"Chị dâu!”
"Ừ"
"Cưới em đi!"
"Hì hì hì..."
"Chị cười cái gì, em nghiêm túc đó!”
"Hì hì hì..."
"Chỉ cần chị muốn, chúng ta đi đăng ký luôn, được không?
"Không được!”
"Vì sao?"
"Bởi vì chị không yêu em, chị sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào nữa, kể cả em."
"Vì sao?"
"Bởi vì tình yêu chân chính, cả đời chỉ có thể có một lần, chị đã đánh mất đi tình yêu của chính mình, mà em thì còn chưa tìm thấy tình yêu cùa em, giữa chúng ta, chỉ có tìиɧ ɖu͙©, không có tình yêu.”
“Tiểu Vũ!"
"Ừm?"
"Chị muốn "bao" em!"
"He he he..."
"Em cười cái gì, chị nghiêm túc đó!"
"He he he..."
"Chỉ cần em muốn, chúng ta ký hợp đồng luôn, được không?”
"Không được!"
"Vì sao?"
"Vì bị phụ nữ "bao" thì mất mặt lắm."
"Vì sao?"
"Cho tới bây giờ chỉ toàn thấy quan đi bao phụ nữ, nào có thấy phụ nữ đi "bao" quan bao giờ, em không thể bôi nhọ tổ chức như vậy được."
"Đứng dậy, ký hợp đồng bao dưỡng, đứng dậy, mau đứng dậy đi, go! go! go!"
Vương Tư Vũ nhảy bật dậy từ giường, lại phát hiện ra trong phòng tối đen, ngồi ở trên giường ngẩn ra một hồi, mới nhớ ra nơi này là Thanh Dương. Dạ dày tự nhiên khó chịu, hắn vội vàng quay xuống giường nôn khan một hồi, mới quay lại nằm lên giường.
"Cái mẹ gì, đường đường là phó huyện trưởng, lại bị đàn bà bao dưỡng, thực là mất mặt." Hắn than thở một câu, liền lại kéo chăn lên, khò khò ngủ.
Vương Tư Vũ ở trong nhà khách ba ngày không ra khỏi cửa, ban ngày ngủ nướng, đêm đến thì khêu đèn xem Kim Bình Mai. Thật không phải là vì thái độ công tác của hắn không nghiêm túc, cũng không phải vì uống rượu mà bị nội thương, cần tĩnh dưỡng, lí do chủ yếu là vì các lãnh đạo trong huyện giống như là đã quên mất ở đây có một phó huyện trưởng là hắn rồi, căn bản là chẳng có ai để ý đến hắn.
Vừa thấy cái phòng này là Vương Tư Vũ đã hiểu ra, rõ ràng là mẹ nó muốn làm khó mình mà, phòng rộng không đến 20 mét vuông, bên trong ngoại trừ một cái giường cứng thì chả còn cái gì cả, khắp phòng đều là mùi mốc meo, nơi nơi đều là mảnh giấy vụn, ở góc tường còn có một núi mùn cưa cao bằng nửa người.
Ngụy lão nhị này thật sự là âm độc, xem cái kiểu này, là hắn muốn cho mình phải xoa bóp mà chết đây mà. Có điều khiến cho Vương Tư Vũ buồn bực chính là, thái độ của Ngụy lão nhị thì đã sớm ở trong dự liệu, nhưng huyện trưởng Trâu Hải vì sao cũng ném mình vào trong lãnh cung chứ, chẳng lẽ mình có từng đắc tội với ông ta lúc nào sao? Vương Tư Vũ đột nhiên nhớ tới, Lý Quang Huy đã từng nói qua, Trâu Hải vốn là người của Liễu phó bí thư, mà mình đã từng ở bệnh viện đánh cho Liễu Đại Nguyên đến bầm dập, sau đó Liễu Đại Nguyên bởi vì trả thù mình mà bị truy án, lại liên lụy đến vài án kiện khác, mấy tội cùng phạt, bị phán mười sáu năm, chẳng lẽ chính là vì việc này?
Vương Tư Vũ nằm trên giường, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của huyện trưởng Trâu Hải, cảm thấy rằng chắc không phải, Trâu Hải hiện giờ đang đấu nhau với Ngụy lão nhị, hẳn là đang lúc thiếu nhân thủ, theo đúng đạo lý thì hẳn là phải mượn sức của mình chứ, mà sao đến giờ còn chưa có hành động, hay là do muốn mình và Ngụy lão nhị kết thù kết oán càng sâu đậm, ông ta sẽ đóng vai người đưa than giữa đêm đông giá rét, hoặc là, ông ta sẽ chờ đến lúc mình chịu không nổi nữa, chủ động tới tìm ông ta để nhờ giúp đỡ. Dù sao vị trí của ổng thì vẫn đó, chỉ cần một ngày còn trên đài thì vẫn cứ là người đứng đầu danh chính ngôn thuận của ủy ban, có khi vị huyện trưởng đại nhân này còn đang chờ mình đến bái kiến không biết chừng.
Đang lúc hắn cân nhắc, di động đột nhiên vang lên, nhận điện thoại liền nghe thấy giọng hưng phấn của Đỗ Phong: "Anh Vương, chuyện anh dặn tôi đã giúp anh xong xuôi rồi, tối hôm qua Ngụy lão nhị lĩnh đủ trên bàn rượu rồi, mẹ nó nghe nói là nôn ngay trên bàn, sau đó tìm khắp nơi đều không thấy, kết quả anh biết thế nào không, chạy vào wc nữ nằm ngủ trong đó luôn. Anh cứ yên tâm, tôi đã nói trước với thư ký của Lâm phó thị trường rồi, về sau lại chơi hắn vố nữa." Nói xong hắn hơi dừng nói, hạ giọng nói: "Có cần phải xử hắn ở chỗ khác không?”
Vương Tư Vũ nghe thấy vậy thì chỉ cười he he, lắc đầu nói: "Không cần, mối thù kết trên bàn rượu thì phải tìm lại ở trên bàn rượu, hắn làm một tôi sẽ trả hắn mười. Công tác là công tác, uống rượu là uống rượu, hai chuyện khác nhau không thể nhập làm một, lần này tôi chỉ muốn cảnh cáo hắn chút thôi, mẹ nó đừng cho là ông đây dễ bị bắt nạt, anh Đồ, đa tạ anh, ông già nhà anh có biết chuyện này không?"
Đồ Phong ở bên kia sợ tới mức cứng lưỡi, thấp giọng nói: "Loại chuyện này nào dám cho ông biết, anh Vương, về sau có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng giúp anh."
Vương Tư Vũ vội hỏi: "Nào có, về sau sao dám làm phiền anh nữa.”
Hai người tán gẫu vài câu, Đồ Phong nói có người tới, vội vàng ngắt điện thoại, mà trùng hợp lúc này bên Vương Tư Vũ cũng có tiếng đập cửa.
Vương Tư Vũ ngắt điện thoại, liền nói lớn “Mời vào!”
Lại thấy Lý Thanh Mai mặc váy dài xanh biếc đẩy cửa vào phòng, dựa vào cạnh cửa nhìn hắn cười cười, nói: "Vương huyện trưởng, văn phòng đã được sửa sang lại rồi, ngài có muốn đi xem luôn hay không?”
Vương Tư Vũ xem đồng hồ, thấy đã là ba giờ chiều, liền gật đầu nói: "Được, đi thôi."
Đi theo Lý Thanh Mai xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lý Thanh Mai lái xe ra khỏi cửa chính, đánh tay lái một cái, xe liền nhanh nhẹn xoay đầu, đi về hướng ngược lại với hướng ủy ban huyện.
Lý Thanh Mai không giải thích, Vương Tư Vũ cũng không hỏi. Dọc theo đường đi, Vương Tư Vũ cuối cùng cũng thấy được diện mạo đích thực của Thanh Dương, những con đường rách nát hai bên là những căn nhà ngói cũ kỹ, có những căn nhà thô còn chưa quét vôi, mặt đường gồ ghề, không ít chỗ còn đọng nước, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền tới mùi tanh tưởi, thoáng nhìn thấy Vương Tư Vũ nhíu mày, Lý Thanh Mai liền nhấn chân ga, xe nhanh chóng tăng tốc.
Văn phòng của Vương Tư Vũ ở tầng 7, phòng số 7 phía bên trái. Lý Thanh Mai cầm chìa khóa mở cửa phòng, đặt chìa khóa lên trên bàn làm việc, lại tự tay pha trà cho Vương Tư Vũ, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Vương Tư Vũ ngồi ở trên ghế xoay, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt nhìn tấm bảng "Phó huyện trưởng Vương Tư Vũ (tạm quyền)" ở trên bàn, liền cảm thấy rất thành công, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình cũng trở nên vui sướиɠ, tạm thời quên đi những chuyện không thoải mái hai ngày qua.
Lý Thanh Mai lúc này đã xoay người ngồi lại sô pha, thấp giọng hỏi: "Vương huyện trưởng, ngài xem có còn cần gì không, để tôi đi thu xếp."
Vương Tư Vũ liếc mắt nhìn một vòng trong phòng, thấy mọi vật dụng đã đầy đủ hết. ghế sô pha bằng da thật và bộ bàn trà gỗ đều mới tinh, chỉ có cái máy tính là hơi cũ, liền gật đầu nói: "Được rồi, không phải phiền đâu, Lý chủ nhiệm vất vả rồi.
Lý Thanh Mai liếc mắt nhìn máy tính, hơi do dự, cuối cùng vẫn nhịn lại không hé răng. Suy nghĩ một hồi, liền đứng dậy từ sô pha, đi tới trước bàn làm việc, đưa cho Vương Tư Vũ tấm danh thϊếp, nhẹ giọng nói: "Vương huyện trưởng không cần khách khí, dựa theo quy định thì cấp bậc phó huyện trưởng không cho phép trang bị thư ký, nhưng mà các lãnh đạo thực sự rất bận, không có thư ký thì làm việc rất không tiện, cho nên huyện đã thiết kế bảy phó chủ nhiệm trong ủy ban, kỳ thực chính là đảm đương nhiệm vụ thư ký. Tôi trước kia thì làm việc cho Triệu phó huyện trưởng quản lý công nghiệp, lần này sau khi lãnh đạo ủy ban phân công lại, Triệu phó huyện trưởng đã chuyển sang quản lý sản nghiệp văn hóa và khai phá du lịch, cho nên phục vụ ngài hẳn là bổn phận của tôi, Vương huyện trưởng không cần khách khí."
Vương Tư Vũ nghe thấy vậy thì không khỏi vui vẻ, lãnh đạo ủy ban huyện Thanh Dương thật sự là quá tài tình, hơi thay đổi đi một chút, chẳng những mỗi phó huyện trưởng đều có thư ký riêng, mà chính mình lại khủng bố nhất, có thể có nữ thư ký riêng, loại đãi ngộ này cho dù là lãnh đạo cấp tỉnh cũng chưa chắc đã được hưởng thụ.
Đang lúc Vương Tư Vũ cao hứng, nhất thời vui quá mà quên, hơi vô ý khiến cho nụ cười ám muội trên khuôn mặt bị Lý Thanh Mai nắm được. Cô thấy Vương Tư Vũ cười quái dị, không biết ở trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, liền cảm thấy rằng hẳn là nên cảnh báo từ trước, miễn cho sau này phiền toái. Hơi suy tư, liền cúi đầu nhìn giày, nhẹ nhàng ho khan, hạ giọng nói: "Vương huyện trưởng, chúng tôi chỉ làm kiêm việc thư ký thôi, những việc khác trong văn phòng cũng không thể giúp được, mặt khác, Vương huyện trưởng, tôi có thể bưng trà rót nước đánh máy, nhưng mà kiên quyết không châm thuốc cho lãnh đạo, cũng không ăn cơm uống rượu cùng, lần trước lúc ngài tới, là vì chị Vương phụ trách công tác chiêu đãi bị bệnh nghỉ làm, cho nên tôi mới tạm làm thay chị ấy thôi..."
Vương Tư Vũ nghe thấy khẩu khí của đối phương không ổn, biết là do vẻ mặt vừa rồi của mình, liền vội vàng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Lý chủ nhiệm, cô không cần phải lo lắng đâu, tôi chỉ vừa mới vào Thanh Dương, còn nhiều chuyện chưa quen, thời gian đầu sợ là còn cần cô chỉ bảo nhiều. Tới khi phạm vi công tác mở rộng, cô có thể hoàn toàn chuyên tâm vào công tác văn phòng, tôi vốn không phải là người thích dựa vào thư ký, điểm ấy thì cô cứ yên tâm."
Lý Thanh Mai nghe thấy vậy thì hơi ngượng ngùng, mặt giãn ra, cười nói: “Trước kia tôi là giáo viên trung học, công tác ở ủy ban cũng chưa lâu, mới được hai năm, nếu làm việc không được chu đáo, mong Vương huyện trưởng cứ phê bình.”
Vương Tư Vũ nâng chén trà lên uống một ngụm, gật đầu, ý bảo tôi biết rồi, Lý Thanh Mai liền vội nói: "Vương huyện trưởng, các tài liệu liên quan đều đặt ở trong tủ hồ sơ phía sau ngài, hiện giờ tôi phải trở về văn phòng xử lý những chuyện, nếu ngài có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Vương Tư Vũ vội đứng lên, đưa cô ra tới cửa, mới lại quay lại, cầm chìa khóa mở tủ hồ sơ, ôm ra một đống văn kiện, trải ra bàn nghiêm túc nghiên cứu. Có kinh nghiệm công tác ở văn phòng ủy ban thành phố, hắn cảm thấy khá thành thạo với việc đọc tài liệu, đặc biệt là những tài liệu có vẻ mập mờ, những tài liệu này căn bản là không có giá trị tham khảo, hắn thường mở ra vài tờ là có thể đoán ra được luôn, trực tiếp ném sang một bên.
Ngẩn người trong văn phòng cả buổi chiều, Vương Tư Vũ cuối cùng phân loại ra những vãn kiện này, dựa theo thói quen công tác của hắn, chia làm ba loại ABC: A là các vấn đề công nghiệp của huyện Thanh Dương cần phải giải quyết cấp bách, ví dụ như thay đổi cơ cấu của hai xí nghiệp nhà nước, chỉnh đốn và cải cách tiểu khu công nghiệp của huyện Thanh Dương. Loại B là một vài đề nghị hợp lý, là tư tưởng của những vị phó huyện trưởng cũ, trong quá trình thực thi lại gặp một vài vấn đề, mấy thứ này vốn đều để lộn xộn trong đống hồ sơ, Vương Tư Vũ lại coi chúng thành bảo bối, mất thời gian cực lớn mới có thể phân loại ra được ba cái hộp.
Loại C chính là một vài nghiên cứu linh tinh, trên cơ bản chỉ là để ứng phó với kiểm tra hoặc là nộp báo cáo lên trên mới dùng tới, bên trong có vài tài liệu còn mù mờ hơi sương đến mức ẩm ướt, hết cách, loại hiện tượng này không chỉ có trong huyện, mà ngay cả tỉnh thành phố cũng đều có, thiếu những thứ này thì cũng giống như tượng Phật Thích Ca Mầu Ni thiếu đi kính phản quang ở phía sau, cho dù có làm nhiều việc thiện, pháp lực cao thâm tới đâu, cũng không hù được người ta.
Xem xong hết tài liệu, Vương Tư Vũ biết rằng mình đã tới chậm, có miếng mồi ngon nào thì cũng đã bị ăn sạch. Công nghiệp huyện Thanh Dương rất yếu kém, năm ngoái thuế thu được từ công nghiệp chỉ chiếm tỉ trọng không đến 10% toàn huyện, công tác thu hút đầu tư ba năm liền đứng đầu bảng toàn tỉnh... từ dưới lên, phó huyện trưởng quản lý công nghiệp năm nào cũng bị phê bình, xem ra là Chu Tùng Lâm đã cho mình một cái nan đề. Vương Tư Vũ càng nghĩ càng thấy tức, vì sao mà đẩy tới hai tên tới huyện Thanh Sơn, mà lại đầy mình tới cái nơi tồi tàn như vầy, vừa phải làm cách mạng, vừa phải quyết đấu cùng Ngụy Minh Lý, tôi cũng chẳng phải là siêu nhân, đừng nói là qυầи ɭóŧ mặc ngược, có đôi khi mặc đúng còn không nổi...