Chương 3: Yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt

Khi

Hải Thiên Du tắm xong rón rén trở lại phòng thì, dưới

ánh

đèn mờ

ảo, hơi thở của

Kì Húc

đã trở chậm lại mà sâu hơn. Nửa cái

đầu chìm vào gối, trong khi vẫn

đang

ôm lấy con Sponge Box.

Hải Thiên Du khẽ vuốt làn tóc xòa trên trán của người

đang trầm vào cơn mơ, nửa gương mặt lộ ra dưới

ánh

đèn, nhu hòa mà an tĩnh. Anh lẳng lặng hồi lâu,

đôi môi rơi xuống gương mặt say ngủ, chỉ trong chớp mắt

đã rút lui. Càng

đến gần người

ấy, tâm trạng bản thân lại càng bất an, xung

động tựa con mãnh thú muốn phá tung cả ***g ngực, giày xéo lý trí.

Hải Thiên Du quay mặt

đi không nhìn

Kì Húc nữa, khoác thêm chiếc

áo, ra ngoài ban công hút thuốc. Anh không thể thương tổn

đến

Kì Húc

được, dù chỉ một chút xíu. Người kia lúc nào cũng cần

được bảo vệ, bề ngoài yếu

ớt dễ bị tổn thương, nhưng cũng có lúc nội tâm lại kiên cường hơn nhiều so với dự

đoán của mọi người. Bình thường thì không thông minh lắm, nhưng lại rất

để

ý

đến bè bạn, chỉ riêng chuyện liên quan

đến mình thì lại khá chậm hiểu.

Đã

ám chỉ nhiều năm như vậy, ngốc

đến mức không có chút phản

ứng nào, chỉ một mực coi anh là một người anh em tốt.

Anh em tốt?

Hải Thiên Du cười khổ. Kể từ buổi trời chiều gặp cậu thiếu niên

đó, anh biết hai bọn họ không thể nào trở thành anh em

được. Nhưng mà,

đối phương lại cứ một mực cho rằng là thế, anh cũng không có cách nào thay

đổi. Anh sợ nếu cưỡng

ép, có lẽ

ở bên cạnh cậu

ấy cũng không thể.

Yêu phải một kẻ ngốc,

Hải Thiên Du

đành chịu mệnh vậy. Rõ ràng rằng không thể

ở bên nhau, anh

đành yên lặng canh giữ bên người thôi.

Hải Thiên Du dụi tắt

điếu thuốc, chốc sau

đã

đốt ngay thêm

điếu khác.

Đêm

đã vào khuya, xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ còn

ánh

đèn thành phố cùng vài

ánh xe le lói nơi xa

là chứng kiến sự cô tịch của cả thành phố. Một thằng

đàn

ông như anh,

đứng một mình giữa

đêm khuya hút thuốc

đầy kiểu cách, lần nào cũng vì

Kì Húc, cũng

đã sắp thành thói quen rồi

đấy!

Ngày

ấy,

Hải Thiên Du còn

đang học cấp ba, mặc dù học rất kém nhưng thể dục lại không tệ lắm. Có

điều, anh không phải học sinh chuyên thể dục, cho dù có khá hơn nữa thì cũng chẳng có gì

để tự hào. Mặc dù

mớ thành tích thể dục không thể khiến các giáo viên

ưu

ái hơn, nhưng lại chọc

đến N em gái, thỉnh thoảng lại có người tặng thư tình cho anh.

Lên lớp mười hai,

Hải Thiên Du biết các thầy cô nói riêng với nhau rằng, không thể trông cậy gì vào việc anh

đỗ

đại học cả, nhưng lại có thể vớt vát vào một trường hạng hai dạy thể dục thể thao nào

đó.

Hải Thiên Du không quan tâm nhiều đến chuyện

đại học, dù sao tỷ lệ anh

đỗ cũng chẳng cao lắm. Vốn cũng chẳng chuyên cần học tập gì cho cam, cứ thấy sách là buồn ngủ, gặp bài thi lại tắc tịt; thêm vào

đó nhà anh cũng thuộc kiểu nhà giàu mới nổi, cứ kiếm ra tiền là

được,

đi học hay không không quan trọng. Hơn nữa, bậc cha mẹ nhà này chỉ một lòng

quan tâm chăm sóc che chở cho

đứa con gái của mình, với con trai thì chỉ

đưa tiền, cho tự sinh tự diệt.

Được rồi, nếu em gái tài giỏi rồi,

đặc biệt

đáng giá

để nhà mình tôn kính

đến thế

thì anh cũng không phản

đối. Tự sinh tự diệt cũng tốt vô cùng,

ít nhất cũng

đủ tự do, không phải sao?

Vì vậy,

đúng vào lúc

người khác cũng

đang toàn lực

đổ máu,

Hải Thiên Du hẹn mấy chiễn hữu cũng

được “thả rông” như mình

đi

đá bóng. Không ngờ bãi bóng tự phát dưới

khu kí túc xá lại có người cướp lấy.

“Hải Thiên Du, bọn tao tới trước, sân này bọn tao

đá!” Tên nam sinh

đi

đầu vênh mặt chỉ thẳng vào mũi

Hải Thiên Du.

Hải Thiên Du

không thèm

để

ý, “Mấy người bọn tao cùng

đến, chẳng thấy ai



đây trước cả, chỉ thấy mấy con chó sủa loạn lên thôi.”

Một lời không hợp,

đẩy

đẩy kéo kéo, thành công tạo nên một cuộc

ẩu

đả ngay tại trong trường. Khi giáo viên tới thì mấy thằng nhóc

đều

đã lấm lem

đất bụi.

Ý thức

được sự nghiêm trọng của vấn

đề, hai bên thù

địch thoắt thành anh em tốt, hai tay còn

đang cấu lấy lưng nhau mà dám nói với thầy giáo

—— Tụi em

đang bàn nhau về kĩ thuật

đá bóng,

đang khá kịch liệt, thầy thật

đúng là… Ha ha ha—— Lấp liếʍ ngốc nghếch như vậy, người ta là giáo viên biết

tỏng. Kết quả rất dễ

đoán,

Hải Thiên Du và chủ lực bên kia bị báo lại với gia

đình, nhờ giúp

đỡ nhà trường cùng dạy dỗ các cháu.

Lúc

Hải Thiên Du người

đầy

đất

đi vào nhà, mẹ anh chỉ thằng vào mặt, “Hôm nay

ở trường mày

đánh nhau phải không? Còn một mình

đánh mấy người?”

Hải Thiên Du từ trước

đến giờ vẫn là dám làm dám chịu, “Đánh nhau thì không sai, nhưng mà…”

Anh còn chưa kịp “nhưng mà” xong

đã bị

đẩy ra khỏi cửa. Mẹ Hải hung tợn mắng, “Hải Thiên Du, mày tỉnh lại ngay cho tao, nếu mày dạy hư em mày thì thế nào hả? Chưa nghĩ rõ thì

đừng mong vào cửa!” Sầm một tiếng, cánh cửa

đóng lại.

Hải Thiên Du: O_O “….”

Không thể không nói, việc dạy con của nhà họ Hải quá nghiêm khắc! Các nhà

đừng có học theo!

Đương nhiên tư tưởng trọng nữ khinh nam kia cũng không nên nghĩ

đến! Chỉ lo cho con gái nhỏ, còn con trai thương tích

đầy mình thì vứt ngoài

đường! Chạng vạng buổi tối mùa hè, trời sang nhấy nháy sáng mờ.

Hải Thiên Du

trong lòng tắc tị, muốn tìm chỗ đặt mông xuống, thấy

phía cửa nhà mình

đã

đổ bóng rồi, anh không thích. Liếc thấy bậc cửa nhà

đối diện vẫn còn

được mặt trời chiếu sáng vàng rực, anh lê mấy bước

đặt mông xuống bậc cửa nhà người ta, vứt túi sách sang bên cạnh.

Thằng nhóc người

đầy bụi bặm phơi thây dưới trời chiều kiểm

điểm bản thân.

Đầu tiên là nghĩ —— Đồ con rùa tụi bay, con trai gì mà thấy đánh nhau là bỏ chạy, để một mình ông mày đối phó cả lũ chúng nó. Lần sau không cho tụi bây mấy quả tao không tính!!! Sau lại nghĩ

—— Cuối tuần

ở lại trường vậy,

ở gần nhà không tốt lắm, sẽ bị chê cười! Cuối cùng là…

Đúng rồi, hình như nhà này là của một gia

đình mới chuyển

đến, không biết là kiểu nhà giàu thế nào, thế mà lại giống hệt nhà anh, cũng ba tầng và một

đình viện, chậc chậc.

“Đàn

đàn

đàn

đàn anh, anh anh không sao chứ?” Một giọng nói lắp bắp vang bên tai.

Hải Thiên Du giật mình, ngẩng

đầu dưới

ánh trời chiều, thấy một cậu nhóc không cao lắm, khoác túi xách kinh ngạc nhìn anh. Cậu nhóc mặc một chiếc

áo sơ mi trắng ngắn tay, quần

đen và giày vải; trước ngực trái

áo và cánh tay phải có huy hiệu trường. Hóa ra là cùng trường, bảo sao lại gọi

đàn anh. Nhưng mà anh trông

đáng sợ thế cơ

à? Người run, giọng nói cũng lắp bắp run rẩy theo.

Hải Thiên Du nhìn thẳng, “Cậu biết tôi

à?”

Cậu nhóc lập tức tự giới thiệu, “Em là Kì Húc, lớp

bảy khối mười, em thấy anh

ở chỗ sân vận

động!” nói xong lại thấy mình kích

động quá thì lại cúi đầu

thì thầm, “Anh khỏe thật

đấy…”

“Ồ, thế hử?”

Hải Thiên Du mặt bình tĩnh, nhóc này… Anh không có chút xíu

ấn tượng nào hết!

“Ấy kìa

——”

Kì Húc hốt hoảng hô lên, vội mở cặp lấy khăn giấy ra

đưa cho

Hải Thiên Du.

Anh lại giật mình, ngẩng

đầu nhìn lại, thấy trước mặt mình là một bàn tay rất

đẹp, khăn giấy trên tay cậu nhóc còn tỏa mùi hương bách hợp thơm ngát. Anh ngẩng

đầu cao hơn nữa, thấy

được một cánh tay gầy nhỏ, hơi lóe

ánh dưới nắng chiều, nơi cổ

áo sơ mi lộ ra một

đoạn cổ, sau

đó là cái cằm nhòn nhọn, chiếc mũi, còn có hai mắt tròn tròn, vài sợi tóc mai bay bay theo gió, tựa như lấp lánh

ánh kim.

Hải Thiên Du sống mười tám năm, làn

đầu tiên thấy có một số việc thoát được ra khỏi sự khống chế của anh, ví dụ như lúc này, giữa lúc trời chiều

đang

đổ về tây mắt anh lại nóng lên, nhịp tim

đập thất thường như

đổ bệnh!

Nhất

định là do tư thế ngồi không chuẩn!

Hải Thiên Du thầm tìm cho mình cái cớ.

“Đàn anh, anh, anh lau

đi

ạ.”

Kì Húc

đưa khăn giấy lại gần mặt

Hải Thiên Du, chỉ thiếu mỗi lau hộ người ta. Lúc này anh mới phản

ứng, nhìn lại mình từ

đầu

đến chân. Quần thì nhăn nhúm, bên trái

áo sơ mi trắng là một vết bùn, bên phải thì

đẫm nước, chắc giờ tóc cũng

đang bù xù lắm, mặt khó nhìn lắm nhỉ? Tên Trình Hạo Phong kia

đúng là chó

điên, cứ cắn bừa cả lên!

“Cảm

ơn, tôi tự làm

được.”

Hải Thiên Du nhận lấy chiếc khăn, lau mặt một cái, khăn giấy trắng tinh nhuộm một mảng vàng khè. Mặt anh

đen lại, khóe miệng co giật, suy nghĩ xem nên báo thù thế nào,

đột nhiên anh chú

ý

đến

Kì Húc

đang

đứng trước mặt mình.

Cậu ta thấy một tờ khăn vẻ chẳng

đủ, dứt khoát ngồi xuống bậc cầu thang, lấy hẳn túi giấy từ cặp ra

đưa cho

Hải Thiên Du.

Kì Húc ngồi dưới anh một bậc,

ỷ vào việc ngồi cao hơn mà tâm trạng

Hải Thiên Du tốt hơn nhiều. Tên nhóc

Kì Húc này

đúng là mặt mũi

đẹp thật, thanh tú mà lại có vẻ sách vở, còn thơm thơm nữa chứ. Không phải không phải, là cái khăn giấy này thơm thôi, từ xa

đã thấy mùi rồi!

Hải Thiên Du nhận tờ giấy, lau mặt, lau mái tóc bết, sau

đó ngồi ngơ trên bậc thềm.

“Phải rồi, sao cậu

đi học về trễ vậy? Năm

đầu không phải về lúc năm rưỡi

à? Lớp mười có cần học thêm

đâu?”

Kì Húc hơi xấu hổ, cúi

đầu, “Em về nhà cũng chẳng có việc gì làm,

đến thư viện xem

ít sách rồi mới về.”

“À, cậu chăm học thật

đấy.”

Hải Thiên Du

đáp lời.

Đổi lại là anh, anh thà chạy vòng quanh sân tập còn hơn vào nơi như thư viện

ấy.

“Chỉ là thích

đọc sách thôi mà,

ở trong thư viện mới có.”

Kì Húc nói, ngồi trên thềm xát hai tay với nhau, sau

đó

ôm cặp sách im lặng.

Nội tâm tương

đối tự ti, không am hiểu kết thân với người khác. Không biết thế nào mà

Hải Thiên Du cho ra kết luận như vậy, mà cũng bất giác lại mang tâm của kẻ làm anh nói chuyện câu

được câu không với

Kì Húc. Gần

đây thích làm gì, cơm

ở canteen trường thật khó

ăn, thầy dạy thể dục quá nghiêm… Rặt những chuyện vụn vặt.

Áng chừng mặt trời sắp lặn, trời chiều cũng tối dần,

Hải Thiên Du mới nói với

Kì Húc, “Cậu về trước

đi, muộn rồi

đấy.”

Không ngờ cậu ta lại lắc

đầu, “Em không vội, người nhà em không về sớm vậy

đâu.” Nói xong lại liếc

Hải Thiên Du. Anh

đang ngồi dạng ra trên bậc thềm, một bên là cặp sách, muốn vào trong thì

hoặc là

đạp lên cặp sách, hoặc là vượt qua một cái chân của

Hải Thiên Du, như vậy thì thật không lễ phép! Huống chi,

được gặp

đàn anh mà cậu ta vô cùng vô cùng tôn kính

đã lâu,

đương nhiên cậu còn muốn

ở lại thêm nữa.

Lúc này, một chiếc xe

đèn pha sáng rọi dừng ở

phía cửa nhà

đối diện, mộtngười

đàn

ông trung niên bụng bia tay xách túi gì

đó gõ cửa, “Bà xã, con gái ngoan, bố về rồi đây.”

Hải Thiên Du đứng dậy, thuận miệng, “Vậy tôi phải về đây, mai gặp nhé.”

Kỳ Húc cũng phủi mông đứng dậy vẫy tay, mặt rất vui, “Đàn anh mai gặp ạ.”

Hải Thiên Du xách túi, ba bước cũng thành hai mà chạy về nhà, em gái vừa mở cửa là len vào luôn.

Kỳ Húc đứng ngoài nhìn cánh cửa kia mở ra rồi đóng lại, loáng thoáng có tiếng mắng nhiếc, sau đó thì không còn tiếng gì nữa.

Cậu đứng ngơ ngẩn một lúc, nhặt túi xách lên vỗ vỗ cho hết bụi, mở cửa đi vào nhà.