Quyển 1 - Chương 40: Ân tình năm xưa.



Vừa mới ra khỏi khu nhà giảng viên không bao xa, Vương Tư Vũ nghe phía trước có người gọi tên mình, hắn dừng bước nhìn kĩ hơn, chỉ thấy Lưu phó hiệu trưởng sắc mặt hồng hào mặc một chiếc áo ấm dày cộm, đeo thêm đôi găng tay da bước về phía mình, trên tay ông có xách một chiếc l*иg chim, trong l*иg có con vẹt tuyệt đẹp, nó đang dùng cái mỏ nhọn tỉa lại lông cánh.

Khi còn đi học Vương Tư Vũ chẳng mấy quen thân với Lưu phó hiệu trưởng, nhưng khi tốt nghiệp phân công nơi công tác, hắn nghe bên ngoài ai cũng đồn rằng do Lưu phó hiệu trưởng ra sức tiến cử nên hắn mới có cơ hội về làm việc trong văn phòng ủy ban thành phố Thanh Châu, vì lý do đó Vương Tư Vũ rất kính trọng ông, chỉ là sau khi về nhận công tác, công việc bận bù đầu bù cổ, đến nay vẫn không có cơ hội cám ơn vị phó hiệu trưởng tốt bụng, trong lòng Vương Tư Vũ cảm thấy áy náy không yên.

Vương Tư Vũ cung kính đứng nghiêm, cúi chào: “Lưu phó hiệu trưởng, đã lâu không gặp thầy rồi!”

Lưu phó hiệu trưởng cười ha hả khoan khoái, nói: “Tôi vừa dẫn Tiểu Lan ra ngoài dạo chơi, nào ngờ lúc quay về lại gặp được cậu. Tiểu Vũ, cậu khá đấy, tốt nghiệp rồi vẫn không quên trường cũ, cậu nhờ Chu thư ký trưởng quyên góp cho thư viện nhà trường số tiền 10 vạn tệ chúng tôi đã nhận được rồi. Vừa đúng lúc cậu về thăm trường, chúng ta hãy đến thư viện xem thử, tôi bảo họ đưa danh mục sách đã mua cho cậu xem qua, bây giờ nhà trường cũng đang hoạt động theo tiêu chí công khai minh bạch đó nha!”

Vương Tư Vũ nghe xong ngơ ngác một lúc, sau đó hắn hiểu ra Chu Tùng Lâm đã học theo Cô Tô Mộ Dung Phục, dùng danh nghĩa của mình quyên góp số tiền 10 vạn để trả lại vụ 10 vạn lần trước đây mà, xem ra ông ta chả chịu thua kém lóp trẻ tí nào.

Vương Tư Vũ vội từ chối: “Lưu phó hiệu trưởng, em thấy không cần phải làm vậy đâu! Em tuyệt đối tin tưởng vào nhà trường mà, chắc chắn nhà trường sẽ dùng số tiền vào việc hữu ích.”

Lưu phó hiệu trưởng vẫn ngoan cố không nghe, một tay xách l*иg chim, một tay kéo Vương Tư Vũ, nói: “Tuy cậu đã tốt nghiệp ra trường, bây giờ lại lên chức trưởng phòng ở đơn vị, nhưng trong trường đại học Hoa Tây thì cậu vẫn phải nghe lời tôi.”

Con vẹt ở trong lòng đột nhiên bắt chước giọng Lưu phó hiệu trưởng, mở mồm hét to: “Nghe lời tôi, nghe lời tôi...”

Vương Tư Vũ biết ông thầy họ Lưu này nổi tiếng cố chấp, không nỡ cãi lời ông, đành mỉm cười đi theo ông đến phòng thư viện.

Đại học Hoa Tây mỗi lần vào kỳ nghỉ đều mở cửa phòng thư viện cho phép người ngoài vào đọc, tấm bảng treo trước cửa ghi vài chữ lớn “Cánh cửa tri thức luôn rộng mở với mọi người”. Vương Tư Vũ gật gù hài lòng, trường đại học Hoa Tây nói thế và cũng làm đúng y như thế, hắn và vô số sinh viên tốt nghiệp từ ngôi trường này đều tự hào về việc mình từng là sinh viên theo học ở đây.

Bước vào thư viện, đi thẳng đến khu sách văn học nghệ thuật, Vương Tư Vũ ngạc nhiên nhìn thấy trên tường có treo một bức ảnh của mình, bên dưới còn có ghi chú vài dòng, sinh viên cũ trường Hoa Tây Vương Tư Vũ không quên trường cũ, tặng cho thư viện 10 vạn tệ mua sách mới.



Khu vực này đang có ba mươi mấy sinh viên ngồi cúi đầu đọc sách, thấy Lưu phó hiệu trưởng và Vương Tư Vũ cùng bước vào, họ vội đứng dậy ngay ngắn vỗ tay bồm bốp. Thấy mình được tiếp đón nhiệt tình như thế, Vương Tư Vũ hơi hổ thẹn trong lòng, dù sao thì số tiền ấy chẳng phải do hắn bỏ ra, nhưng nghĩ lại số tiền của Hoàng chủ nhiệm nhét vào bao thuốc lá chắc chắn là tiền bẩn được hắn dùng danh nghĩa Chu thư ký trưởng quyên góp cho quỹ khuyến học nhà trường, còn Chu thư ký trưởng dùng danh nghĩa mình quyên tiền cho thư viện là tiền sạch, Vương Tư Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lưu phó hiệu trưởng xua tay cho mọi người ngồi xuống tiếp tục đọc sách, ông dẫn Vương Tư Vũ đi vào phòng quản lý, bảo nhân viên trực ca lấy ra danh sách các tựa sách đã mua bằng số tiền 10 vạn đưa cho hắn xem. Vương Tư Vũ chỉ xem lướt qua rồi ký tên xác nhận bên dưới.

Lưu phó hiệu trưởng giải thích: “Đây là chủ trương mới của nhà trường, để người góp tiền biết số tiền của mình đã dùng vào việc gì, dùng như thế nào, nhà trường là nơi đào tạo nhân tài, tuyệt đối không cho phép bất kỳ hiện tượng hủ bại nào xảy ra.”

Hai người ra khỏi phòng quản lý, tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống nói chuyện tiếp.

Lưu phó hiệu trưởng hỏi Vương Tư Vũ lần này về trường làm gì, hắn không tiện kể về công việc đấu thầu, đành nói ra nhiệm vụ thứ hai Chu Tùng Lâm giao cho: “Lần này em về trường là được Chu thư ký trưởng nhờ cậy đến thăm cô Chu Viên.”

Lưu phó hiệu trưởng nghe xong gật đầu nói: “Dù Chu thư ký trưởng không nhờ thì cậu cũng nên thường xuyên về thăm cô Chu, vì cậu được đến công tác ở văn phòng ủy ban Thanh Châu là nhờ cô Chu đích thân tiến cử đấy!”

Vương Tư Vũ giật mình kinh ngạc, thông tin này khác xa với những gì hắn nghe đồn trước đây, vội hỏi dồn: “Việc này tại sao em không được biết? Em chưa từng nghe ai nói đến cả.”

Lưu phó hiệu trưởng mỉm cười giải thích: “Việc này chỉ có vài người biết thôi, phía thành phố Thanh Châu chấp nhận cho cậu về công tác là vì nể mặt Chu thư ký trưởng, lúc đó chúng tôi có trưng cầu ý kiến của cô Chu, cô ấy đề nghị cho Vương Tư Vũ về đó công tác, dù sao thì nhà cậu cũng ở Thanh Châu.”

Vương Tư Vũ đầu óc quay cuồng, trong lòng rối loạn, phải một lúc lâu mới hồi phục bình tĩnh, nghĩ thầm chả trách mình chưa từng tiếp xúc với Chu thư ký trưởng nhưng lần trước theo tổ công tác đến Ngọc Châu thu xếp vụ đánh phóng viên ông ta lại gọi đúng tên mình, tin chắc Chu Tùng Lâm luôn để ý đến người mà con gái ông tiến cử rồi, chỉ là ngày thường ông lẳng lặng theo dõi hắn không nhận ra mà thôi.

Nghĩ đến đây, Vương Tư Vũ tò mò hỏi tới: “Lưu phó hiệu trưởng, giữa cô Chu và thư ký trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hai cha con họ lại căng thẳng như thế chứ?”

Lưu phó hiệu trưởng thở dài, từ tốn kể: “Việc này kể ra dài dòng lắm, cô Chu trước kia có một người bạn trai, hình như là học ngành địa chất thì phải, Chu thư ký trưởng chê anh ta xuất thân không tốt nên kiên quyết phản đối hai người yêu nhau, còn yêu cầu phía nhà trường khi tốt nghiệp phân công cho cậu ấy đi nơi xa công tác, làm vậy để chia cắt họ ra, khi ấy nhà trường có nói với văn phòng quản lý sinh viên tốt nghiệp yêu cầu đó, kết quả bên dưới hiểu lầm nhà trường muốn trừng trị cậu ta nên đã phân công cậu ta đến các mỏ than ở huyện Tư Nguyên lạc hậu nhất công tác. Năm đó xảy ra một vụ tai nạn sập hầm lò, cậu sinh viên tội nghiệp kia mất mạng trong vụ tai nạn thương tâm. Tiếc quá! Cô Chu trước kia rất đáng yêu, nụ cười thường trực trên môi, nhưng kể từ khi bạn trai qua đời, cô Chu trở nên lạnh băng, không ai nhìn thấy cô cười nữa.”

Vương Tư Vũ nhớ tới anh chàng đẹp trai trong tấm ảnh chụp chung với Chu Viên, trong lòng cũng cảm thấy buồn cho cô. Lưu phó hiệu trưởng lại thở dài nói tiếp: ‘Thật ra cũng không thể trách Chu thư ký trưởng và cố hiệu trưởng, đó không phải là ý của họ.”

Vương Tư Vũ nghĩ thầm trong bụng, dù là ở chốn quan trường hay những nơi khác, luôn có một số người suy đoán cách nghĩ của cấp trên, mỗi một câu nói lãnh đạo nói ra đều được phân tích tỉ mỉ, sợ rằng hiểu không thấu đáo, nên nhiều tấn bi kịch đã xảy ra chính vì lý do này. Trịnh Đại Quân chính là loại người điển hình, hạng người như hắn một khi được trọng dụng sẽ luôn nghĩ tới bằng cách nào làm vừa lòng cấp trên mà không hề quan tâm đến sự sống chết của những người bên dưới.



Lưu phó hiệu trưởng vỗ tay lên trán, cố nhớ lại chuyện cũ: “Cậu sinh viên đó tên gì nhi? À, họ Liêu, hình như tên là Liêu Trường Thanh.”

Nói đến đây, Lưu phó hiệu trưởng chợt quay sang nhìn chằm chằm vào Vương Tư Vũ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, đó là lý do cô Chu đã tiến cử cậu, Tiểu Vũ, sau này cậu phải siêng về thăm cô Chu nhé, cô ấy thật đáng thương!”

Vương Tư Vũ tất nhiên biết Lưu phó hiệu trưởng muốn nói gì, nhưng hắn lại không biết Chu Viên đang nghĩ gì.

Lưu phó hiệu trưởng kể tiếp: “Thật ra Tiểu Liêu cũng có phần cứng đầu trong chuyện này, cậu ấy hoàn toàn có thể từ chối không đi công tác theo phân công của nhà trường, dù sao thì anh rể cậu ấy có một công ty giải trí, quen biết nhiều ở tỉnh, hoàn toàn đủ khả năng giúp cậu ấy tìm được một chỗ làm tốt, nhưng cậu ấy không muốn cầu xin anh rể, quyết chí đi công tác ở mỏ than, sau cùng làm hại cuộc đời của hai cô gái.”

Vương Tư Vũ tò mò muốn biết nhiều hơn về Liêu Trường Thanh, từ khi nhìn thấy tấm ảnh biết dung mạo của mình rất giống Liêu Trường Thanh, hắn muốn tìm hiểu thêm cuộc sống trước kia của người này, liền hỏi dồn: “Ngoài cô Chu ra, cô gái còn lại là ai thế? Chị của cậu ấy à?”

Lưu phó hiệu trưởng gật đầu xác nhận, nói: “Đúng vậy, hai chị em từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt, cô chị vốn là hoa đán của đài truyền hình tỉnh Hoa Tây, sinh viên tốt nghiệp khoa văn học viện điện ảnh Bắc Kinh, khi xưa chủ trì chương trình Tâm Linh Dịch Trạm từng nổi danh một thời, tiếc rằng Tiểu Liêu qua đời đã tác động rất lớn đến cô chị, từ đó ảnh hưởng đến công việc của cô, cuối cùng bị người mới thay thế vị trí, 2 năm nay cô chị chỉ làm một số chương trình nhỏ, nghe nói mới năm ngoái lại vừa ly hôn, một mình sống với con nhỏ. Ài! Cảnh đời thật đáng thương!”

Vương Tư Vũ ngấm ngầm kinh hãi, không ngờ chị của bạn trai Chu Viên lại là Liêu Cảnh Khanh, khuôn mạo cao quý trang nhã của cô hiện ra trong mắt hắn, khi còn đi học Vương Tư Vũ chả thích chương trình Tâm Linh Dịch Trạm nhưng tuần nào cũng xem, chỉ vì hắn thích cô dẫn chương trình xinh đẹp Liêu Cảnh Khanh, thế mà đột nhiên vị trí ấy bị người khác thay thế, đến bây giờ mới biết thì ra công việc của cô xuống dốc có liên quan đến cái chết của Liêu Trường Thanh. Vương Tư Vũ cũng thở dài cảm thấy đáng tiếc cho cô.

Vương Tư Vũ lại bất chợt nhớ tới hôm Liêu Cảnh Khanh đến Thanh Châu làm phóng sự về bệnh tình của Dương Huệ Huệ, tại sao cô ta khi nhìn thấy hắn lại tỏ ra ngạc nhiên như thế? Thì ra cũng như Chu Viên, hai cô gái đều nhìn thấy hình bóng của Liêu Trường Thanh thông qua hắn.

Vương Tư Vũ cùng với Lưu phó hiệu trưởng nói chuyện thêm một lát, Lưu phó hiệu trưởng nói: “Lễ kỉ niệm 60 năm thành lập trường sang năm cậu nhất định phải về tham dự đó! Chúng tôi sẽ cố gắng mời những sinh viên ưu tú từng học ở đây về dự lễ, các cô cậu đều đã thành đạt trong xã hội, phải quay về làm tấm gương cho lớp đàn em noi theo chứ!”

“Lưu phó hiệu trưởng yên tâm! Đến lúc đó em nhất định về tham dự!” Vương Tư Vũ hứa hẹn chắc nịch.

Sau khi từ biệt Lưu phó hiệu trưởng, Vương Tư Vũ đi thong thả ra khỏi khuôn viên trường, hắn vốn định đến nhà Phương Như Hải vào tối nay, nhưng lúc này trái tim trống rỗng, hắn quay đầu lại nhìn về phía khu nhà giảng viên, cây tùng chắn mất tầm mắt nên không nhìn thấy gì.

Chu Viên đứng ngoài ban công, nhìn theo bóng lưng Vương Tư Vũ đến khi hắn đi khuất dạng, quay lưng trở vào phòng, cô dùng tay vuốt nhẹ mấy con hạc giấy treo đầy bên cửa sổ, ôm chặt khung tranh trong lòng, buồn bã nói: “Trường Thanh, cậu ấy quả thật rất giống anh, có đúng không?”