Vương Tư Vũ nằm điều trị trong bệnh viện hơn nửa tháng, Chu Tùng Lâm có đến thăm hắn 2 lần, vợ chồng Phương Như Hải sau khi biết tin cũng thu xếp thời gian từ Ngọc Châu xuống thăm hắn một lần, họ không dám nói tin Vương Tư Vũ bị thương nằm viện với Phương Tinh, sợ con bé biết được sẽ đau lòng.
Cho đến hôm ra viện Vương Tư Vũ vẫn chưa biết rốt cuộc là ai từng khóc bên cạnh hắn, vì khi hắn tỉnh lại mới biết Trịnh Đại Quân lệnh cho người của phòng tổng hợp 3 luân phiên nhau vào chăm sóc hắn trong bệnh viện, vì thế muốn dò hỏi cũng hết đường dò, tất nhiên không thể đi hỏi từng người rằng người ta có khóc không? Vương Tư Vũ cứ cảm thấy cô gái ấy chắc là Trương Thiện Ảnh, ngoại trừ cô ra hắn không nghĩ ra được còn có ai có thể rơi nước mắt vì hắn.
Vương Tư Vũ bị hành hung trọng thương đã chọc giận Đặng Hoa An, hắn như con sư tử bị dính tên đích thân dẫn thuộc hạ đi điều tra, chỉ trong 32 giờ sau đã tóm được kè tình nghi, chúng không phải là người của Củng lão thái gia mà là đàn em của Tiểu Cửu Ca, những gì tên lưu manh kia quát vào hai nhân viên bảo vệ chỉ nhằm che mắt cảnh sát và vu oan giá họa cho băng nhóm Củng lão thái gia, gần đây hai băng nhóm giang hồ tranh giành địa bàn với nhau nên chúng chẳng bỏ qua cơ hội nào hãm hại đối phương.
Trải qua hai ngày hai đêm miệt mài hỏi cung, 3 tên hung thủ cuối cùng đã chịu mở miệng khai ra chủ mưu đứng sau lưng thuê mướn chúng là Liễu Đại Nguyên, kể từ lần trước bị Vương Tư Vũ đánh sặc máu mũi trong bệnh viện, Liễu Đại Nguyên vẫn ôm hận trong lòng chờ thời cơ báo thù, lần này nghe nói Vương Tư Vũ vì công tác đấu thầu công trình trang trí nội ngoại thất tòa nhà văn phòng thành ủy đã đắc tội với không ít người, Liễu Đại Nguyên cảm thấy thời cơ đã đến, nếu ra tay sẽ không ai nghĩ là do mình làm, nhưng gã nằm mơ cũng không ngờ Đặng Hoa An hiểu tường tận vụ việc xảy ra ở bệnh viện hôm đó, trong quá trình điều tra Đặng Hoa An tập trung mọi nghi ngờ vào Liễu Đại Nguyên, kết quả đúng như suy đoán, chính tên khốn đó là kẻ chủ mưu. Đặng Hoa An hạ quyết tâm trừng trị nghiêm khắc tên cặn bã Liễu Đại Nguyên, bèn chỉ đạo thuộc hạ lôi ra thêm nhiều tội chứng của gã.
Vụ án được làm sáng tỏ nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, Liễu Đại Nguyên vì dính dáng nhiều tội danh chủ mưu hành hung, cưỡиɠ ɧϊếp và tham ô của công bị viện kiếm sát phê chuẩn lệnh bắt giữ, ông bố phó bí thư Liễu Tường Vân của gã sau khi biết tin tức hộc máu, thằng con hư đốn đã làm ông mất mặt, ông nộp đơn lên bí thư thành ủy Trương Dương xin nghi phép nửa năm, sau đó dọn ra khỏi thành phố, mọi tranh chấp trong hội ủy viên thường trực cũng từ đó mà lắng xuống. Trình thị trưởng mất thêm một cánh tay chả còn tâm trí ganh đua tiếp, cứ cách dăm ba hôm lại chạy ra tỉnh một chuyến, thông qua các mối quan hệ tìm đường phát triển khác cho mình.
Đặng Hoa An trong một lần uống say rượu xông vào phòng tạm giam bẻ gãy tay tên lưu manh đã cầm dao đâm vào bụng Vương Tư Vũ, còn đập nát một ngón tay và đánh gãy luôn 3 chiếc xương sườn, cuối cùng bị tạm đình chỉ chức vụ về nhà chờ quyết định kỷ luật, nếu không vì giám đốc sở cảnh sát không dám đắc tội với Chu Tùng Lâm, e rằng Đặng Hoa An đã không giữ được bộ cảnh phục trên người, thậm chí còn bị truy tố tội cố ý gây thương tích rồi. May mà sau đó Vương Tư Vũ đứng ra thu xếp ở phía sau, người nhà của tên lưu manh đồng ý không truy cứu trách nhiệm, vụ việc mới lắng xuống, còn tên lưu manh vì có công khai báo thành thật giúp cảnh sát phá án nên được tòa án xử nhẹ.
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã đến đêm giao thừa, sau khi nhắn tin chúc mừng năm mới tới người thân bạn bè, Vương Tư Vũ lôi từ hộc tủ ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở cửa căn phòng của mẹ hắn lúc sinh thời, cẩn thận dọn dẹp vệ sinh xong, hắn đứng bên cửa sổ ngân nga khúc ca mùa xuân, còn ở bên ngoài pháo hoa bắn rợp trời tiễn đưa năm cũ, chào đón một năm mới an khang thịnh vượng.
Sau kì nghỉ tết, thành ủy Thanh Châu dọn vào tòa nhà văn phòng mới khánh thành, lãnh đạo các cấp cũng có sự điều chỉnh lớn. Trình thị trưởng được chuyển lên tỉnh giữ chức trưởng phòng quản lý lao động, Hạng Trung Nguyên được bổ nhiệm làm phó bí thư thường trực thành ủy, tạm thay thế chức vụ thị trưởng, một tháng sau trong cuộc bỏ phiếu hội đồng nhân dân thành phố được chính thức trúng cử vào chiếc ghế thị trưởng. Chu Tùng Lâm đạt được ước mơ ấp ủ bao năm qua, thăng chức làm phó bí thư sau khi Liễu Tường Vân về hưu, chuyên quản lý về công việc tổ chức nhân sự, quy hoạch phát triển, công tác chăm lo các cán bộ lão làng, trở thành nhân vật xếp thứ 3 trong hội đồng ủy viên thường trực.
Sau khi cấp lãnh đạo thành phố ấn định xong, nhân sự bên dưới cũng diễn ra biến động, chức thư ký trưởng văn phòng ủy ban được giao cho nguyên phó thư ký văn phòng thành ủy La Quang Đạt đảm nhiệm, Hoàng chủ nhiệm của văn phòng khiếu nại bị điều sang cục tài chính thành phố Thanh Châu làm phó cục trưởng, quản lý tiền lương công chức nhà nước. Phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban Trịnh Đại Quân bị điều đi huyện Thanh Sơn đảm nhiệm chức vụ phó bí thư, chức vụ cũ của hắn sẽ do trưởng phòng tổng hợp 2 Vương Đại Vĩ thay thế.
Vào một buổi sáng tháng 3, Vương Tư Vũ đang ngồi trước máy tính chuẩn bị bản tổng kết công tác của phòng tổng hợp 3 trong quý 1 năm nay, điện thoại trên bàn đột nhiên réo vang, cán bộ Tiểu Lý nghe điện thoại xong hét lớn thông báo: “Vương trưởng phòng, Đồ thư ký tìm anh.”
Đồ thư ký tên là Đồ Phong, vốn phải ngồi chơi xơi nước dài hạn bên văn phòng chính phủ, hắn là một tú tài có tài năng, chỉ là ỷ mình có tài nên hơi kiêu ngạo, cho nên công tác đã bảy tám năm vẫn chưa được đề bạt, trong lúc chán nản hắn ta lại tham gia viết báo chỉ trích những yếu kém của bộ máy chính quyền. Chu Tùng Lâm chú ý con người này đã lâu, bây giờ vừa mới thay đổi nhân sự, tiến hành cải cách lớn, thế là ông điều hắn tới làm thư ký chuyên trách bên cạnh ông.
Vương Tư Vũ cầm lấy ống nghe, cười ha hả nói: “Đỗ huynh, xin hỏi có gì chỉ dạy?”
Đỗ Phong cười hi hí nói: “Đâu dám, đâu dám! Vương huynh, bí thư đại nhân có lời mời!”
Vương Tư Vũ vội bước vào thang máy đến phòng làm việc của Chu Tùng Lâm, thấy hàng ghế bên ngoài có 3 vị lãnh đạo của các đơn vị khác ngồi chờ sẵn, Đỗ Phong tay cầm tờ báo che hết nửa khuôn mặt, thấy Vương Tư Vũ đi tới liền lắc đầu về phía cửa phòng làm việc của Chu Tùng Lâm, Vương Tư Vũ vội gõ cửa đi vào.
Ba vị lãnh đạo ngồi bên ngoài lập tức đứng dậy phản đối, luôn miệng oán trách Đồ Phong, nói: “Đồ thư ký, tại sao hắn vừa mới đến đã được vào gặp Chu bí thư, chúng tôi đã ngồi đợi cả tiếng đồng hồ rồi đấy!”
Đồ Phong lật tờ báo sang trang khác, vừa xem tin tức thời sự quốc tế vừa đưa tay sửa lại mắt kính, uể oài trả lời: “Người này tôi cũng không ngăn hắn ta lại được, lần đầu tiên hắn đến đây tôi đã bắt đợi bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, kết quả là Chu bí thư nổi giận lôi đình, mắng tôi hết 3 ngày, tôi đâu dám bắt hắn đợi nữa! Xin lỗi các vị, mọi người hãy cố đợi thêm một lát đi!”
Ba vị lãnh đạo kia thế mới chịu im miệng, ngồi xuống tiếp tục chờ đợi, trong bụng rủa thầm tổ tiên mười tám đời nhà Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ đẩy cửa bước vào, thấy Chu Tùng Lâm đang múa bút viết chữ thư pháp, hắn bước lại gần, vừa đúng lúc Chu Tùng Lâm viết xong chữ cuối cùng, “Trung Chính Bình Hòa”.
Vương Tư Vũ thấy ông viết chữ như rồng bay phượng múa. buột miệng thốt lên: “Viết hay lắm!”
“Tặng cho cậu đó!” Chu Tùng Lâm ký tên vào bức thư pháp, sau đó đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nói: “Sau này hãy treo bức chữ tôi tặng trong phòng sách, cậu phải sửa cái tính bộp chộp của mình đi!”
Vương Tư Vũ vội rót 2 tách trà, ngồi vào ghế sofa đợi Chu Tùng Lâm dạy bảo tiếp. Chu Tùng Lâm ngồi xuống ngay ngắn, cầm cây viết gõ gõ lên bàn, hồi lâu sau mới nói bằng giọng nghiêm túc: “Tôi định đưa cậu xuống dưới rèn luyện 2 năm, thế nào?”
“Đi đâu ạ?” Vương Tư Vũ đặt tách trà xuống, sốt sắng hỏi. Gần đây Vương Tư Vũ cũng cảm thấy công việc lặt vặt ở văn phòng quá nhàm chán, hắn định tìm cơ hội đề xuất với Chu Tùng Lâm nhờ thu xếp cho mình xuống dưới làm công việc thực tế hơn, ai ngờ Chu Tùng Lâm đã tính sẵn cho hắn rồi.
“Đến huyện Thanh Dương làm phó huyện trưởng, cậu thấy sao?” Chu Tùng Lâm vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tư Vũ quan sát từng thay đổi biểu cảm của hắn.
“Cũng được!” Vương Tư Vũ thốt lên, không hề tỏ ra vui mừng hay thất vọng, chỉ khẽ gật đầu hỏi tiếp: “Khi nào thì đi?”
“Mấy hôm nữa sẽ do Lý phó ban của ban tổ chức đi cùng với cậu.” Chu Tùng Lâm đưa tách trà lên môi hớp một ngụm, cười ha hả nói: “Cơ hội đã cho cậu rồi đó, là chim ưng hay chim sẻ phải xem khả năng của cậu có thể bay cao đến đâu, nhưng cũng đừng nên tạo cho mình quá nhiều áp lực, dù sao thì quan hệ nhân sự của cậu vẫn được giữ lại ở văn phòng ủy ban, nếu làm không được thì quay về đây, cũng không đến nỗi tệ!”
Vương Tư Vũ biết lời nói của Chu Tùng Lâm nửa thật nửa giả, đúng là nếu làm không tốt ở bên dưới hắn vẫn có đường lui, dù sao chỉ là cán bộ bổ nhiệm, chả phải gánh chịu trách nhiệm gì lớn.
Bổ nhiệm cán bộ là một cách thức giao lưu học hỏi lẫn nhau, chia làm bổ nhiệm lên trên và bổ nhiệm xuống dưới, nhưng đa số thuộc trường họp bổ nhiệm xuống dưới, cơ quan bên trên muốn đào tạo cán bộ sẽ bổ nhiệm họ xuống bên dưới rèn luyện, trong thời gian xuống công tác có thể đảm nhiệm chức vụ cao hơn cấp bậc hành chánh của bản thân, sau thời gian rèn luyện quay về cơ quan cũ đa phần đều được đề bạt trọng dụng.
Nhưng chính sách hiện thời quản lý không nghiêm số cán bộ bổ nhiệm xuống dưới, vì thế rất nhiều người nhân cơ hội đó làm thêm việc khác, một số kẻ còn trốn về nhà nghỉ vài năm hưởng lương nhà nước, vì cán bộ bổ nhiệm không thuộc biên chế bên dưới nên người ở dưới đa số đều mắt nhắm mắt mở, rất ít khi làm việc nghiêm túc với nhau.
Vương Tư Vũ biết Chu Tùng Lâm đang toan tính gì, ông định dùng chiêu khích tướng đây mà. Nói ra những lời trên chính là cảnh báo nếu mình thất bại phải quay về thì không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn người khác nữa, nhưng trong lòng Vương Tư Vũ chả có nhiều niềm tin mình sẽ thành công, huyện Thanh Dương nổi tiếng là huyện nghèo nhất toàn tỉnh, trong 9 chỉ tiêu kinh tế tỉnh Hoa Tây đề ra có 5 mục xếp chót bảng, dân chúng kháo nhau một câu cửa miệng: “Không ăn cơm Tư Nguyên, không lấy chồng Thanh Dương” là vì lý do đó.
Nếu ví thành phố Thanh Châu là lớp học cá biệt trong ngôi trường tỉnh Hoa Tây thì huyện Thanh Dương chính là cậu học sinh xếp hạng bét trong cái lớp học cá biệt đó, khác xa với thành phố Thanh Châu. Thanh Châu thay cán bộ tuyến hai nhanh nhất, còn huyện Thanh Dương lại thay cán bộ tuyến một cực nhanh, cấp trên muốn nhanh chóng vực dậy kinh tế Thanh Dương nên trong vòng 5 năm đã phái 3 vị bí thư đến đó, kết quả chả một ai trụ lại được, cuối cùng đành đề bạt cán bộ địa phương lên thay.
Hai năm trước ngoài xã hội có đồn ầm lên một câu chuyện tiếu lâm, nói những địa phương khác tranh chiếc ghế bí thư huyện ủy mà đánh nhau sứt đầu bể trán, còn chính quyền huyện Thanh Dương thì đoàn kết lắm, cứ nhường vị trí ấy cho nhau, cuối cùng trong cuộc họp bầu chọn, mọi người quyết định bắt thăm cho công bằng, phó bí thư chuyên trách Lưu Trường Hỷ bắt được mảnh giấy có ghi chữ bí thư huyện ủy, tức giận chạy về nhà mắng vợ: “MK, đêm qua bà có rửa cái ấy sạch không đó, tại sao hôm nay tôi xui xẻo thế này?”
Tất nhiên đó chỉ là Lưu Trường Hỷ đắc tội với người ta nên mới có kẻ bịa ra câu chuyện chọc tức hắn. Vương Tư Vũ biết chính quyền huyện Thanh Dương hiện nay bằng mặt không bằng lòng, thành phố từng ba lần bốn lượt đứng ra làm trung gian hòa giải nhưng bất thành, đủ biết công tác ở huyện Thanh Dương sẽ được dự báo vấp phải khó khăn to lớn như thế nào rồi, nhưng Vương Tư Vũ nghĩ tới mình mới 26 tuổi mà đã được làm phó huyện trưởng, dù sao thì cũng chả có gì để mất, nhỡ như số hên làm ra thành tích gì thì tiền đồ rộng thênh thang, vì thế hắn vui vẻ chấp nhận.
Chu Tùng Lâm quan sát Vương Tư Vũ nãy giờ thấy hắn không hề ngần ngại khi bị đưa xuống huyện Thanh Dương, trong lòng cảm thấy an ủi, thằng nhóc này đủ can đảm đối mặt thử thách, tinh thần ấy thật hiếm có, hơn nữa Chu Tùng Lâm cảm thấy Vương Tư Vũ chính là người đem lại may mắn cho mình, rất nhiều vụ việc phức tạp giao vào tay hắn đều được giải quyết ổn thỏa nên ông càng tin tưởng vào hắn hơn.
Một lý do quan trọng khác Chu Tùng Lâm không tiện nói ra, Vương Tư Vũ chính là lá bài tẩy của ông, quan hệ giữa hắn với gia đình họ Phương trên tỉnh thân thiết, Phương Như Kính vừa mới được thăng chức làm bí thư thành ủy thành phố Ngọc Châu, một trong số ủy viên thường trực của tỉnh ủy, sau bao nhiêu năm im ắng, Phương Như Kính lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ, với ưu thế tuổi tác và năng lực của mình, sau này đứng đầu một tỉnh cũng chả có gì khó đối với Phương Như Kính, đến lúc đó có Vương Tư Vũ ở giữa làm sợi dây gắn kết, con đường tiến thân của Chu Tùng Lâm sẽ trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Càng nghĩ càng thích thú, Chu Tùng Lâm mỉm cười vui vẻ, uống ừng ực mấy ngụm trà, lại nói sang chuyện khác: “Có thời gian hãy gọi điện cho Viên Viên, bây giờ nó chuyển công tác đến sở giáo dục tỉnh rồi, lần trước cậu hôn mê trên giường bệnh nó có đến bệnh viện thăm cậu, còn rơi nước mắt thảm thương nữa.”
Vương Tư Vũ thót tim một cái, không ngờ cô gái khóc bên giường hắn lại là Chu Viên, nhưng nghĩ lại Chu Viên khóc đâu phải vì mình, mà là vì Liêu Trường Thanh kìa, nhưng tại sao cô ấy lại biết mình bị thương nằm viện chứ?
Vương Tư Vũ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Chu Tùng Lâm, Chu Tùng Lâm nhìn thấu câu hỏi trong lòng hắn, khẽ gật đầu xác nhận: “Là tôi gọi điện nói cho nó biết đấy! Dù sao thì cậu cũng do nó tiến cử đến đây công tác sau khi tốt nghiệp, cậu xảy ra chuyện tôi phải thông báo với nó.”
Vương Tư Vũ biết Chu Tùng Lâm hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Chu Viên nhưng hắn không giải thích, xoay xoay tách trà trong tay, hắn đột nhiên hỏi: “Tại sao khi xưa ngài lại phản đối cô Chu qua lại với bạn trai vậy?”
Chu Tùng Lâm đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán nổi lên, quay mặt đi nơi khác tránh né ánh mắt soi mói của Vương Tư Vũ.
Thật ra năm xưa Chu Tùng Lâm gặp chút trở ngại trong chốn quan trường, ông muốn dựa vào phó bí thư Liễu Tường Vân nên định gả Chu Viên cho Liễu Đại Nguyên, nào ngờ lại gián tiếp hại chết Liêu Trường Thanh, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông, tất nhiên không thể nói ra với người ngoài, e rằng ngay cả cô con gái Chu Viên thân cận nhất cũng không nói ra được.
Vương Tư Vũ biết mình vừa nhiều chuyện, vội đứng dậy cầm lấy tấm thư pháp Chu Tùng Lâm vừa viết, cuộn lại mở cửa phòng rời khỏi, trước khi đóng cửa lại hắn nghe tiếng thở dài buồn bã của Chu Tùng Lâm vang lên phía sau lưng.
Về đến nhà, Vương Tư Vũ nằm trên giường nhắn tin cho Chu Viên: “Cám ơn cô đã đến thăm em.”
Nào ngờ nội dung tin nhắn Chu Viên hồi đáp lại là: “Hãy đối xử tốt cô gái xinh đẹp kia, cô ta đã chăm sóc cậu hai ngày hai đêm đó!”
Xem xong tin nhắn của Chu Viên, Vương Tư Vũ ngay lập tức nhảy phóc xuống giường, mặc vội cái áo, khóa cửa cẩn thận, chạy nhanh xuống lầu đón một chiếc taxi, chui tọt vào xe, nói với tài xế: “Đến khu Tân Hà!”