phong tay trắng, một thân một mình đến Thâm Quyến, Quảng Châu, muốn phát tài e rằng hơi viển vông. Nói khó nghe một chút, nếu bỏ nhà máy đến Lĩnh Nam làm công trừ phi chính anh phải giỏi một nghề gì đó, nhưng Tiêu Kính Phong có gì?
- Kính Phong, chuyện này tôi thấy cậu phải suy nghĩ kỹ càng hơn. Em trai cậu vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, tiền học và sinh hoạt phí một tháng cũng hơn một trăm tệ, nhà cậu lại không dư dả gì, cậu nghĩ cẩn thận một chút.
Lục Vi Dân cũng biết tính cách của Tiêu Kính Phong, người có thể thổ lộ tâm tư không nhiều lắm, mình là một trong số đó. Ngô Kiện tuy rằng là anh em thân thiết của Tiêu Kính Phong, nhưng Ngô Kiện tính tình nóng nảy, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, về việc này chỉ e cũng không đưa ra được lời khuyên hữu ích gì cho Tiêu Kính Phong, cho nên Tiêu Kính Phong chỉ có thể nói chuyện này với mình.
- Ôi, tôi cũng không biết có phải mình đang tham vọng viển vông hay là tâm cao khí ngạo không, chỉ cảm thấy mình hiện tại không thể ở nhà máy được nữa. Hiện tại nhà máy không có gì khởi sắc, việc cũng chẳng có gì, ngày nào cũng nhàn rỗi như thế, cậu nói xem phải làm thế nào?
Tiêu Kính Phong thở dài một hơi:
- Tôi cũng biết nhìn người khác kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng bản thân mình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ e làm không tốt sẽ mặt xám mày tro. Nhưng không thử một lần thì làm sao biết được mình có làm được hay không? Haizzz, thật là tức chết đi.
Lục Vi Dân hơi động trong lòng. Nếu là vài ngày trước, có lẽ hắn cũng không biết nên khuyên bạn như thế nào. Tiêu Kính Phong cảm thấy mình đã đỗ được vào một trường đại học danh tiếng, hơn nữa đã học bốn năm ở Lĩnh Nam, bốn năm này kiến thức khẳng định không ít, cho nên mới muốn thỉnh giáo mình, xin lời khuyên của mình. Nếu là mình trước kia thì có lẽ không dám nói tùy tiện, nhưng hiện tại, có thể mình sẽ làm được cái gì đó.
- Được rồi, Đại Dân, cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi cũng chỉ là nói mà thôi, thật muốn khiến tôi bỏ đi bát cơm này, chỉ sợ tôi cũng không dám.
Tiêu Kính Phong nghĩ đến Lục Vi Dân đã lo lắng vì mình, vỗ vỗ bả vai Lục Vi Dân, cười nói.
- Kính Phong, nếu cậu đã quyết định không thể ở lại nhà máy, tôi cảm thấy cũng chưa chắc là chuyện xấu. Giống như cậu nói đấy, chưa thử làm sao biết mình không làm được?
Lục Vi Dân nhìn thoáng qua đối phương:
- Tuy nhiên, trước tiên cậu cần suy nghĩ kỹ, nếu cậu rời khỏi nhà máy thì sẽ định làm gì? Làm gì là thích hợp nhất với cậu?
Tiêu Kính Phong có chút nghi hoặc đánh giá Lục Vi Dân. Thái độ của Lục Vi Dân thay đổi làm y có chút kinh ngạc, xen lẫn một tia vui sướиɠ:
- Đại Dân, cậu thực sự cảm thấy tôi có thể xông pha một lần?
- Nếu cậu thực sự muốn, sao lại không thể? Đời con người ta cũng nên có ước mơ, cũng nên vì mơ ước của mình mà quyết tâm một phen, lúc đó mới không uổng phí một đời, phải không?
Lục Vi Dân mỉm cười hỏi lại. Có sự chỉ điểm của mình, Tiêu Kính Phong chưa chắc sẽ không làm nên trò trống gì.
- Được lắm, Đại Dân, có những lời này của cậu, tôi sẽ cân nhắc kỹ càng.
Tiêu Kính Phong cảm thấy phấn chấn, có chút cao hứng nói.