Chương 2: Từ chức về quê Lúc còn rất nhỏ ông ngoại đã qua đời vì bệnh, cho nên có thể nói là Tần Thanh Thu với bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau mới vượt qua mấy năm gian nan nhất kia, vốn là cô cho là mình lớn lên đi làm việc, có thể mang theo bà ngoại trải qua ngày tốt lành, nhưng ngoài ý muốn thường tới nhanh như vậy……
“Chị gái xinh đẹp.” Một tiếng gọi ngây thơ kéo Tần Thanh Thu từ trong hồi ức trầm trọng tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một bé gái năm tuổi thò tay đưa cho cô một tờ giấy.
Quơ quơ hai bím tóc đuôi ngựa đáng yêu, bé gái mũm mĩm nói: “Tại sao chị lại khóc vậy, là không có đồ ăn để ăn sao?”
Đưa tay nhận lấy tờ giấy bé gái đưa tới, Tần Thanh Thu lau nước mắt vô thức chảy ra, sau đó nhẹ véo khuôn mặt mũm mĩm của bé gái: “Là chị vui quá, vui vì cuối cùng cũng có thể trở về nhà.”
“Người lớn thật là kỳ quái, buồn cũng khóc, vui cũng khóc.” Bé gái nhiệt tình còn muốn nói chuyện với chị gái xinh đẹp cái gì đó, nhưng đúng lúc mẹ đi vệ sinh đã trở về, lập tức giống như con chuột con khoét kho thóc chột dạ, len lén phất phất tay với Tần Thanh Thu xong mới quay về chỗ ngồi của mình, người đàn ông ngồi chơi điện thoại ở bên cạnh từ đầu đến cuối cũng không biết con gái nhà mình rời khỏi chỗ ngồi.
Trên đường đi Tần Thanh Thu đều chú ý đến động tĩnh của điện thoại, kiếp trước rất nhiều chuyện không tốt đều xảy ra cùng một chỗ, cô có hơi không nhớ nổi thời gian bà ngoại bắt đầu bị bệnh, cho nên sau khi được hệ thống đưa trở lại cô mới lập tức từ chức từ thành phố H trở về quê.
Vào giây phút xuống xe lửa, Tần Thanh Thu vẫn nhận được cuộc gọi từ mợ nhỏ: “Thu Thu, đêm qua bà ngoại cháu bị cửa đè trúng……”
“Vâng, cháu đã biết.” Cầm chặt điện thoại trong tay, Tần Thanh Thu cưỡng ép đè nén nghẹn ngào trong lời nói xuống, “Vừa vặn mấy ngày nay là ngày nghỉ, cháu vừa xe lửa rồi.”
Mợ nhỏ không nghĩ tới Tần Thanh Thu sẽ về quê vào lúc không năm không đoạn như vậy, nhưng tình huống hiện tại cũng không cho phép bag ấy suy nghĩ nhiều: “Được, mợ sạc điện cho xe điện, chờ cháu gần đến thị trấn thì gọi điện thoại cho mợ.”
Từ nhỏ Tần Thanh Thu đã có quan hệ tương đối khá với mợ nhỏ, sau khi đón được người ở trên thị trấn về, mợ nhỏ kể từ đầu tới đuôi mấy chuyện đã xảy ra gần đây giống như nhả hạt đậu.
“Còn không phải tại bác cả cháu, nói bếp của bà ngoại cháu để không cũng lãng phí, nên nuôi mấy con dê con ở bên trong.” Nói đến chuyện mẹ chồng bị cửa đè làm tổn thương, mợ nhỏ đã tức đến mức không đánh ra, “Đêm qua ông ta không đóng kỹ cửa lại, con dê nhỏ lén chạy ra ngoài, bà ngoại sợ dê chạy không tìm thấy, bác gái cả cháu sẽ qua bới móc, lúc vội đi đóng cửa bị ván cửa lắc lư đè ở phía dưới, cũng may có một gia trưởng đi đón trẻ khá trễ, lúc đi ngang qua phát hiện ván cửa đè người, bằng không thật sự không biết sẽ xảy ra cái gì.”
Kiếp trước bà ngoại bị ván cửa đè bị thương, mợ nhỏ căn bản không dám để Tần Thanh Thu biết, đợi đến lúc cô nghỉ về quê, bà ngoại đã bởi vì chuyện lần này để lại chút ít di chứng, khiến sau đó tích tụ lại mới có thể bị bệnh không dậy nổi.
Xe ba gác chạy bằng điện chạy nhanh chóng, hơn 10 phút sau đã chạy từ trên thị trấn về đến nhà, Tần Thanh Thu mới nhảy từ trên xe xuống đã nghe thấy một mùi khai của dê nồng nặc đập vào mũi.
Sắc mặt mợ nhỏ càng khó coi, hiện tại mới vừa xuống mùi khai của dê đã nặng như vậy, đợi đến lúc thời tiết trong năm nóng nhất, sợ là bên này sẽ thối đến mức người không thể ở.
“Sao Thu Thu lại trở về rồi?” Bà ngoại nằm ở trên giường truyền dịch đã ngủ, dì cả trông coi ở bên cạnh nghe được động tĩnh vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Thanh Thu đi vào trong nhà.
Tần Thanh Thu nhấc cái ghế ngồi xuống, tạm thời không nói chuyện mình đã từ chức, chỉ lặp lại lý do cô vừa nói với mợ nhỏ.
Nhà bác gái cả với mợ nhỏ luôn huyên náo không vui vẻ mấy, dì cả hay cố kỵ bình thường rất ít qua bên này, tránh bị kẹp ở giữa, cho nên bà ngoại truyền dịch xong, bà ta cũng trực tiếp về nhà.
Bắt đầu từ tháng 9 năm ngoái, hai đứa nhỏ nhà mợ nhỏ chuyển đến trường trong huyện đến trường, trong tuần mợ nhỏ phải lên thị trấn chăm sóc bọn nhỏ, cũng chỉ có hai ngày cuối tuần mới có thời gian về dưới quê.
Bà ngoại truyền hết bình nước vẫn chưa tỉnh, mợ nhỏ nói với Tần Thanh Thu một tiếng rồi về nhà nấu cơm.
Ngồi ở bên giường nhìn qua bà ngoại đã gầy hơn so với trong trí nhớ, cánh mũi Tần Thanh Thu không nhịn được mà chua xót, các cụ luôn cảm thấy mình lớn tuổi rồi sẽ tăng thêm phiền toái cho tiểu bối, cho nên bình thường thân thể không thoải mái có thể chịu đựng thì chịu đựng, cho dù bị bệnh đến mức phải vào bệnh viện, cũng sẽ ngăn không cho mợ nhỏ gọi điện thoại cho cô.
Kiếp trước Tần Thanh Thu bỏ lỡ thời gian bà ngoại bị bệnh nặng, đợi đến khi cô nhận được tin tức chạy về quê, bà ngoại bình thường vừa nhìn thấy cô, cả gương mặt tràn ngập nụ cười yêu thương đã bị các trưởng bối mặc áo liệm cho.
Đại khái là bị kim loại trên khung cửa quẹt vào làm bà cụ bị thương, trên mu bàn tay bà ngoại băng bó một đoạn băng gạc rất dài, hơn nữa vì truyền dịch nên máu bị ứ đọng, đôi tay già nua thoạt nhìn cực kỳ dễ thấy mà giật mình.
Có mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui trên đường, tiếng cười đùa huyên náo có hơi ầm ĩ, làm bà ngoại cho rằng có người đang gọi mình, vô thức lên tiếng sau đó mở hai mắt ra.
Tần Thanh Thu thuận tay cầm gối kê ở phía sau lưng bà ngoại, một lúc lâu sau bà ngoại mới phản ứng lại: “Thu Thu, sao con đã trở về rồi?”