Quyển 1 - Chương 2: Dàn xếp thất bại.



Vương Tư Vũ quay về phòng trọ ở khách sạn Ngân Thái, lại đợi thêm gần một tiếng đồng hồ, các vị lãnh đạo của tổ công tác mới kéo nhau về đến nơi, người nào người nấy vác bộ mặt âm u, nhìn là biết ngay mọi việc diễn biến không thuận lợi rồi, Hoàng chủ nhiệm còn thê thảm hơn, da mặt trắng mịn của ông giờ xuất hiện vài vết xước đỏ lòm.

Bữa tối thịnh soạn được nhân viên phục vụ của khách sạn bày ra, chỉ là ai cũng không có tâm trạng nào ăn uống vào lúc này, mọi người lùa vội bát cơm cho no bụng xong là buông đũa, Chu thư ký trưởng nhìn hết một lượt những người ngồi chung bàn, ngao ngán thông báo: “Nửa tiếng sau chúng ta họp tổng kết tiến độ công việc của ngày hôm nay.”

Trong một căn phòng hội nghị đa chức năng hạng sang nằm trên tầng 13 của khách sạn Ngân Thái, các thành viên của tổ công tác đều có mặt đông đủ trước giờ hẹn, Vương Tư Vũ ngồi ở chiếc ghế sau cùng, chuẩn bị sẵn giấy bút ghi chép nội dung buổi họp. 10 phút sau, Lưu phó ban và Chu thư ký trưởng là hai người cuối cùng bước vào.

Hoàng chủ nhiệm rưng rưng nước mắt báo cáo trước, thì ra ông đã đến nhà một vị phóng viên bị đánh để xin lỗi, nhưng người ta trước tiên là không thèm mở cửa cho ông vào, năn nỉ khô cả họng mới được vào nhà, lại thêm một hồi thuyết phục thành khẩn, người ta không nghe là không nghe, còn nói cứng chuyện này sẽ không cho qua dễ dàng được, nhất định sẽ phát sóng vụ việc lên tin thời sự để dân chúng toàn tỉnh biết chính quyền thành phố Thanh Châu lộng quyền cỡ nào, ngay cả phóng viên đài truyền hình tỉnh xuống tác nghiệp mà cũng dám hành hung.

Hoàng chủ nhiệm vội thanh minh thủ phạm đánh người sẽ bị nghiêm trị, những ai liên đới đều bị cách chức, hơn nữa còn nói xa nói gần cấp lãnh đạo thành phố quyết định bồi thường một khoản chi phí điều trị không nhỏ cho hai vị phóng viên, chỉ cần đừng làm to chuyện, có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, đôi bên có thể thỏa thuận ngầm với nhau. Ai ngờ vị phóng viên kia vẫn không hề mềm lòng, khẳng định ngay không phải vấn đề tiền bạc, mà là danh dự bị xúc phạm nên nhất định phải đòi lại lẽ công bằng.

Thất bại ở nhà vị phóng viên này, Hoàng chủ nhiệm đành đến nhà người thứ hai thuyết phục tiếp, hy vọng người này dễ tính hơn, xui cho ông là gia đình của vị phóng viên thứ hai quá lợi hại, mụ vợ hung dữ trong nhà không những ném hết quà cáp Hoàng chủ nhiệm mang đến ra ngoài cửa, còn cào móng vuốt vào mặt ông vài đường. Hoàng chủ nhiệm vốn định nhỏ nhẹ cầu xin thêm, nhưng khi thấy mụ vợ quay lưng chạy vào nhà bếp, sau đó hùng hổ xách dao xông ra, ông sợ đến nỗi ba chân bốn cẳng chuồn ngay.

Suốt cả ngày hôm nay Hoàng chủ nhiệm tức giận điên người, nên trong lúc báo cáo ông không ngừng chửi rủa, nói là xã hội hiện nay chất lượng của phóng viên quá kém, chỉ biết bới lông tìm vết khắp nơi đưa lên mặt báo, làm như sợ thế giới này yên bình lắm vậy? Chắc họ muốn uy hϊếp kiếm chác thêm lợi lộc chứ gì, hành động hèn hạ ấy làm mất mặt cả giới truyền thông!

Nghe xong Hoàng chủ nhiệm báo cáo, Chu thư ký trưởng nhíu chặt mày sầu não, rủa thầm chính phòng khiếu nại của mấy người gây ra họa lớn, báo hại chúng tôi kéo cả đàn lên đây chạy đôn chạy đáo giải quyết, thế mà hôm nay ông không hoàn thành nhiệm vụ còn ở đó trách móc nguyền rủa này nọ, muốn kể khổ cũng đâu đến lượt ông. Tuy nghĩ như thế nhưng Chu thư ký trưởng không chấp nhặt với Hoàng chủ nhiệm, chỉ gật đầu an ủi: “Vất vả cho anh rồi!” Tiếp đến, Chu thư ký trưởng quay sang Lưu phó ban, hỏi: “Lão Lưu, tình hình bên anh thế nào?”

Lưu phó ban vẻ mặt căng thẳng, châm một điếu thuốc hít một hơi sâu, sau khi phà ra vài vòng khói điệu nghệ mới chậm rãi lắc đầu ngán ngẫm, nói: “Tôi đã liên lạc với vài cán bộ ban tuyên truyền của tỉnh, họ đều không muốn nhúng tay vào vụ này, khó khăn lắm mới thuyết phục được một người chịu nói giúp, nào ngờ phó giám đốc đài truyền hình từ chối thẳng thừng, nói là tổng giám đốc Phương của đài truyền hình sau khi biết chuyện phóng viên bị đánh đã nổi giận lôi đình, quyết tâm dạy cho các vị đại lão gia thành phố Thanh Châu một bài học.”

Báo cáo xong Lưu phó ban cúi đầu dùng tay xoay xoay tách trà không lên tiếng nữa, lâu lâu lại thở dài một hơi sầu thảm, ông biết rõ nếu vụ việc này không xử lý êm xuôi, chắc chắn mình sẽ mất điểm trong mắt Trương bí thư ở thành ủy, nhưng đúng là hết cách thật rồi, Lưu phó ban mới được điều chuyển công tác từ trên tỉnh xuống thành phố Thanh Châu chưa được nửa năm, vốn ra ông đã không quen thuộc với nghiệp vụ tuyên truyền khẩu hiệp, cộng thêm thời gian nhậm chức quá ngắn, đám thuộc hạ trong ban tuyên truyền đều bằng mặt không bằng lòng với ông, nhất là Vương trưởng ban trong thời gian đi học tập trên trường Đảng trung ương, tuy cách xa ngàn dặm vẫn không chịu tạm buông tay khỏi quyền lực, cứ thường xuyên gọi điện về chỉ huy từ xa công việc ở ban tuyên truyền, làm vậy không những can thiệp thô bạo vào quyền lực của Lưu phó ban, càng làm ông thêm mất mặt trước đám thuộc hạ, nghĩ có tức không cơ chứ?

Vụ việc hành hung phóng viên chính là ví dụ cụ thể, mấy vị chủ nhiệm, trưởng ban có mối quan hệ tốt với đài truyền hình tỉnh hình như đã thông đồng trước với nhau, người thì tắt máy điện thoại không liên lạc được, người thì lấy cớ đang ở xa không thể về kịp, rõ ràng là họ không muốn giúp Lưu phó ban chung tay giải quyết vụ rắc rối này rồi, ngặt nỗi vụ việc xảy ra đúng vào giờ tan sở chiều thứ sáu, người ta thoái thác nói rằng ngày nghỉ cuối tuần dẫn vợ con về quê thăm ông bà cha mẹ, đố ông tìm ra lý do để trách phạt.

Hết cách, Lưu phó ban đành dẫn theo hai cán bộ cấp phó chủ nhiệm đi du thuyết, hiệu quả ra sao tất nhiên không cần nói ra cũng tự hiểu, nhưng dù là thế cũng phải ngậm đắng nuốt cay, chẳng lẽ đi kể lể với người ta mình có chức mà không có quyền à? Mà dù có nói ra thì người ta cũng chỉ cười vào mặt chứ có giúp được gì đâu, thế nên trong lòng Lưu phó ban nôn nóng thật đấy, nhưng ngoài mặt ông vẫn cố làm ra vẻ bình thản, ráng hết sức đè nén cơn lửa giận không cho nó bùng cháy.



Thật ra Chu thư ký trưởng cũng hiểu rõ điều này, chuyện đấu đá nhau ở ban tuyên truyền thì ai mà chả biết, Vương trưởng ban cứ ôm chặt lấy quyền lực không chịu buông, làm cho ban tuyên truyền y như vương quốc thu nhỏ của mình vậy, thực tế đã phạm vào điều tối kỵ trong quan trường, nửa năm trước thành ủy đề xuất với cấp tỉnh điều một phó phòng về đây thật ra là muốn gióng một hồi chuông cảnh báo với Vương trưởng ban, tiếc rằng ông ta không nắm bắt được tín hiệu, người đang ở xa nhưng vẫn giữ khư khư quyền lực, khiến gần đây Trương bí thư đã bất mãn về ban tuyên truyền lắm rồi.

Tất nhiên Chu thư ký trưởng cũng hiểu rõ, nguyên nhân chủ yếu mà Trương bí thư bất mãn với ban tuyên truyền chính là khoảng thời gian trước Vương trưởng ban qua lại quá thân thiết với Trình thị trưởng và Liễu phó bí thư.

Câu trả lời của Lưu phó ban đã sớm nằm trong dự liệu của Chu thư ký trưởng nên sau khi nghe xong ông chỉ khẽ gật đầu, cười chua chát nói: “Lão Lưu, mọi việc tiến triển quả thật không mấy thuận lợi, tôi cũng bị đối xử lạnh nhạt ở đài truyền hình tỉnh đây, nghe nói tên Phương tổng giám đốc gì đó đã chỉ đạo cấp dưới không những phải phát sóng vụ việc lần này lên sóng thời sự, còn phải sắp xếp mọi chứng cứ liên quan trình lên lãnh đạo cấp trên, tình hình nguy ngập lắm rồi các đồng chí ạ!”

Sắc mặt của Hoàng chủ nhiệm chuyển sang trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm, ông biết trước kia cũng từng xảy ra vụ việc tương tự, có cán bộ chính quyền hành hung phóng viên, kết quả sau khi bị giới truyền thông phanh phui, các vị lãnh đạo cấp cao ở địa phương đều bị kỉ luật nặng. Lần này vận xui rơi đúng đầu mình hay sao ấy? Vé số mua hoài không trúng mà chuyện nghiêm trọng hiếm có kia lại phát sinh ngay vào bộ phận của ông, nếu như cấp trên tiện thể điều tra luôn tình hình kinh tế của Hoàng chủ nhiệm thì nguy to, nạn kiếp ngồi sau song sắt gỡ vài cuốn lịch là khó tránh khỏi rồi.

Sau khi Chu thư ký trưởng ca thán xong, không còn người nào lên tiếng bổ sung thêm gì nữa, Vương Tư Vũ cảm giác hơi lạnh đang lan tỏa trong phòng họp, bèn chủ động đứng dậy đi một vòng rót thêm trà nóng cho các vị lãnh đạo, sau đó mới ngồi trở vào ghế.

Vương Tư Vũ biết cuộc họp hôm nay mình được tham dự đã là may mắn lắm rồi, vì thế chỉ nên đặt tai nghe chứ không nên nhiều chuyện chõ mồm vào cho ý kiến, chỉ là tay chân phải biết lanh lẹ, nói trắng ra thì cán bộ văn phòng ủy ban và bồi bàn phục vụ trong quán ăn chẳng có gì khác biệt, công việc đều là bưng trà rót nước, thế nhưng người bình thường có đánh nhau bể đầu cũng muốn vào làm cán bộ, đơn giản vì nơi đây tràn đầy cơ hội tiến thân, chỉ cần một ngày đẹp trời nào đó được vị lãnh đạo nào để mắt tới, vậy vận mệnh cả đời liền được thay đổi, tương lai rộng mở phía trước.

Vương Tư Vũ quay về chỗ ngồi xuống yên lặng quan sát, hắn cảm thấy Chu thư ký trưởng không hổ thẹn là người giữ chức vụ cao nhất ở đây, dù là thế ngồi hay thần thái cử chỉ đều thể hiện đúng chất một nhân vật cao cao tại thượng, chắc đây là quan uy mà người ta hay kháo nhau đó chăng? Còn sắc mặt Lưu phó ban tĩnh lặng như mặt nước hồ thu cũng tạo cho người ta một cảm giác cao thâm khó dò, dù rằng ông không lên tiếng nhưng người ta vẫn không dám làm ngơ trước sự có mặt của ông, Lưu phó ban ngồi ở đó y như một con rồng đang ẩn náu.

So ra thì Hoàng chủ nhiệm thua kém quá nhiều, mọi sắc thái biểu cảm của ông đều để lộ vẻ bất an, lo lắng, thậm chí sợ hãi, nhất là đôi tay không ngừng nắn bóp vào nhau, ngồi cứ thấp tha thấp thỏm. Vương Tư Vũ lại nhìn sang Trịnh phó chủ nhiệm, hắn nhận ra người này quả xứng danh là tắc kè đổi màu, khi ánh mắt của Chu thư ký trưởng quét tới thì sắc mặt ông ta liền trở nên nghiêm túc, còn khi cấp trên dời mắt đi là khóe miệng Trịnh phó chủ nhiệm khẽ nhếch lên cười khinh miệt, đặc biệt là đuôi mắt ông ta liếc xéo về phía Hoàng chủ nhiệm đủ để Vương Tư Vũ khẳng định phán đoán của mình là đúng, Trịnh phó chủ nhiệm đang chờ xem Hoàng chủ nhiệm xui xẻo.

Chu thư ký trưởng thấy không ai góp thêm ý kiến liền không vui, tay trái gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, âm thanh khô khốc vang lên, mọi người như nghe thấy hiệu lệnh tập kết, cơ thể lập tức dựng lên, ngay cả lỗ tai cũng dõng lên cao, giọng nói của Chu thư ký trưởng hối hả nhưng nghiêm nghị cất lên: “Mọi người mau nghĩ cách gì đi! Đây là lúc phát huy trí tuệ tập thể, mọi người thấy nên giải quyết vụ này thế nào mới tốt đây? Tiểu Vương, cậu tên Vương Tư Vũ đúng không? Cậu cũng nói ra ý kiến của mình thử xem!”

Vương Tư Vũ há hốc miệng ngạc nhiên, hắn không ngờ Chu thư ký trưởng lại gọi đúng tên của mình, càng không ngờ ông ta lại cho mình phát biểu ý kiến, nên nhớ văn phòng ủy ban có đến 13 phòng ban lớn nhỏ, hơn 60 cán bộ công tác trong đó, dù Chu thư ký trưởng có trí nhớ tốt đến đâu cũng không thể nào nhớ được họ tên của từng người, vì công vụ mỗi ngày ông phải xử lý quả thật có quá nhiều.

Vương Tư Vũ lén liếc mắt qua phía Trịnh phó chủ nhiệm, sau khi nhận được ánh mắt cho phép mình nói, hắn vội trấn tỉnh lại đầu óc, sắp xếp câu cú, từ tốn phát biểu: “Tôi thấy phải bắt tay vào tổng giám đốc Phương của đài truyền hình, ông ta là đầu sỏ trong vụ này, chỉ cần ông ta thay đổi thái độ, việc này mới có cơ may giải quyết êm thắm.”

Mấy vị lãnh đạo vừa nâng tách trà lên môi hớp một ngụm, nghe Vương Tư Vũ nói xong sém chút phun ngược nước trà ra ngoài, người ta là tổng giám đốc đài truyền hình tỉnh, thế mà anh lại dùng hai chữ “đầu sỏ” để so sánh, nghe giống như phường thảo khấu vậy, nhưng hôm nay không ít người có mặt ở đây đều chịu nhiều ấm ức của phía đài truyền hình nên nghe Vương Tư Vũ nói thế kể cũng hả giận phần nào.

Chu thư ký trưởng cười toe toét tán thưởng: “Tiểu Vương nói đúng lắm! Chúng ta phải giải quyết mâu thuẫn từ người đứng đầu thôi, tổng giám đốc Phương chẳng phải tức giận đó sao? Tôi nghĩ chúng ta nên tìm đến nơi cho ông ấy trút giận, có câu này rất chính xác, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại!”



Nghe câu danh ngôn của Chu thư ký trưởng, Hoàng chủ nhiệm bất chợt đưa tay lên xoa xoa vài vết xước đỏ lòm trên mặt, bí xị than thở: “Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Tôi thấy chưa chắc đúng trong mọi trường hợp đâu!”

Vốn dĩ bộ mặt đầy thương tích của Hoàng chủ nhiệm đã rất tức cười rồi, bây giờ ông lại lầu bầu vẻ sầu não, mọi người nghe xong cảm thấy tếu tếu, thế là ai nấy cũng ôm bụng cười ha hả, không khí phòng họp bỗng chốc trở nên dễ chịu hơn.

Trịnh phó chủ nhiệm nuốt ngụm trà vào bụng cái ực, ho khụ khụ vài tiếng, dõng dạc nói: “Vị giám đốc Phương này trước kia tôi đi công tác ở tỉnh đã nghe người ta đồn nhiều rồi, ông ta có biệt danh là Phương mập, nghe nói ô dù sau lưng mạnh lắm, thế nên tác phong làm việc của ông ta cũng rất cứng rắn, tính cách thì ngang tàng không mấy ai chịu nổi, việc này tôi e rằng rất khó làm ông ta đổi ý!”

Lưu phó ban ghé tai Chu thư ký trưởng nói nhỏ: “Anh trai của tổng giám đốc Phương đang giữ chức phó ban tổ chức tỉnh ủy, chúng ta có cần nhờ Trương Dương bí thư gọi điện nhờ nói giúp vài lời không? Như thế chắc hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Chu thư ký trưởng khẽ lắc đầu, nghĩ thầm cái ông Lưu phó ban này sao mà mù tịt thông tin thế nhỉ? Năm xưa Phương phó ban và Trương bí thư là đối thủ cạnh tranh chức thị trưởng thành phố Xuân Giang, hai người đâm chọt sau lưng lẫn nhau nên đã sớm có thù riêng, mấy năm gần đây thành phố Thanh Châu luôn bị đài truyền hình tỉnh soi mói nói không chừng là vì Phương phó ban cay cú Trương bí thư nên mới thông qua cậu em trai làm tổng giám đốc đài truyền hình tiến hành đả kích.

Trương bí thư không gọi điện nhờ vả còn đỡ, nếu gọi đi e sẽ tệ hơn nữa ấy chứ! Nhưng câu này không thể nói thẳng ra với Lưu phó ban nên đành đánh trống lảng, ân oán giữa cấp trên với nhau mà không nắm thì dễ giẫm phải mìn lắm, còn nắm rõ rồi cũng tuyệt đối không được rêu rao khắp nơi, hành vi ấy được coi là biểu hiện không chín chắn về mặt chính trị.

Những người có mặt đều nhao nhao bàn luận với nhau, nhưng tất cả chỉ là những lời vô bổ, không ai đưa ra được cách thuyết phục được tổng giám đốc Phương hữu hiệu, sắc mặt Hoàng chủ nhiệm sầu thảm như mới đưa tang, xem ra mình lại là đối tượng tìm đến tận nơi cho người ta trút giận rồi.

May mà Hoàng chủ nhiệm trước khi lên đường đã có chuẩn bị sẵn, ông rút từ tài khoản ngân hàng ra 10 vạn tiền mặt giấu trong hai cây thuốc lá, thật ra đấy là cách cuối cùng của ông, chỉ cần phía đài truyền hình không làm to chuyện, mấy năm nay ông ngồi vào chiếc ghế chủ nhiệm kể cũng kết giao được với vài thuộc hạ thân tín của Trương bí thư, đến lúc đó quà cáp nhờ họ nói giúp vài câu, muốn không mất chức chắc không thành vấn đề. Nghĩ như vậy nên yên lòng hơn nhiều, khuôn mặt căng thẳng của Hoàng chủ nhiệm liền giãn ra đôi chút.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khi kết thúc vẫn chưa ai nghĩ ra cách gì hữu hiệu, Chu thư ký trưởng hiểu rõ trận phong ba bão táp này tuyệt đối không dễ gì hóa giải, thực tế là ông đã nhờ người quen ở tỉnh gọi điện cho tổng giám đốc Phương rồi, câu trả lời nhận được là: “Tổng giám đốc Phương nói thẳng dù có cầu xin ai cũng vô ích, việc này không thể thương lượng thỏa hiệp được đâu!”

Chu thư ký trưởng xưa nay sở hữu khứu giác chính trị nhạy cảm đã bắt đầu đánh hơi được điều gì bất ổn, ông nghi ngờ vụ này không đơn giản là một vụ hành hung phóng viên ngẫu nhiên, e rằng có ai đó cố tình sắp đặt, tất nhiên dù biết chắc như thế vẫn phải cố thử mọi cách thôi.

Tan họp, Vương Tư Vũ là người cuối cùng rời khỏi, hắn quay về phòng tắm nước nóng thư giãn, bước ra nhìn lên đồng hồ treo trên tường, lúc này đã hơn 7h tối, định mở ti vi xem phim truyện một lúc, nhưng nội tâm cứ rạo rực không yên, đầu óc liên tục nghĩ về những va chạm nhạy cảm xảy ra chiều nay, thân hình mỹ miều của thiếu phụ áo trắng hiện ra trước mắt, cô đang vẫy tay mỉm cười với hắn.

Không biết trôi qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại réo vang, Vương Tư Vũ cầm máy lên xem, màn hình hiển thị một số lạ gọi đến, sau khi bắt máy, một giọng nói trong trẻo của cô bé vọng sang: “Chú Vương đúng không ạ? Cháu chính là cô bé được chú cứu mạng ở hồ Vụ Ẩn chiều nay đây, xin hỏi 9h tối nay chú có rảnh không? Ba cháu muốn mời chú ra dùng bữa tại phòng số 518 khách sạn Tân Đô.”

Vương Tư Vũ biết mình lại có cơ hội gặp lại thiếu phụ áo trắng xinh đẹp rồi, hắn mừng thầm trong bụng, nhưng vẫn phải giả vờ khách sáo từ chối vài câu, cuối cùng mới đồng ý đến điểm hẹn. Kết thúc cuộc gọi, Vương Tư Vũ phát hiện cách 9h tối vẫn còn đến một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian một tiếng dài dằng dặc như một năm.