Rời khỏi bệnh viện, Vương Tư Vũ đột nhiên nhận được điện thoại do Triệu Phàm gọi đến, bảo có chuyện quan trọng cần nói cho hắn biết, nghe giọng điệu của Triệu Phàm rất nặng nề, Vương Tư Vũ mơ hồ cảm thấy có hơi lạnh trong đó, biết chắc không phải là tin tốt, hắn vừa định gặng hỏi trong điện thoại, Triệu Phàm đã ngắt kết nối cái rụp.
Vương Tư Vũ đến nhà hàng trước tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ấm trà Bích La Xuân, cô phục vụ nhanh nhảu đến gần pha trà thuần thục. Trà đạo chú trọng nét thanh tịnh, thưởng thức trà phải qua 3 bước, mùi thơm là một, vị ngọt là hai, cuối cùng chính là vui buồn trong đời người, nhưng hiện giờ Vương Tư Vũ chả có tâm trạng nào mà từ từ thưởng thức, hắn châm một điếu thuốc, nhìn vào đốm lửa đỏ chót trầm tư, rốt cuộc Triệu Phàm muốn nói gì với mình? Chẳng lẽ lại cãi nhau với Trương Thiện Ảnh rồi? Vụ lần trước nghiêm trọng như thế, hai vợ chông cãi nhau cũng là chuyện bình thường, hoặc có lẽ, Triệu Phàm biết được chuyện lỗi lầm trong đêm đó của mình?
Chỉ một lát sau, Triệu Phàm ăn mặc tươm tất đẩy cửa bước vào, Vương Tư Vũ vẫy tay bảo hắn lại gần. Triệu Phàm bước thẳng tới ngồi phịch xuống ghế, cười buồn: “Em biết chọn chỗ đấy! Năm xưa anh và chị dâu em lần đầu gặp nhau chính là ở nhà hàng này.”
Vương Tư Vũ mỉm cười không nói gì, nhìn Triệu Phàm cúi đầu buồn bã là biết hắn tâm trạng không vui, quan sát hồi lâu, Vương Tư Vũ xoay xoay tách trà trên tay, hỏi nhỏ: “Việc nhà vẫn tốt chứ?”
Triệu Phàm đưa tách trà lên môi hớp một ngụm, than thở: “Đời người như trà, đắng miệng tự biết..
Vương Tư Vũ cũng uống một ngụm trà, nhíu mày nhắc nhở: “Hôm đó em bắt gặp anh đi với Hoàng Nhã Lệ vào trung tâm mua sắm, anh đừng dính vào cô ta nữa, anh làm vậy là đùa với lửa đấy! Cẩn thận để chị dâu biết sẽ không hay đâu!”
“Muộn rồi... tất cả đã quá muộn rồi... Anh đã ly hôn rồi, hôm nay vừa mới làm xong thủ tục.” Triệu Phàm đau khổ đưa tay lên che mặt, nói tiếp: “Chuyện giữa anh và Hoàng Nhã Lệ cô ấy cũng đã biết. Tiểu Ảnh từng cho anh một cơ hội, ai ngờ bọn khốn kia lại tìm đến tận nhà tống tiền, làm vậy chẳng khác nào xát muối vào vết thương, thế là cô ấy kiên quyết ly hôn với anh. Hiện nay anh đang ở nhà Hoàng Nhã Lệ, Tiểu Ảnh không muốn để người khác biết việc này nên yêu cầu anh giữ bí mật.” Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới "
Vương Tư Vũ chết trưng tại chỗ, hắn không hề nghĩ tới trường họp sự việc lại ra nông nỗi này, hắn muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, hình bóng của Trương Thiện Ảnh cứ lởn vởn trong đầu hắn từ sau khi nghe Triệu Phàm thông báo hai người vừa ly hôn. Truyện "Quan Đạo Chi Sắc Giới "
Triệu Phàm sầu não kể tiếp: “Bọn chúng tới quậy phá một trận, anh cũng không thể đi làm tiếp ở tòa soạn nữa, anh từ chức luôn rồi, Hoàng Nhã Lệ bảo anh cùng đi phương nam lập nghiệp với cô ấy, anh cũng muốn rời khỏi Thanh Châu, nhân lúc còn trẻ kiếm thêm ít tiền, cuộc sống hiện tại không phải thứ anh cần, sau này em hãy chăm lo cho Tiểu Ảnh, cô ấy là một cô gái tốt, là anh có lỗi, hết lần này đến lần khác làm cô ấy tổn thương.”
“Anh định khi nào sẽ đi?” Vương Tư Vũ thở dài một tiếng, dò hỏi.
“Hai ngày sau.” Triệu Phàm lại uống một ngụm trà, huýt sáo với cô phục vụ đi ngang qua bàn, cô phục vụ mỉm cười e thẹn quay mặt đi nơi khác.
Vương Tư Vũ lắc đầu ngao ngán, cái tính của Triệu Phàm đi đến đâu cũng không chịu an phận, nghĩ ngợi giây lát, hắn gật đầu nói: “Nhân lúc còn trẻ ra ngoài tìm kiếm cơ hội mới cũng tốt, nhưng anh nhớ chọn lựa ngành nghề kỹ càng, bây giờ khác xưa rồi, làm ăn kinh doanh không dễ ăn đâu.”
Triệu Phàm xoay xoay tách trà, vẻ sầu thảm trở lại trên mặt hắn, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, em phải nắm bắt cơ hội trèo lên cao, sau này em phải làm quan lớn, nhỡ có một ngày anh Triệu làm ăn thất bại phải về đây thì em có thể nâng đỡ anh.”
Vương Tư Vũ cười phá lên: “Anh lo xa quá! Với lại muốn thăng quan tiến chức đâu phải dễ, nói không chừng làm tới già vẫn là chức trưởng phòng nhỏ nhoi này đấy!”
Hai người lại rơi vào im lặng, Vương Tư Vũ cảm thấy nên nói vài câu chân thành với Triệu Phàm, hút xong điếu thuốc, hắn nhíu mày đăm chiêu sắp xếp từ ngữ, nói nhỏ: “Anh Triệu, đầu óc của anh đủ thông minh rồi, làm ăn ở bên ngoài chắc không đến nỗi chịu thiệt, nhưng có những lúc anh quá nhu nhược, phải cứng rắn lên thì mới không bị người ta ức hϊếp!”
Triệu Phàm cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, gật gù nói: “Mấy năm gần đây toàn bám víu em, lần này sắp đi khỏi Thanh Châu anh mới phát hiện không nỡ rời xa, chỉ có em là thật lòng xem anh như bạn bè. Ài! sắp phải rời xa quê hương rồi, trong lòng cứ có cảm giác buồn bã sao sao ấy.”
Triệu Phàm chốc chốc lại thở dài chán nản, sắc mặt sầu thảm không hề giả tạo. Vương Tư Vũ xót xa cho người anh em này, xấu xa thế nào cũng là bạn bè chơi với nhau mười mấy năm rồi, với lại Vương Tư Vũ vốn chẳng quen biết rộng, lần này Triệu Phàm ra đi tác động đến hắn rất lớn, không gian trở nên buồn bã. Vương Tư Vũ cũng thở dài ngao ngán, xua tay nói: “Những chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì?”
Triệu Phàm nhìn chằm chằm vào ấm trà đặt giữa bàn hồi lâu, mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng mới nặn ra được một câu ngắn gọn: “Vụ việc xảy ra vào hôm sinh nhật Tiểu Ảnh là do Hoàng Nhã Lệ bày ra đấy.”
Vương Tư Vũ giật mình kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế chứ? Có khi nào do anh đoán bừa không?”
Triệu Phàm lắc đầu, nói tiếp: “Hoàng Nhã Lệ rất có tâm mưu, có hai lần anh trốn trong phòng vệ sinh nhà cô ta nói chuyện qua điện thoại với Xuân Ny bị cô ta nghe được, thế là nhân lúc anh sơ ý cô ta ghi lại số điện thoại, sau khi dò la được địa chỉ, cô ta tìm bố Xuân Ny nói chuyện hết một buổi sáng, địa chỉ tòa soạn và nhà anh đều do Hoàng Nhã Lệ cung cấp cho người ta, thời gian kéo tới gây hắn cũng là do cô ta sắp đặt, ngay cả tiền xe mà đám người kia đi từ dưới quê lên thành phố cũng là Hoàng Nhã Lệ trả, đêm qua bố Xuân Ny uống rượu say đã nói ra đó, Xuân Ny lén gọi điện thông báo lại với anh.”
Vương Tư Vũ cảm thấy lạnh toát sống lưng, sớm biết ả Hoàng Nhã Lệ không đơn giản, thật không ngờ cô ta lại sắp đặt một âm mưu chia cắt vợ chồng Triệu Phàm, nếu việc này để Trương Thiện Ảnh biết được chắc cô sẽ đau lòng lắm.
“Vậy anh định làm thế nào?” Vương Tư Vũ nhíu mày hỏi, hắn cũng cảm thấy vụ việc khó giải quyết êm thắm.
Triệu Phàm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chán nản trả lời: “Anh cũng không biết, đối với Hoàng Nhã Lệ, anh rất mâu thuẫn, trước kia khi anh quen với Tiểu Ảnh thì cô ta đã thích anh rồi, thì ra cô nàng đã dồn nén tình cảm suốt 4 năm qua, đêm đó sau khi em rời khỏi, cô ta đã quỳ xuống trước mặt Tiểu Ảnh khóc lóc, còn van xin Tiểu Ảnh nhường anh cho cô ta, thậm chí Hoàng Nhã Lệ còn ôm chân Tiểu Ảnh nói thiếu anh một ngày cô ta cũng không sống tiếp được. Ài!”
Vương Tư Vũ không biết mình đã rời khỏi nhà hàng vào lúc nào, chỉ cảm thấy trái tim đang bị một hòn đá đè nặng, cứ thế lầm lũi bước đi trên phố, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đang đứng trước tòa nhà văn phòng của ban tuyên truyền, thế là hắn bước vào trong, leo lên lầu 2, thông qua ô kính to nhìn thấy Trương Thiện Ảnh đang ngồi trước máy tính gõ văn bản. Vương Tư Vũ cứ đứng yên một chỗ quan sát cô, rất nhiều người làm ở ban tuyên truyền đều nhận ra hắn, ai nấy đi ngang cũng mỉm cười chào một tiếng. Trương Thiện Ảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau, hai ba phút trôi qua trong im lặng, Trương Thiện Ảnh mới cúi xuống tiếp tục với công việc.
Vương Tư Vũ phát hiện chỉ cách vài ngày mà Trương Thiện Ảnh đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt thanh tú của cô tỏ ra mệt mỏi, tâm trạng buồn bã không thể che giấu, hắn đưa tay lên xoa xoa vai phải, cảm giác nơi đó hơi nhói đau.
Lúc này phó chủ nhiệm văn phòng kiêm trưởng phòng tuyên truyền Hác Vân Bình đẩy cửa bước ra từ phòng làm việc của Lưu trưởng ban, trên tay ôm một xấp tài liệu dày cộm, vừa nhìn thấy Vương Tư Vũ vội đi tới gần chào hỏi. Vương Tư Vũ cũng bước lên phía trước, tươi cười hớn hở bắt chuyện, nói: “Hác chủ nhiệm bận rộn quá nhỉ? Tôi đứng đây nửa ngày rồi mới gặp anh đấy!”
Hác Vân Bình năm nay ba mươi lăm tuổi, dáng người nho nhã như thư sinh, trước kia dạy học ở trường trung học số 5 thành phố Thanh Châu, sau này vì thường cộng tác viết bài đăng trên nhật báo Thanh Châu nên lọt vào mắt lãnh đạo, được điều chuyển đến phòng tuyên truyền khu ủy công tác. Sau khi Vương Thu Sinh bị mất chức vào tù, mấy cán bộ thân tín của ông ta cũng bị liên lụy, toàn bộ bị điều chuyển công tác đến nơi xa xôi hèo lánh. Lưu trưởng ban thiếu người sử dụng, bèn đưa Hác Vân Bình lên ban tuyên truyền thành ủy giao cho trọng trách.
Hác Vân Bình chỉnh lại mắt kính cho ngay ngắn, nhiệt tình bắt tay với Vương Tư Vũ, nói: “Đúng là khách quý đến thăm, Vương trưởng phòng, sao hôm nay lại có nhã hửng đến ban tuyên truyền của chúng tôi chỉ đạo công tác thế?”
Vương Tư Vũ cười phá lên trêu chọc: “Hác chủ nhiệm nói thế có phải không hoan nghênh tôi đến đây không hả? Vậy lần sau tôi không dám đến nữa đâu.”
“Ha ha, Vương trưởng phòng thật biết nói đùa!” Hác Vân Bình nhìn vào ô kính cửa sổ, nói nhỏ: “Vương trưởng phòng đến đây không phải vì ngắm người đẹp chứ? Từ khi Tiểu Trương được điều sang đây, nền gạch của ban tuyên truyền chúng tôi sắp bị người ta giẫm nát luôn rồi, tiếc rằng hoa đẹp đã có chủ, bằng không tôi sẽ đóng vai Nguyệt Lão giúp anh se duyên thì có sao!”
“Hác chủ nhiệm đừng nói đùa!” Vương Tư Vũ đi theo Hác Vân Bình vào phòng, hai người lại huyên thuyên tán dóc thêm một lúc, sắp đến giờ ăn cơm trưa, Hác Vân Bình đòi kéo Vương Tư Vũ đi ăn chung, Vương Tư Vũ cố sức từ chối, Hác Vân Bình liếc về phía Trương Thiện Ảnh thấy cô vẫn cặm cụi làm việc, cảm thấy mục đích Vương Tư Vũ đến đây là vì người đẹp, bèn nháy mắt tỏ ra hiểu ý với hắn, hét gọi mọi người kéo nhau ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Tư Vũ ho nhẹ một tiếng, bước tới đứng ngay sau lưng Trương Thiện Ảnh xem cô gõ văn bản. Trương Thiện Ảnh vẫn tập trung vào bàn phím, mười ngón tay gõ tanh tách nhịp nhàng, tốc độ gõ chữ nhanh như điện. Vương Tư Vũ cúi đầu xuống, đưa tay chỉ lên màn hình, nhẹ nhàng nhẳc nhở: “Ở đây có một chữ gõ sai!”
Trương Thiện Ảnh mặc kệ hắn, vẫn tập trung tiếp tục gõ, mười ngón tay hoạt động linh hoạt trên bàn phím, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, có vẻ như cô không phải đang gõ chữ mà đang nhảy múa vậy.
Vương Tư Vũ đặt tay lên vai cô, vuốt ve nhè nhẹ, Trương Thiện Ảnh rùng mình một cái, cắn chặt môi không lên tiếng, tốc độ gõ chữ càng lúc càng nhanh, số chữ gõ sai cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều, cho đến sau cùng câu cú trên màn hình đã không thể đọc hiểu nổi. Cô dừng lại, thở dài một hơi, gõ một dòng chữ trên màn hình: “Cậu tránh ra, đừng làm phiền tôi nữa!”
Vương Tư Vũ vỗ nhẹ vào vai cô, quay lưng bước ra ngoài, khi đến trước cửa phòng quay đầu nhìn lại, thấy Trương Thiện Ảnh đang cầm xấp tài liệu lên đối chiếu lại từng dòng tỉ mỉ, chỉnh sửa các chữ gõ sai trên màn hình, Vương Tư Vũ đẩy cửa đi ra ngoài, lắc đầu ngao ngán, sải bước xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Trương Thiện Ảnh mới ngẩng đầu lên, đứng dậy ra khỏi phòng, cô đi thẳng tới góc cầu thang, núp ngay phía sau cửa sổ kéo rèm cửa chừa một khe hở nhìn xuống. Vương Tư Vũ ở dưới lầu như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn về phía cửa sổ, Trương Thiện Ảnh hốt hoảng buông dây, rèm cửa lập tức che kín ngăn chặn ánh mắt từ bên ngoài. Trương Thiện Ảnh đứng đó, sờ tay lên ngực, chỉ nghe trái tim mình khua rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài.
Buổi tối về đến nhà, Vương Tư Vũ mới hiểu ý nghĩa câu nói “Em lúc nào cũng dõi theo anh!” của Phương Tinh, trên tường dán đầy ảnh cùa cô bé, phòng hắn được Phương Tinh treo không ít món đồ trang trí dễ thương, ngay cả trong phòng tắm cũng treo một xâu chuông gió, hắn cảm thấy con bé tinh nghịch này có những lúc cũng tinh tế thật đấy!
“Nhớ học hành cho tốt nhé!” Vương Tư Vũ nói với một bức ảnh dán trên tường.
Lúc này, ở Ngọc Châu cách hắn rất xa, Phương Tinh đang nằm trong chăn êm nệm ấm, tay ôm chiếc laptop mới cáu, click mở một chương trình, sau vài thao tác, trên màn hình laptop xuất hiện hình ảnh Vương Tư Vũ đứng trong phòng khách, từng cử động của hắn đều bị Phương Tinh nhìn thấy.
“Anh Tiểu Vũ, anh phải ngoan, em sẽ dõi theo anh!” Phương Tinh cười hi hí thích thú, ngắm nhìn một hồi mới đóng chương trình lại, luyến tiếc cất laptop đi, cô bé bắt đầu lật sách ra xem, còn nghiêm túc ghi chép những vấn đề chưa hiểu để vào lớp hỏi thầy cô giáo.
Ngoài cửa phòng, Phương Như Hải và Trần Tuyết Oanh bước nhè nhẹ quay về phòng ngủ, đóng cửa phòng cẩn thận xong, hai vợ chồng to nhỏ bàn bạc với nhau.
Còn Vương Tư Vũ thì ngồi đăm chiêu suy nghĩ trên ghế sofa, hắn cầm điện thoại lên do dự rất lâu mới bấm số gọi vào máy Trương Thiện Ảnh, chuông vẫn reo mà không ai nghe máy, hắn gọi liên tục mấy lần, đến khi bên kia tắt máy mới chán nản ném điện thoại đi.