Vào buổi sáng thứ bảy, Vương Tư Vũ uể oải chui ra khỏi chăn êm nệm ấm, ngáp lên ngáp xuống chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng leo xuống giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ngồi phịch lên bồn cầu, tiện tay quơ lấy một cuốn sách đặt trên máy giặt, lật xem vài trang rồi vất sang một bên, cuốn này hắn đã xem 3 lần rồi, xem đến thuộc luôn nội dung.
Từ sau khi thăng chức trưởng phòng, Vương Tư Vũ không cần phải bỏ tiền ra mua sách khiêu da^ʍ về xem nữa, mỗi lần sắp đến giờ tan sở, phòng tổng hợp 3 do hắn quản lý đều có hai tên cán bộ lén lút xem loại sách này, Vương Tư Vũ nắm được thói quen của chúng, mỗi lần đợi khi chúng mải mê xem quên để ý xung quanh bèn tiến lại gần, làm mặt lạnh “Hừ!” một tiếng, hai tên đó liền ngoan ngoãn giao nộp cuốn sách ra.
Nhưng thời gian gần đây hai tên đó hình như ngoan hơn rồi thì phải, hôm trước Vương Tư Vũ tuần tra khắp văn phòng hết mấy lần đều không thu hoạch được gì, hắn cảm thấy kỳ lạ, bèn đứng sau lưng hai người “Hừ!” liên tục 3 tiếng, hai tên đó đưa mắt nhìn nhau, nhỏ tiếng lầu bầu: ‘Trưởng phòng, tụi em quả thật hết hàng rồi, hay là anh chịu khó nhịn mấy hôm, tụi em sẽ mua thêm vào giao nộp!”
Trút bầu tâm sự xong, Vương Tư Vũ ra khỏi nhà vệ sinh, khắp người thoải mái nhẹ nhõm, hắn mở cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện đêm qua hình như vừa có một trận tuyết rơi, bên ngoài phủ một màu trắng xóa, mấy đứa con nít đang mặc áo ấm dày cộm nô đùa với nhau. Vương Tư Vũ móc ra tờ 5 tệ, nhét vào bao thuốc lá ném xuống dưới, hét gọi: “Tam nhi, vẫn như cũ, mua giúp chú 4 cái bánh bao, một ly đậu nành, tiền thừa cho chú mày luôn.”
Một thằng nhóc đầu đinh lập tức chạy nhanh tới nhặt lấy bao thuốc lá, lấy tiền nhét trong bao ra bỏ vào túi rồi đi mua bánh bao và đậu nành. Vương Tư Vũ đốt một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ thong dong hút một mình, xưa ngy hắn chả quen biết nhiều người, từ khi vợ chồng Triệu Phàm dọn nhà đi nơi khác, sáng thứ bảy hắn cũng bắt đầu ngủ nướng, càng ngủ càng trở nên lười biếng, ngay cả leo xuống lầu mua đồ ăn sáng cũng chả muốn nhúc nhích.
Ăn sáng no nê xong, Vương Tư Vũ lục tìm được một tờ tạp chí dưới gầm giường, lật xem trang quảng cáo mỹ phẩm có mấy cô người mẫu chân dài xinh xắn, đang hí hửng thì chuông điện thoại réo vang, cầm lên xem thấy hiển thị số lạ, Vương Tư Vũ bực bội bắt máy, hét lên: “Alô, gi đó?”
“Anh Tiểu Vũ, còn 20 phút nữa là em sẽ đến nhà ga Thanh Châu, anh đến đón em đi!” Giọng nói trong trẻo của Phương Tinh vọng đến từ đầu dây bên kia.
Vương Tư Vũ giật mình kinh ngạc, vội hỏi: “Tiểu Tinh, chẳng phải em nói nghỉ đông mới tới chỗ anh mà?”
“Đúng rồi! Hôm ngy là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ nè!”
Vương Tư Vũ lật tờ lịch treo tường, hôm ngy đúng là bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng hắn đau đầu nhớ tới ngày mai lại là sinh nhật của Trương Thiện Ảnh.
Dùng tốc độ nhanh nhất quét dọn phòng ốc, đem đống sách khiêu da^ʍ cất giấu, tất nhiên phải giấu luôn bức vẽ Trần Tuyết Oanh dán trên tường, tuyệt đối không thể để cha con họ Phương biết hắn có ý nghĩ xấu xa với sư mẫu được.
Vương Tư Vũ thay áo xong chạy nhanh xuống lầu, đón taxi đến thẳng ga xe lửa, chạy đến chỗ đón khách thì hành khách đã thưa thớt lắm rồi, Phương Tinh mặc chỉếc áo khoác lông chồn màu đen, xách chỉếc vali to đùng đang đứng ngơ ngác dáo dác nhìn quanh, vẻ mặt nôn nóng. Vương Tư Vũ cúi thấp người xuống tránh khỏi tầm mắt cô bé, lén vòng ra sau lưng Phương Tinh, bất ngờ nhảy ra nắm lấy hai bím tóc của cô, nói: “Nhóc con, em dám đến đây một mình hả?”
Phương Tinh quay đầu lại, nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, mỉm cười trách móc: “Anh Tiểu Vũ, anh đến trễ 10 phút rồi đó nha!” Sau đó cô bé làm mặt giận, xách vali bỏ đi một bước, không thèm nói chuyện với Vương Tư Vũ.
Vương Tư Vũ biết Phương Tinh giở thói tiểu thư, bèn chạy đuổi theo dỗ dành, Phương Tinh vừa đi vừa khóc nức nở, Vương Tư Vũ bối rối giành lấy chỉếc vali, nhẹ nhàng giải thích: “Tiểu Tinh, tuyết phủ đầy mặt đường nên xe không chạy nhanh được, hơn nữa em đâu có báo với anh trước, việc này không thể đổ hết trách nhiệm vào anh nhé!”
Phương Tinh vẫn xụ mặt, õng ẹo nói: “Đến trễ vẫn là đến trễ, không có lý do này lý do kia, rõ ràng là anh không quan tâm đến em mà! Hu hu..
Vương Tư Vũ ấm ức trong lòng, nghĩ thầm: em bất ngờ chạy đến, anh không dọn dẹp nhà cửa, phi tang tội chứng mà được sao? Nhưng những lời này không thể nói ra, hắn đành cười giả lả xin lỗi: “Thôi mà! Tất cả đều là lỗi của anh Tiểu Vũ, lần sau anh không dám nữa đâu, lần sau nếu em muốn ghé chơi thì anh... anh sẽ đến thẳng Ngọc Châu đón em được chưa?”
Phương Tinh nghe thế mới chịu gạt nước mắt, nhõng nhẽo: “Đáng ghét! Anh lừa dối trẻ con, gi thèm tin!”
Vương Tư Vũ ồ lên kinh ngạc: “Thì ra Tiểu Tinh vẫn là trẻ con ấy hả? Đúng rồi, chỉ có trẻ con mới thích khóc lóc ỉ ôi thôi!”
Phương Tinh hùng hồ giơ nắm đấm lên thụi vào người Vương Tư Vũ, Vương Tư Vũ vội vàng lách người né tránh, cười ha hả khoái chí chạy sang bên kia đường mua hai xâu kẹo hồ lô, sau đó vẫy tay gọi một chỉếc taxi cùng Phương Tinh quay về nhà.
Khi ngồi trên xe Vương Tư Vũ mới biết con bé này lợi hại cỡ nào, Phương Tinh đúng là một bà tám nhỏ tuổi, suốt trên đường về cô bé cứ huyên thuyên nói suốt, vừa cắn kẹo hồ lô vừa bàn luận với gã tài xế, hai người nói từ đề tài giáo dục con cái, đến bộ phim Thiên Long Bát Bộ, cuối cùng chuyển sang vụ ly hôn giữa Tạ Đinh Phong và Trương Bá Chỉ, gã tài xế rõ ràng không hiểu biết nhiều lĩnh vực như Phương Tinh nên nghe nhiều hơn nói. Chỉếc xe đỗ xịch trước khu nhà, Phương Tinh mau mắn nhảy xuống xe theo Vương Tư Vũ leo lên cầu thang, gã tài xế cố hét gọi theo: “Này cô bé ơi, Vương Ngữ Yên nhảy xuống giếng có chết không?”
Phương Tinh lắc lư đôi bím tinh nghịch, mở to cặp mắt tròn vo hỏi Vương Tư Vũ: “Anh Tiểu Vũ, theo anh thì Vương Ngữ Yên có chết không?”
Vương Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy: “Anh không xem Thiên Long Bát Bộ, anh chỉ biết Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình hại đời con gái à!”
Phương Tinh đột nhiên dừng bước, cười hi hí nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Anh Tiểu Vũ, thì ra anh thích quan tâm chuyện ấy à?”
“Em biết chuyện ấy là chuyện gì sao?” Vương Tư Vũ biết mình vừa lỡ lời, con nhóc này mới tí tuổi đầu mà già dặn quá.
Phương Tinh vênh mặt trả treo: “Có gì to tát đâu! Em còn biết nhiều thứ dữ dội hơn thế nữa kìa!”
Vương Tư Vũ lắc đầu bó tay, xem ra mình quá lạc hậu trước lớp trẻ bây giờ rồi, chúng tiến bộ nhanh hơn mình nghĩ nhiều!
Phương Tinh vừa bước vào nhà liền khịt khịt mũi, hét toáng lên: “Anh Tiểu Vũ, nhà anh có mùi gì khó ngửi thế?”
Vương Tư Vũ hít hà khắp nơi, ngơ ngác hỏi: “Anh thấy có mùi gì đâu?”
“Không đúng, rõ ràng là có mà!” Phương Tinh cời chiếc áo khoác da chồn ra treo lên, bắt đầu khịt khịt mùi truy tìm dấu vết, chỉ một lúc cô bé đã lôi ra mấy chỉếc qυầи ɭóŧ dưới tấm nệm, một lúc sau lại phát hiện một đống vớ hôi trong hộc tủ, tất cả những món đồ bẩn được Vương Tư Vũ cố công cất giấu bị Phương Tinh phơi bày hết ra ngoài.
“Hừ! Thật hết chỗ nói mà! Đàn ông các anh người nào người nấy bề ngoài lịch lãm nhưng bên trong lại cẩu thả chết đi được!” Phương Tinh lắc đầu nguầy nguậy, dùng ngón tay út móc lên một chiếc qυầи ɭóŧ, hỏi: “Chắc cái anh đang mặc cũng 3 ngày chưa thay ra giặt rồi đúng không?”
“Sao khứu giác của phái nữ tinh nhạy thế nhỉ?” Vương Tư Vũ xấu hổ đỏ mặt, bèn khai luôn sự thật: “Anh có thói quen không mặc qυầи ɭóŧ vào thứ bảy và chủ nhật.”
Phương Tinh trợn tròn đôi mắt long lanh nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên ôm bụng cười khanh khách, cười cho đã rồi lại sụ mật nguýt dài: “Đồ đáng ghét!”
Vương Tư Vũ vội thu gom đống vớ hôi và qυầи ɭóŧ vất lung tung lại, mặc kệ là màu đen màu trắng màu đỏ ném tất cà vào máy giặt, dù có pha màu cũng đành chịu, việc cần làm ngay là giặt sạch chúng trước đã.
Phương Tinh đi tham quan một vòng căn nhà, chạy vào phòng tắm hỏi Vương Tư Vũ: “Anh Tiểu Vũ, tại sao có một căn phòng bị khóa chặt vậy?”
Vương Tư Vũ không hề ngoảnh đầu lại, từ tốn trả lời: “Đó là phòng của mẹ anh trước kia, anh muốn lưu giữ lại nguyên vẹn mọi thứ trong đó.”
Đợi Vương Tư Vũ giặt đồ xong quay ra, con nhóc Phương Tinh đã bày đồ đạc trong chỉếc vali to đùng lên giường, nhìn thấy đống gấu bông, đồ ăn vặt, sữa rửa mặt, quần áo ngủ, laptop... cộng thêm một mớ tạp chí tiểu thuyết, Vương Tư Vũ thờ dài ngao ngán.
“Kể từ bây giờ chỉếc giường này thuộc về bổn đại tiểu thư, nếu anh muốn ngồi lên trong vòng 3 phút phải xin phép, ngồi quá 10 phút phải viết báo cáo bằng văn bản, nghe rõ chưa anh Tiểu Vũ?” Phương Tinh ban ra mệnh lệnh hành chính nghiêm ngặt, Vương Tư Vũ đau khổ kêu lên: “Nhưng đây là giường cùa anh cơ mà...”
“Cấm khiếu nại!” Phương Tinh chống nạnh quát to, sau đó hí hửng cầm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân chạy vào phòng vệ sinh.
Vương Tư Vũ rầu rĩ đứng đó, con bé này lúc ngây thơ đáng yêu như đứa trẻ, lúc thì già dặn khồng ngờ tới, đang đăm chỉêu suy nghĩ, đột nhiên Phương Tinh ré lên trong phòng vệ sinh, Vương Tư Vũ hối hả chạy vào xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Phương Tinh cằm lấy chỉếc bàn chải đánh răng cùa hắn, lắc đầu chê bai: “Anh Tiểu Vũ, anh xem đi, chiếc bàn chải cùa anh tơi tả thế này mà còn dùng được à?”
Không đợi Vương Tư Vũ lên tiếng, Phương Tinh ném luôn chỉếc bàn chài vào thùng rác, tiếp đến cô bé bày la liệt những tuýp sữa rửa mặt, kem dưỡng da của mình lên kệ. Vương Tư Vũ đành chấp nhận hiện thật tàn khốc, sau chiếc giường êm ái, đến lượt phòng vệ sinh bị địch chiếm đóng rồi.
“Tiểu Tinh, lần này em đến đây có báo với người nhà chứ?” Vương Tư Vũ móc điện thoại ra gọi vào máy Phương Như Hải, nhưng không ai bắt máy, gọi đến nhà Phương Tinh cũng không ai nghe.
Đang lúc ngờ ngợ, Phương Tinh bước thong dong từ phòng vệ sinh ra ngoài, cười hi hí đắc ý cho biết: “Ba em và dì Tuyết Oanh đi Hải Nam rồi, trong vòng một tuần sẽ không về nhà đâu, sim điện thoại của họ bị em tráo đổi trước lúc khởi hành, em đã sớm đề phòng tên phản đồ như anh gọi điện cáo mật rồi.”
Vừa nói Phương Tinh vừa móc ra một thẻ sim từ túi áo đưa lên cho Vương Tư Vũ xem, nhanh tay cất lại vào túi, cô bé hí hửng nói: “Anh muốn thông báo với ba em và dì Tuyết Oanh thì đợi thêm một tuần nữa nhé!”
Vương Tư Vũ thở dài ngao ngán: “Nếu em đem trí thông minh đặt vào việc học thì anh nghĩ em muốn thi vào trường đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa sẽ chẳng có gì khó khăn.”
Phương Tinh ôm lấy con gấu bông nằm dài lên giường, cười hớn hở nói: “Tất nhiên rồi!”
Gần tới ban trưa, phát hiện trong tủ lạnh trống trơn, Phương Tinh kéo Vương Tư Vũ đi siêu thị gom hàng, cô bé mua đầy các túi thức ăn, đủ loại trái cây và đồ uống mang về, đáng ra Vương Tư Vũ định dẫn cô ra ngoài ăn tiệm, nhưng Phương Tinh cứ nhất quyết đòi nếm thử tài nghệ bếp núc của Vương Tư Vũ nên hắn đành lăn vào bếp làm vài món sở trường, đợi khi cơm canh bày lên bàn, Vương Tư Vũ tháo tạp dề ra ngồi vào chỗ, quan sát Phương Tinh cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép thành tiếng.
“Thế nào?” Vương Tư Vũ hỏi, trong mắt hắn Phương Tinh chính là một cô em gái tinh nghịch.
“Ờ! Ngon lắm!” Phương Tinh né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của Vương Tư Vũ, đỏ mặt cúi đầu xuống, thẹn thùng đáp khẽ: “Thức ăn do anh làm rất ngon!”