Ba phút sau, hô hấp của Lý Thanh Mai dần trở nên ổn định, từ từ đứng dậy từ mặt đất, hai chân vẫn hơi run rẩy, trong lỗ tai dường như còn vang vọng tiếng thét chói tai.
"Ảo giác, nhất định là ảo giác." Liếc mắt nhìn chiếc bình giữ nhiệt trên mặt đất, cô cũng không đi lấy, mà lúng ta lúng túng chạy xuống lầu, khởi động xe hoảng hốt chạy về nhà. Bởi vì tinh thần không ổn định nên khi xe quẹo ở một góc lại đυ.ng vào một cái xe đạp, khiến cho cả hàng xe đạp giống như là cờ domino đổ xuống rào rào.
Vốn Lý Thanh Mai muốn làm xong sớm canh gà cho Vương Tư Vũ để đưa tới, nhưng mà lúc hơn năm giờ, bà nội của Dương Dương đột nhiên lại tới, nói là ông nội nó nhớ cháu đến phát điên, muốn đón Dương Dương tới nhà chơi hai ngày, buổi sáng thứ hai đưa đến trường học luôn.
Nhưng Dương Dương lại bướng bỉnh, khóc lóc không chịu đi. Hết cách, Lý Thanh Mai đành phải dụ nó lên xe, ba người trước đi tới một cửa hàng đồ chơi để mua một vài món đồ chơi nhỏ, Dương Dương lúc này mới chịu yên, ngồi ở ghế sau vui sướиɠ nghịch khẩu súng đồ chơi, thi thoảng còn chĩa ra ngoài xe bắn phá mọi người.
Sau khi đưa đến nhà mẹ chồng, Lý Thanh Mai lại tán gẫu một chút với bố chồng. Tới lúc phải đi, đột nhiên Dương Dương lại khóc lóc nháo loạn, hết cách, cô lại phải dỗ nó lên giường, kể vài câu chuyện cổ tích, ước chừng phải nửa giờ mới dỗ cho đứa nhỏ ngủ được, lúc này mới quay về nhà cầm ấm đựng canh gà, vội vội vàng vàng chạy tới nhà khách, lúc này cũng đã là 9h30 rồi.
Tới cửa phòng Vương Tư Vũ, cô sợ bị những người khác bắt gặp sẽ dễ hiểu lầm, dù sao mình cũng đã là phụ nữ có chồng rồi, muộn như vậy lại đi tới phòng người đàn ông khác, khẳng định là sẽ khiến cho người khác hoài nghi, cho nên cô mới dán lỗ tai vào cửa phòng, nghe xem bên trong phòng có ai không.
Cô vừa mới dán lỗ tai vào cửa, chợt lại nghe thấy bên trong có tiếng cô gái đang thét chói tai: "A a a... mau dừng lại... A a a... sắp ra rồi!"
Lý Thanh Mai lập tức nổ bùng trong đầu, cảm thấy một luồng nhiệt chạy khắp từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu, toàn thân trên dưới mềm oặt. Cô muốn rời đi, nhưng mà cái lỗ tai lại không chịu nghe lời, như thể trên cánh cửa này có lực hút cực lớn vậy, dính chặt nó vào, mà khi nghe thấy tiếng thét chói tai cuối cùng, Lý Thanh Mai cũng cảm thấy thân thể không giữ được nữa, ngã phịch xuống đất, cái ấm canh gà dùng để thu phục Vương huyện trưởng, cuối cùng chỉ là lãng phí.
Về đến nhà, ngồi trên sô pha cả nửa ngày, Lý Thanh Mai vẫn còn cảm thấy hai chân tê tê, toàn thân trên dưới ướt sũng, nội y dán lên người cực khó chịu, liền vội vàng cởϊ qυầи áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào phòng tắm, tắm rửa một hồi xong, liền nằm ở trong bồn tắm lớn ngây người.
Tắm xong, lau khô thân mình, Lý Thanh Mai chậm rãi bước ra khỏi buồng tắm, đứng ở trước gương. Năm nay tuy cô đã ba mươi mốt tuổi, nhưng mà dáng người bảo trì vô cùng tốt, thoạt nhìn bộ dáng chỉ khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi, bên trong gương phản chiếu bộ ngực trắng nõn đẫy đà. Thoáng chuyển động thân mình, đánh giá những đường cong tuyệt đẹp động lòng người trong gương, Lý Thanh Mai hài lòng cười cười, đi đến tủ quần áo, lấy một bộ áo ngủ mặc vào, đi tới bên máy tính, bấm nút khởi động.
Nửa giờ sau, Trương Chấn Vũ gọi điện tới, say khướt nói: "Ngụy lão nhị đã khôi phục tinh thần rồi, tối nay cả đám uống không ít rượu, đang chuẩn bị để đánh mạt chược xuyên đêm đây, xem ra tối nay chắc là không về được."
Lý Thanh Mai sớm đã tập thành thói quen rồi, liền gật đầu nói: "Biết rồi, nhưng mà anh phải chú ý nghỉ ngơi đấy, cứ như vậy thân thể sẽ dễ suy sụp lắm.” Vừa định dập máy, Trương Chấn Vũ ở bên kia đã cười nói: "Bà xã à, Thanh Tuyền biểu hiện không tồi, hôm nay Ngụy lão nhị nói, hôm nào đó định ngày đi, làm lễ đính hôn trước."
Lý Thanh Mai nghe thấy thế thì trong lòng thấy không thoải mái, cảm thấy rằng em gái thật là đáng thương, để Chấn Vũ có thể thăng chức mà cả hạnh phúc chung thân cũng phải hy sinh.
Ngắt điện thoại, cô theo thường lệ đăng nhập vào ID “Mùa mai vàng” trong diễn đàn Người Thanh Dương, bắt đầu ngó đông ngó tây, nhưng trong đầu lại thấy lộn xộn, không tĩnh lòng được, nhìn cái gì cũng cảm thấy vô vị, liền tắt máy, đi vào phòng ngủ sớm.
Tám giờ sáng chủ nhật, sau khi ăn sáng xong, Vương Tư Vũ đã bị Trương Thiện Ảnh kéo ra ngoài cửa. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, chiếu vào thân mình thấy ấm áp, hai người vẫn móc ngón tay, dựa sát vào nhau bước chầm chậm bên bờ sông Thanh Dương, nhìn dòng nước xanh biếc cùng những ngọn cỏ mới nhú bên bờ, hít thở không khí trong lành buổi sáng sớm, tâm tình hai người đều có vẻ khoan khoái cực kỳ, thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau vài câu.
Đang lúc vui vẻ, Trương Thiện Ảnh phải nhận một cuộc điện thoại, rồi cau mày nói anh trai của cô từ thành phố Xuân Giang tới thăm, vốn là muốn tới bất ngờ, nào ngờ tới nơi lại trống không, xem ra cô phải về ngay.
Vương Tư Vũ biết bởi vì lúc trước cha mẹ cô cực lực phản đối hôn sự của cô với Triệu Phàm, cho nên quan hệ của cô với nhà mẹ đẻ vẫn rất căng thẳng, ba năm rồi còn chưa về thăm nhà, chỉ có người anh trai này từ nhỏ đã thương cô, tình cảm anh em vô cùng tốt, cho nên lúc nào có cơ hội cũng đến thăm cô.
Tuy rằng không nỡ, nhưng cũng hết cách, Vương Tư Vũ chỉ có thể ủ rũ theo cô về nhà khách sắp xếp đồ đạc, lại mua chút hoa quả, rồi đưa cô tới thẳng bến xe. Trước khi lên xe, Trương Thiện Ảnh còn không quên dặn dò Vương Tư Vũ phải nhớ tập múa Latin. Vương Tư Vũ mỉm cười gật đầu nói: "Chị cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đứng đầu."
Trở về nhà khách, vừa mới đẩy cửa vào phòng, đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Diệp Hoa Sinh gọi tới, hỏi hắn hiện giờ có rảnh không, Trâu huyện trưởng muốn hẹn hắn đến ao cá ở ngoại ô để câu cá.
Vương Tư Vũ vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì, liền đồng ý luôn. Tuy biết rằng cái mà huyện trưởng Trâu Hải muốn câu không phải là cá, mà là một người sống sờ sờ là hắn, nhưng Vương Tư Vũ vẫn có niềm tin vào chính mình, chỉ cần huyện trưởng đại nhân đừng sử dụng mỹ nhân kế, còn những thứ mồi khác, Vương Tư Vũ nhất quyết sẽ không mắc câu.
Diệp Hoa Sinh thấy Vương Tư Vũ không chút do dự đã đồng ý, trong lòng liền cảm thấy có hi vọng, vội nói: "Vậy ngài cứ chờ ở nhà khách, năm phút nữa tôi sẽ qua đó."
Lên xe, Vương Tư Vũ phát hiện ra trên xe ngoại trừ Diệp Hoa Sinh còn có hai người nữa, đều đã gặp mặt ở bữa tiệc đón tiếp, vị vóc dáng hơi cao là phó huyện trưởng phụ trách khoa học kỹ thuật Tạ Vinh Đình, mà vị dáng người vạm vỡ là trợ lý huyện trưởng Cảnh Bưu, không hề nghi ngờ, bọn họ đều là những thân cận của Trâu Hải. Bốn người hàn huyên vài câu rồi đều ngồi im lặng trên xe. Xe con chậm rãi đi ra khỏi nhà khách, đi tới ao cá ở ngoại ô.
Diệp Hoa Sinh ngồi ở vị trí phó lái, thi thoảng lại híp mắt nhìn vào gương chiếu hậu, vụиɠ ŧяộʍ quan sát vẻ mặt của vị phó huyện trưởng tuổi trẻ này, để xem từ thần sắc của hắn có thể thấy được gì không.
Vương Tư Vũ thấy thế liền đưa tay lên chống vào trán, giả bộ đang nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ trong lòng ông muốn xem tướng tôi sao, tôi không nói cho ông ngày sinh tháng đẻ thì ông có thể bói cái rắm, hay là ông nghĩ mình là chuyên gia bói toán cấp quốc gia?
Ti hí mắt một chút, trong lòng không khỏi buồn cười, vị Diệp đại chủ nhiệm này hình tượng rất dễ gây ấn tượng, bên ngoài mặc một bộ trang phục kiểu thời Đường, đầu lại chẻ ngôi giữa, dưới cằm còn giữ một nhúm râu nhỏ, thanh âm nói chuyện cũng hơi ẻo lả, khá giống hình tượng một vị sư gia thời xưa.
Tới nơi rồi, mấy người xuống xe, Vương Tư Vũ ngước mắt nhìn, thấy nơi này là một cái ao nhỏ ước chừng khoảng hai mẫu, bên cạnh ao cá là mấy căn nhà gạch, chung quanh có hàng rào bao, trước cửa là chuồng gà chuồng heo, ba bốn bác gái nông dân đang bận rộn làm việc.
Thấy có xe tới, chủ ao cá vội vàng ân cần chạy tới, mời bốn người vào phòng, bên trong đã sớm bày đủ một bàn đồ ăn hoa quả. Bốn người ngồi xuống, ông chủ cẩn thận nói vài câu chuyện phiếm, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Ồng chủ ao cá vừa mới ra, Diệp Hoa Sinh liền ho khan một tiếng, cười nói: "Vương phó huyện trưởng, huyện trưởng Trâu Hải có thể đến tối mới tới đây, chúng ta cứ ngồi chờ đã vậy."
Vương Tư Vũ gật đầu. Tán gẫu một lúc, Diệp Hoa Sinh liền dẫn chủ đề tới Ngụy Minh Lý, nói kẻ này lòng lang dạ sói, cực kỳ vô lương tâm, trước kia Trâu huyện trưởng tốt với hắn như vậy, hiện giờ thấy Trâu huyện trưởng gặp khó khăn, lại giống như chó điên cắn càn, kéo bè kéo cánh đối đầu với Trâu huyện trưởng.
Những người khác ở trên bàn lập tức phụ họa theo, cũng nói nhiều chuyện xấu về Ngụy Minh Lý, đặc biệt là Cảnh Bưu, giọng nói cực kỳ lớn, vén tay áo lên chửi: "Đúng là đồ nuôi ong tay áo, ông đây sớm muộn gì cũng phải chém hắn cho hả dạ!"
Vương Tư Vũ ở bên cạnh cười tủm tỉm lắng nghe, không nói chen mà cũng chẳng gật gù. Hắn biết đây là bọn họ đang diễn tuồng, thử xem phản ứng của hắn, nếu mình lộ ra ý bất mãn với Ngụy Minh Lý, vậy thì huyện trưởng Trâu Hải sẽ nhiệt tình đưa cành ô liu (biểu tượng hòa bình) đến chỗ mình, ngược lại, sẽ cần phải cẩn thận hơn một chút.
Vương Tư Vũ hiện giờ đã quyết tâm, trước khi chưa ổn định được thì sẽ không chọn bè phái, vào thời điểm này mà nhập vào ai cũng là không sáng suốt, đặc biệt là khi Ngụy Minh Lý đã bắn tín hiệu hòa giải sang cho mình, vậy thì càng không thể gây chiến sự. Việc mình cần phải làm là luôn giữ vững lập trường quan điểm, chuyện họ lục đυ.c với nhau thì không nên can dự vào, dù sao mình khác với những phó huyện trưởng khác, bên trên còn có người, chỉ cần tỏ rõ thái độ thì hai bên cũng sẽ không dám ép hắn quá đáng.
Diệp Hoa Sinh thấy Vương Tư Vũ tỏ ra bình tĩnh, không chịu mắc câu, đầu ông đã đổ đầy mồ hôi rồi, vội nhắc lại chuyện ở bữa tiệc chào đón hôm đó, nói ba tên kia khẳng định là do Ngụy Minh Lý bày mưu sắp đặt, cố ý muốn Vương huyện trưởng anh phải khó xử. Vương Tư Vũ thấy ông ta đã cấp bách rồi, liền mỉm cười nói: "Chuyện trên bàn rượu sao có thể tính là thật, tôi cũng chỉ vừa mới tới huyện công tác, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu, không tiện phát biểu ý kiến. Huống hồ nếu có bất đồng trong công việc, thì nên đưa ra để thảo luận chung, Ngụy huyện trưởng là ủy viên thường vụ huyện ủy, là lãnh đạo thượng cấp của chúng ta, chúng ta bàn luận sau lưng ông ta cũng không hay lắm.”
Lời như vậy khiến cho ba người lập tức sắc mặt khó coi, thật không ngờ Vương Tư Vũ lại dứt khoát đến vậy. Kỳ thực Vương Tư Vũ đã sớm có tâm tư lẩn tránh rồi, vậy thì cứ đóng chặt cửa lại, không thể cho đối phương có được dù chỉ một ít cơ hội. Hiện giờ nói trắng ra, còn hơn là sau này có thêm một kẻ địch mạnh, tự nói trong lòng chỉ cần các ông không động đến tôi, Vương Tư Vũ tôi nhất định sẽ án binh bất động, để mặc cho các ông thích làm gì thì làm.
Diệp Hoa Sinh thấy không khí lạnh lẽo, liền đứng dậy xin phép ra ngoài một chút. Một lát sau, cầm điện thoại quay lại nói với vẻ có lỗi: "Trâu huyện trưởng có chuyện gấp, hôm nay không tới được, chúng ta cứ đi câu đi."
Bốn người tới một cái lán che bên cạnh ao cá, móc cần câu cẩn thận, rồi quăng dây câu xuống. Mọi người đều có vẻ không tập trung, quăng dây câu xong rồi cũng chỉ nói chuyện phiếm, thi thoảng giật giật cần câu, cả buổi cũng chẳng câu được con nào.
Trong bốn người chỉ có Vương Tư Vũ là chuyên chú nhất, hắn vốn đến là để câu cá mà, mà bọn cá ở nơi này cũng rất biết cho Vương phó huyện trưởng mặt mũi, cừ thật, chỉ một hồi, từng con lại từng con, khiến cho Vương phó huyện trưởng vui mừng đến cười toe toét.