Chương 4

Bà ngoại luôn luôn là bà cụ rất tiên tiến, cho nên Tần Thanh Thu cũng không giống như lúc trước giấu diếm chuyện mình đã từ chức, chỉ là vì phòng ngừa bà cụ nghĩ ngợi lung tung vào thời điểm này, nên cô dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi mấy những chuyện khác.

Lúc thay thuốc cho vết thương mu bàn tay của bà ngoại, đầu lông mày của bà cụ xoắn xuýt một hồi lâu, mới mở miệng nói với Tần Thanh Thu: “Đợi chút nữa nếu như bác cả, bác gái cả con tới đây, không nên giơ ra gương mặt thối như vậy, cái này cũng không phải là chuyện một đứa bé như con có thể quản.”

Đừng nhìn Tần Thanh Thu lớn lên thanh thanh tú tú, bề ngoài trông nhát gan có thể lấn át, nhưng từ nhỏ cô chính là nhóc con không sợ trời, không sợ đất, bà ngoại Thạch lo lắng cô tức lên, chỉ vào trưởng bối chửi loạn một trận.

Đúng lúc đó, mợ nhỏ mang theo hai cái đuôi theo sau mang cơm trưa tới.

“Bà cố nội, có thể ăn cơm rồi!” Cô bé mũm mĩm sôi nổi chạy vào trong phòng bà cụ, liếc mắt đã thấy Tần Thanh Thu ngồi trên ghế đẩu ở bên giường, bước hai ba bước đã nhào vào trong lòng Tần Thanh Thu, vẻ mặt toàn là vui mừng, “Dì nhỏ, sao người đã về rồi?”

“Đồng Đồng từ nhỏ đã thân với dì nhỏ của con bé.” Nhìn cháu gái nhỏ nhào vào trong ngực Tần Thanh Thu, mợ nhỏ đầy vẻ bất đắc dĩ, “Cả đám đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, đừng quấn quít lấy dì nhỏ nữa.”

Cơm trưa là cả bàn bánh bao hấp, rau ăn kèm là ớt xanh xào thịt băm cùng chân giò hun khói xào sợi khoai tây, mặt khác mợ nhỏ làm cho bà ngoại Thạch một phần cháo hoa màu đặc dễ tiêu hóa.

Hai anh em Tần Hạo Vũ cùng Tần Vũ Đồng hai một trái một phải kẹp Tần Thanh Thu ở chính giữa, một đứa lấy cho dì nhỏ bánh bao không nhân, một đứa lấy cho dì nhỏ đôi đũa, dáng vẻ chịu khó chọc cho bà ngoại Thạch với mợ nhỏ có hơi buồn cười.

Tay nghề của mợ nhỏ coi như ở mức trung, bánh bao không nhân hấp xong vị mềm mại lại dày, Tần Thanh Thu cầm đũa gắp chút ớt xanh thịt băm cuốn vào.

Rau ăn kèm chính là ớt xanh bản địa, vị hơi cay nhẹ, chỉ là mợ nhỏ dùng độ lửa không tốt lắm, khiến cho ớt xanh vốn là nhẹ nhàng, vỏ giòn lại trở nên có chút mềm nát đầy mỡ.

Bà ngoại Thạch truyền nước tới trưa, rõ ràng khẩu vị không tốt lắm, uống non nửa chén cháo hoa màu, rồi kêu Tần Thanh Thu đỡ đi vệ sinh một chuyến, sau đó cũng nặng nề nằm lại trên giường nghỉ ngơi.

Mà bác cả cùng bác gái cả từ đầu tới đuôi không hề xuất hiện, chứ đừng nói đến đưa chút cơm hay làm gì đó cho bà cụ lúc đang không tiện hoạt động, đợi hai bạn nhỏ vui đùa nhốn nháo cơm nước xong xuôi, mợ nhỏ bèn thu thập bát đũa mang về nhà rửa.

Cách nhà không xa có một siêu thị nhỏ, Tần Thanh Thu trở về khá vội vàng, đồ đạc đều là dùng bưu kiện đóng gói gửi trở về, cho nên dứt khoát dẫn theo hai bạn nhỏ dính người đến siêu thị mua sắm một trận.

Tần Hạo Vũ là một nhóc mập mạp tham ăn, sau khi nghe thấy dì nhỏ cam đoan xong, cầm lấy cái túi nhựa rồi vui vẻ vọt vào trong biển đồ ăn vặt, Tần Vũ Đồng lại theo sát bên cạnh dì nhỏ, chỉ khi đυ.ng phải đồ ăn vặt bản thân vô cùng thích mới lấy cho vào trong túi, Tần Thanh Thu chọn chọn lựa lựa giúp, mới công bằng để cho hai anh em cầm túi đồ ăn vặt giá không đắt mấy về nhà.

Một cái thôn trước trước sau sau vốn là hơi lớn, phát sinh chút chuyện thì rất nhanh có thể truyền từ đầu tới cuối, Tần Thanh Thu vừa mang theo hai bạn nhỏ từ trong siêu thị đi ra, đã có không ít người chào hỏi cô.

Lúc trước Tần Thanh Thu không quen hàn huyên với người không quá quen, nhưng hiện tại cô đã có thể rất tự nhiên nói chuyện phiếm với mấy chị dâu, các thím này.

“Khả năng là quá bận, buổi sáng tôi đến nhà, còn chưa thấy bóng dáng của bọn họ đấy!” Có một thím bĩu môi hỏi cánh cửa nhà bác cả, khóe môi Tần Thanh Thu khẽ nhếch lên lắc đầu.

Nghe vậy sắc mặt người thím kia càng là một lời khó nói hết, tràn đầy vẻ xem thường đối với bác cả Tần: “Nuôi dưỡng mấy con dê còn quan trọng hơn cả mẹ ruột……”