*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Nhất có chút nghi hoặc, Amy là vị hôn thê của Khang Chí, tại sao cô ta phải nói dối? Dựa theo biểu thị ở thẻ điện tử của Khang Chí, Khang Chí vốn chưa từng đi vào nhà ma, Amy lại nói Khang Chí lạc ở nhà ma với mình.
Tất cả nhân viên công tác của nhà ma, còn có nhân viên công tác của khu vui chơi đều đi tìm Khang Chí, mà Khang Chí vốn chưa từng xuất hiện ở nhà ma, rất khéo đó là, theo dõi của nhà ma xảy ra vấn đề cùng một ngày, cũng không thể chứng minh Khang Chí rốt cuộc có mặt tại nhà ma hay không.
Tạ Nhất nói: "Sao Amy phải nói dối? Chuyện này càng ngày càng kỳ lạ."
Ngay lúc cậu đang nói chuyện, điện thoại di động của Thương Khâu lại vang lên, thứ sáu tới chủ nhật Tạ Nhất sẽ ở quán cơm đêm khuya trông quán tới lúc đóng cửa, cũng có thể nói hiện giờ đã rạng sáng bốn giờ sau đó rồi, điện thoại di động của Thương Khâu lại vẫn có điện thoại gọi tới.
Là một dãy số lạ, chuông điện thoại di động rất đơn điệu, đó là âm thanh có sẵn của điện thoại di động, điện thoại di động vừa vang lên, nhân viên công tác nhà ma tiểu Trương bên cạnh như chim sợ cành cong sợ hết cả hồn.
Là một dãy số lạ.
Thương Khâu đem điện thoại di động nhấn nghe, giọng nói rất lạnh lùng nói: "Alo."
Đối phương nói một câu gì đó, Tạ Nhất không nghe rõ, chẳng qua chắc là tiếng nói chuyện của nữ giới, Thương Khâu lập tức liền đem điện thoại di động đặt ở trên bàn, nhấn nút mở loa ngoài.
Âm thanh của điện thoại di động thoáng cái lớn hơn, giọng của nữ truyền ra ngoài, lại là Amy vừa được bọn họ nhắc tới!
Giọng nói của Amy rất kinh khủng, nói: "Tôi nghe nói anh là khu ma nhân, nhà tôi có quỷ nhát, xin anh tới giúp tôi nhìn một chút! Tôi có tiền! Tôi có tiền! Anh muốn bao nhiêu đều có!"
Tạ Nhất vừa nghe thấy giọng của Amy, khϊếp sợ mở to hai mắt, cho dù tiếng Trung không trôi chảy, lắp ba lắp bắp, thế nhưng nói như thế là rõ ràng.
Khi ở khu vui chơi, Amy rõ ràng không nói tiếng Trung, còn muốn tìm người tới phiên dịch, lúc nói chuyện với Thương Khâu cũng là dùng tiếng Pháp.
Tạ Nhất càng thấy khó hiểu hơn nữa, rõ ràng Amy hiểu tiếng Trung, sao phải che giấu bản thân?
Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu híp mắt một cái, không lên tiếng ngay, Amy bên kia rất gấp, nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần anh có thể bảo vệ an toàn của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh! Anh mau tới đây! Trong nhà tôi có quỷ nhát! Thật sự là quỷ nhát đó!"
Cuối cùng Thương Khâu chậm rãi mở miệng nói, giọng nói khàn khàn trầm thấp, nói: "Loại quỷ nào?"
Amy nghe thấy giọng nói của Thương Khâu, thở phào nhẹ nhõm, lại vội nói: "Là... Là Khang Chí vị hôn phu của tôi! Là Khang Chí!"
Khang Chí?!
Tạ Nhất kinh ngạc lại liếc nhìn Thương Khâu, Thương Khâu nhíu mày một cái, lập tức làm một động tác đừng lên tiếng, ngón trỏ đặt ở bên mép đè xuống, tiểu Trương bên kia nghe được tên Khang Chí, thiếu chút nữa kêu lên đầy sợ hãi, may mà thấy được động tác đừng lên tiếng của Thương Khâu, mới bụm miệng mình lại, hoảng sợ mở to hai mắt.
Ban nãy bọn họ cũng nhìn thấy Khang Chí, Khang Chí kéo ruột của gã, bò sang đây lấy mạng của tiểu Trương, thế nhưng tiểu Trương khẳng định mình không có gϊếŧ người, hắn cũng không nhận ra Khang Chí, chẳng qua ngày đó lúc đi làm, không cẩn thận nhìn thoáng qua Khang Chí mà thôi, hắn thậm chí không thể xác định được người cãi vã trong hạng mục trò chơi ở xe vùng mỏ ấy đó là bản thân Khang Chí nữa.
Thương Khâu nghe được việc này, lại nói: "Nói cụ thể chút."
Giọng nói của Amy sợ hãi gấp gáp: "Tôi... Tôi ở nhà, trong nhà chỉ có một mình tôi... Sau đó, sau đó thì thấy có người đi vào nhà của tôi, tôi không biết là ai, nghe được tiếng động, tôi đi ra ngoài nhìn... kiểm tra, kết quả... A trời ơi thật là đáng sợ! Là Khang Chí! Hắn là vị hôn phu của tôi, tôi làm sao có thể không nhận ra hắn, hắn đã trở về! Hắn đã trở về! Hắn còn mời tôi đi cùng với hắn, làm... Làm cô dâu quỷ của hắn!! Mau cứu tôi! Anh phải cứu cứu tôi! Nhưng anh là khu ma nhân!"
Thương Khâu và Tạ Nhất nhìn thoáng qua nhau, Tạ Nhất càng thêm mê mang, nói cách khác, Khang Chí vừa tập kích tiểu Trương, đến tìm tiểu Trương đòi nội tạng của mình, kết quả là chạy vào trong nhà Amy, muốn kết hôn Âm phủ với Amy?
Tạ Nhất nghĩ thầm, Khang Chí này cũng là một người thật nhã hứng... Tư duy cũng quá nhảy vọt rồi.
Giọng nói của Amy hoảng sợ lại không giống như là làm giả, vô cùng kích động, nói: "Xin anh!! Mau tới cứu tôi! Anh làm vệ sĩ cho tôi, bảo vệ an toàn của tôi, tôi... Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Đời này cũng xài không hết!"
Tạ Nhất nghe được cái này, nhíu mày lại, nghĩ thầm Thương Khâu đúng là một phú hào ẩn hình, trong tủ của anh ta đều là cọc tiền.
Thương Khâu nói rất chậm, hơn nữa không dễ mở miệng, Amy dường như rất gấp, nói: "Anh nói đi! Anh muốn bao nhiêu tiền! Tôi đều cho anh! Mau tới bảo vệ cho tôi! Tôi thực sự rất sợ! Hu hu hu... Trời ơi! Thật là đáng sợ!"
Thương Khâu suy nghĩ một lát, ngày mai bản thân phải thay Tạ Nhất đi làm, dù sao ngày mai đã là thứ hai, xin nghỉ là phải trừ tiền lương, cho nên nhất định của cải phải cực kỳ có giá trị mới được.
Thương Khâu nói thản nhiên: "Ba trăm ngàn..."
Amy lập tức nói: "Được! Được! Vậy ba trăm ngàn! Ba trăm ngàn! Tôi cho anh! Cho anh!"
Lúc này Thương Khâu lại đột nhiên nở nụ cười một tiếng, thanh tuyến hết sức ôn nhu nói: "Đồng Euro."
Tạ Nhất: "..."
Nếu như không đoán sai, hiện giờ ngoại tệ của đồng Euro đổi sang nhân dân tệ, thấp nhất là 7.8, lúc cao thì tăng mạnh lên 7.92... [300.000 EUR = 2.389.553 NDT = 8.037.905.200 VND (=.=)]
Amy bên kia quả nhiên hét lên một tiếng, nói: "Cái gì!? Đồng Euro! Anh... Sao anh không đi cướp đi!?"
Thương Khâu không nói gì, chỉ là rất bình tĩnh nói: "Tôi còn khách hàng khác nữa, không có chuyện gì tôi cúp đây."
"Chờ một chút! Chờ một chút! Đồng ý! Ba trăm ngàn! Ba trăm ngàn!"
Amy hết sức kích động nói: "Mau tới đây! Tôi rất sợ! Địa chỉ tôi gửi tới điện thoại của anh, trong vòng nửa tiếng nhất định phải qua đây!"
Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, nói: "Được."
Anh ta nói xong trực tiếp cúp máy.
Tạ Nhất cũng trợn tròn mắt, Thương Khâu quả thật là công phu sư tử ngoạm* [đòi hỏi nhiều] á, thoáng cái chính là ba trăm ngàn đồng Euro, đừng nói là để cậu xin nghỉ một ngày, đó là để cậu xin nghỉ một tháng, Tạ Nhất cũng bằng lòng.
Tiểu Trương bên kia lại khẩn trương nói: "Không không, các anh không thể đi á, đừng bỏ tôi lại, nếu như quỷ kia lại trở về đòi mạng nữa! Tôi phải làm sao?"
Tạ Nhất nghe tiểu Trương nói thế, dường như cũng hiểu được có chút đạo lý, nói không chừng Khang Chí lúc đó cũng nhìn thấy rồi vội vàng đi tìm tiểu Trương, với lại lúc đó Khang Chí gặp phải nguy hiểm, đem tiểu Trương trở thành cọng rơm cứu mạng, mà tiểu Trương vốn không có chú ý tới liền bỏ đi, cho nên sau khi Khang Chí chết oán khí không tiêu, muốn tìm người báo thù.
Nếu như thật sự là như vậy, tiểu Trương cũng rất nguy hiểm.
Thương Khâu lại cũng không lo lắng gì cả, nói: "Tôi có cách."
Anh ta nói xong, mở cửa phòng ra, chuẩn bị xuống lầu, tiểu Trương vội vàng nói: "Anh... Anh đi đâu vậy?"
Thương Khâu nói: "Xuống lầu, đi tìm người có thể bảo vệ."
Anh ta nói xong trực tiếp đi ra ngoài, Tạ Nhất cũng vội vàng đuổi theo, dặn tiểu Trương ở trong phòng ngốc đó đi, dù sao cũng đừng đi ra ngoài.
Tạ Nhất theo Thương Khâu vào thang máy, nghi hoặc nói: "Có thể bảo vệ tiểu Trương? Nhϊếp Tiểu Thiến bên cạnh không được sao?"
Thương Khâu lắc đầu, Tạ Nhất cũng cảm thấy có lẽ không nên dựa vào, dùng cái hũ của Nhϊếp Tiểu Thiến ướp dưa muối vẫn không tệ.
Nhϊếp Tiểu Thiến sát vách lại hắt xì một cái không rõ nguyên do, không hiểu sao cảm thấy có người chửi sau lưng mình.
Tạ Nhất khó hiểu nói: "Vậy chúng ta đi tìm ai? Bạn của anh sao?"
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói: "Cậu cũng biết."
"Tôi cũng biết?"
Tạ Nhất chỉ chỉ mình, nhất thời càng thêm mê mang, không biết rốt cuộc là ai.
Hai người ngồi thang máy đi xuống lầu, đi tới cửa hàng tiện lợi mua túi thức ăn cho mèo và đồ hộp, sau đó đi đến trong vườn hoa của tiểu khu, Tạ Nhất thấy Thương Khâu đi vào vườn hoa, còn tưởng rằng anh ta lại muốn bỏ trốn mà đi cho mèo ăn.
Quả nhiên liền thấy Thương Khâu đi sang đó, lấy ra chậu đựng thức ăn, đem thức ăn cho mèo đổ vào, đem đồ hộp mở ra, rất nhanh thì một đám mèo con kêu "Meo meo meo meo" chạy ra đây, vẫy đuôi, vẻ mặt ngốc moe tụ lại đây ăn bữa ăn khuya.
Tạ Nhất càng khó hiểu hơn, bọn họ rõ ràng là đi tìm người giúp một tay, kết quả sao chạy tới đây cho mèo ăn rồi?
Chỉ thấy Thương Khâu đưa tay xoa xoa những mèo con này, giọng nói bình tĩnh: "Tao phải ra khỏi nhà một chuyến, trên lầu có một người cần bảo về, bọn mày giúp tao trông hắn."
Anh ta nói xong, những mèo con lập tức nghễnh đầu nhỏ, cuộn râu lại, kêu "Meo meo —— meo meo —— " hai tiếng.
Tạ Nhất: "..." Tình, tình huống gì đây?
Thương Khâu gãi gãi cằm mèo nhỏ, chọc cho mèo nhỏ kêu càng thêm ngọt ngào, nói: "Được rồi, giờ đi ngay đi!"
"Meo meo ~"
Những mèo con lại kêu một tiếng xong, sau đó xếp thành hàng, một con đi theo một con, ngoe nguẩy đuổi nhỏ, phe phẩy cái mông nhỏ, bước chân nhỏ, liền vui vẻ đi lên trên lầu của tiểu khu, từ phương hướng này Tạ Nhất vừa lúc thấy cửa thang máy mở ra, những mèo con đứng xếp hàng đi vào thang máy, sau đó một chồng một, một chồng một, rất nhanh thì chồng thành chiều cao người trưởng thành, xếp chồng lên nhau xong dùng móng vuốt mèo con vỗ lên nút tầng lầu của thang máy một cái "Bẹp", ngay sau đó cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Tạ Nhất: "..." Mèo... Mèo thành tinh!
Thương Khâu thấy Tạ Nhất mở to mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt giật mình nhìn về phía cửa lầu, vỗ vỗ vai, nói: "Đi."
Thương Khâu nói xong rồi xoay người rời đi, Tạ Nhất kinh ngạc đuổi theo, nói: "Những... Những con mèo kia? Không phải mèo hoang bình thưởng sao?"
Thương Khâu nhìn cậu một cái, nói: "Là mèo hoang, nhưng không bình thường."
Tạ Nhất liền cảm thấy thế giới quan của mình cũng không như trước nữa...
Amy gửi tới địa chỉ ở trung tâm thành phố, là một khu tụ hội của người giàu có, trung tâm thành phố không có biệt thự, nhưng vùng tiểu khu kia đều là căn hộ Duplex [1], hết sức xa hoa, thông nhau lại thuận tiện, gần sát bên đủ loại trung tâm thương mại sa hoa, còn có khu vực tài chính làm phía trên.
Thương Khâu ở cửa tiểu khu đón một chiếc xe taxi ban đêm, Tạ Nhất theo anh ta lên xe taxi, sau khi lên xe mới suy nghĩ ra được, Thương Khâu không tìm Nhϊếp Tiểu Thiến giúp đỡ, ngược lại tìm một đám mèo con, nói như thế, Nhϊếp Tiểu Thiến còn không đáng tin bằng mèo con, ngẫm lại thực sự là bi ai thay cho Nhϊếp Tiểu Thiến.
Không cần nửa tiếng, mười lăm phút sau hai người đã tới cửa tiểu khu, tiểu khu hết sức sa hoa, Tạ Nhất nhìn tiểu khu xa xỉ, nhất thời vô cùng ao ước, nói: "Nhà này thật đẹp."
Thương Khâu nhìn cậu một cái, nói: "Cậu thích?"
Tạ Nhất nói: "Nhà đẹp ai không thích, chẳng qua giá quá mắc."
Hai người đi vào, vào cửa lầu, đi lên thang máy, đi tới cửa nhà Amy rất nhanh, cửa chính cũng nguy nga lộng lẫy, xem ra vô cùng xa xỉ.
Tạ Nhất nhấn chuông cửa, bên trong truyền ra giọng nói cảnh giác, nói: "Là ai?!"
Thương Khâu liếc mắt nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất lập tức ho khan một tiếng, nói: "Thưa cô Amy, tôi là Thương Khâu."
Âm thanh bên trong dần dần lớn hơn, là tiếng bước chân đi tới, lập tức mở cửa ra, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có thể là bởi vì vừa mới bị quỷ nhát, cho nên Amy không dám tắt đèn ngủ, đem bốn phía làm cho vô cùng rộng rãi sáng sủa, tất đèn trong nhà đều mở lên hết.
Amy tóc dài rối tung, sắc mặt rất tiều tụy, vành mắt đen cũng rất đậm, dáng vẻ thoạt nhìn đúng thật là bị âm khí ảnh hưởng, có lẽ trong nhà thực sự từng bị quỷ nhát, dáng vẻ xinh tươi xa xỉ vào ban ngày của cô ta và giờ đây hoàn toàn khác biệt.
Amy nhìn thấy bọn họ, liền vội vàng nói: "Các anh nhất định phải bảo vệ tôi! Thật là đáng sợ! Là... Là Khang Chí đã quay lại! Trời ơi! Khang Chí! Hắn muốn tôi đi cùng với hắn, làm cô dâu quỷ của hắn! Trời ơi! Tại sao phải như thế..."
Amy nói xong, ngồi co quắp ở trên ghế sa lon, bụm mặt bắt đầu hu hu khóc nấc lên, Tạ Nhất sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, thế nhưng cũng không có cách gì, nào biết Amy kia vừa khóc, vừa từ khe hở len lén nhìn Thương Khâu.
Tạ Nhất: "..." Tình huống gì đây?
Mặc dù Amy đang khóc, thế nhưng vừa khóc vừa liếc trộm Thương Khâu, ánh mắt còn có tí ngượng ngùng?
Thương Khâu dường như không chú ý tới điểm ấy vậy, chỉ hiểu chút tình huống, nói: "Có thể dẫn chúng tôi nhìn xung quanh không?"
Amy liền vội nói: "Được, được, đương nhiên có thể."
Cô ta nói xong, vén tóc của mình lên, đem tóc chỉnh lại, Tạ Nhất cảm thấy mình không nhìn lầm, Amy vậy mà quyến rũ Thương Khâu!
Vẻ mặt Tạ Nhất kinh hãi, Thương Khâu lại không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn cứ như là không nhìn thấy vậy, Tạ Nhất sờ sờ mặt mình, giờ bản thân đang chui vào thể xác của Thương Khâu, cho dù Tạ Nhất không muốn thừa nhận, nhưng dựa theo thẩm mỹ của bản thân mà nói, rõ ràng bản thân đang đẹp trai hơn một chút.
Phải biết rằng, trước đây Tạ Nhất cũng chưa có bạn gái, cũng không ai theo đuổi cậu, vẫn luôn là "quý tộc độc thân", vốn không có nữ nhân duyên gì cả.
Kỳ thực Tạ Nhất không có nữ nhân duyên, cũng không phải bởi vì dáng dấp Tạ Nhất không đẹp, mà bởi vì âm khí trong thân thể cậu quá sung túc rồi, mà giờ, Thương Khâu người đầy đủ dương khí này chui vào thể xác của Tạ Nhất, loại sức hấp dẫn của dương khí này thật giống như một loại phun trào của hormone.
Có rất nhiều người cũng đang khó hiểu, rõ ràng người nam hoặc người nữ có vóc người không đẹp, nhưng khí chất của người ấy, hoặc là cảm giác làm cho người ta, vô cùng gợi cảm, thu hút người khác. Mà có người rõ ràng mặt mũi xuất sắc tinh xảo, tính tình cũng thân thiện, thế nhưng đặt trong một đống người, chính là một gương mặt đại trà, không chút xuất sắc, kỳ thực đây là vấn đề của hơi thở âm dương. [Sam: ừm, mình thấy có chuyện này thật, nhiều người nhìn rất bình thường nhưng lại đào hoa vô cùng, còn những người đẹp trai đẹp gái thì lại nhằm khi chẳng có mấy mối tình:v]
Hiện giờ Thương Khâu chui vào một thể xác giá trị không tồi, thậm chí mức trung thượng đẳng, dương khí chứa ở bên trong vô hạn, Amy lại gặp phải quỷ, bị âm khí ảnh hưởng, bản thân khát vọng khát cầu loại ấm áp của dương khí này, cho nên nhìn một cái nhìn trúng Thương Khâu, cũng là hiện tượng bình thường.
Amy mời bọn họ chờ một chút, nói mình muốn đi thay một bộ đồ, dáng vẻ hiện giờ của mình quá không đúng mực, vì vậy vào phòng ngủ trước, để cho bọn họ tùy ý nhìn xung quanh.
Thương Khâu khoanh tay nhìn xung quanh, Tạ Nhất đi tới, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh có thấy gì không?"
Thương Khâu nói: "Thấy gì?"
Tạ Nhất nhỏ giọng nói: "Cô Amy ấy, vị hôn phu vừa mới chết, ngày hôm qua Amy vẫn còn hẹn hò với tiểu thịt tươi, còn nháy mắt với anh nữa."
Thương Khâu quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Nhất, nhướng mi nở nụ cười, Tạ Nhất thiếu chút nữa bị anh ta giật điện mất rồi, một cảm giác tê dại từ đầu kéo dài đến xương cụt, xương bên trong cũng trở nên ngưa ngứa, vừa đυ.ng phải dường như liền muốn rơi ra từng mảnh, Tạ Nhất phải nói lại, vừa rồi Amy vốn không phải gọi là nháy mắt quyến rũ, Thương Khâu đây mới gọi là nháy mắt quyến rũ!
Thương Khâu lại nói thản nhiên: "Không nhìn thấy."
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất còn nói: "Vậy anh nghĩ xem, là hồn ma của Khang Chí tới sao?"
Thương Khâu nghe cậu nói những lời này, cau mày lại, nói: "Đúng thật có âm hồn từng tới, chẳng qua..."
Anh ta nói tới đây, liền dừng lại, Tạ Nhất gấp gáp nói: "Chẳng qua cái gì?"
Thương Khâu đột nhiên cúi người đi tới, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói: "Không giống hơi thở của Khang Chí."
Tạ Nhất chỉ cảm thấy bên tai mình phả vào luồng nhiệt, tê dại xoẹt xoẹt, mềm nhũn, mang theo nhiệt độ ấm áp, thổi vào trong tai liên tục, tê dại cả một bên người Tạ Nhất, Thương Khâu nói gì, quả thực cậu đều nghe không rõ ràng nữa.
Tạ Nhất vội vàng rụt cổ một cái, ù ù cả một bên tai, ho khan một tiếng, vừa định nói không phải Khang Chí vậy là ai?
"Răng rắc!"
Lúc này cửa phòng ngủ được mở ra, Amy đi ra từ bên trong, cô ta xác thực thay một bộ đồ, thế nhưng thay... Tương đối mát mẻ.
Amy thay một bộ đồ ngủ, vừa nãy cô ta còn mặt đồ ở nhà, lúc này tuyệt đối là áo ngủ.
Một thân áo ngủ tơ tằm dây áo mảnh nhỏ, tơ tằm màu hồng nhạt, thiết kế của ngực, phía sau lưng, còn có váy xòe vậy mà là bằng ren không lót, chỉ có phần bụng có một miếng nhỏ là tơ tằm màu hơi tối, tổng thể làm người ta cảm giác cứ như là mặc áσ ɭóŧ, lộ cũng quá nhiều rồi!
Tạ Nhất thiếu chút nữa che mắt lại, Amy từ bên trong đi tới, lúc bước đi váy xòe còn bị cuốn lên, lộ nguyên cả phần đùi, chói lóe mắt Tạ Nhất muốn mù.
Thương Khâu bên cạnh ngược lại bình tĩnh, nhìn Amy đi tới, giống như Amy không thay đổi gì cả vậy.
Amy cười nói: "Thực sự là cực khổ hai vị đi một chuyến, còn phải bảo vệ tôi, hai vị muốn uống chút gì không, rượu đỏ? Sâm banh?"
Tạ Nhất vội xua tay, nói: "Không cần không cần."
Amy nói: "Đừng câu nệ, hai vị."
Tạ Nhất và Thương Khâu ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, muốn tìm hiểu tình huống một chút, Amy đi tới, lại muốn ngồi ở giữa hai người, khe hở ở giữa cũng không quá lớn, vậy nếu như ngồi xuống, Tạ Nhất cảm thấy Amy nhất định sẽ ngồi trên đùi của Thương Khâu.
"Reng reng reng ——"
Chẳng qua lúc này điện thoại di động của Amy vừa lúc vang lên, Amy nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lập tức nụ cười trên mặt đã không thấy tăm hơi, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, ngượng ngùng nói: "Tôi đi nhận điện thoại."
Amy rất nhanh thì cầm điện thoại di động vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mặc dù đóng cửa lại, thế nhưng bên trong còn truyền ra âm thanh của Amy, giọng nói rất tức giận, đứt quảng.
"Cái gì!?... Công ty không phải nuôi đồ ăn hại... Người giống như anh đây, quơ đại một cái túm được cả bó to, mỗi tháng tôi cho anh nhiều tiền lương như thế, anh thì một chút năng lực này... Ngay cả chuyện này cũng không thể giải quyết... Anh liền chờ cuốn cói cút ngay đi!... Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, anh tự nhìn mà lo cho bản thân đi!"
Giọng nói gián đoạn của Amy, cho dù nghe không được đầy đủ, thế nhưng cũng có thể nghe ra được, chỉ sợ là vấn đề công tác, có người đem chuyện gì đó làm hỏng rồi, khiến Amy hết sức tức giận.
Sau khi tiếng điện thoại bên trong cắt đứt, cửa phòng ngủ lúc này mới mở ra, sắc mặt của Amy cũng đỏ lên vì tức, chỉnh sửa lại một chút tóc của mình, lập tức cười nói: "Hai vị, tôi có chút mệt mỏi, nhưng mà... Nhưng mà tôi không dám ngủ một mình."
Quả thực, vừa rồi trong nhà quỷ nhát, đúng thực không dám ngủ một mình.
Amy còn nói: "Buổi sáng ngày mai tôi còn có hội nghị quan trọng, cần ngủ đầy đủ, cho nên... Cho nên có thể mời anh tới... Theo bảo vệ kề cận tôi hay không?"
Amy nói xong, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thương Khâu.
Kề cận...
Bảo vệ...
Ngay sau đó Tạ Nhất trừng hai mắt nhìn thoáng qua Thương Khâu, lại liếc nhìn Amy, đây rõ ràng là tiết tấu Amy muốn câu thịt tươi!
Tạ Nhất rất là tức giận bất bình, tại sao trước đây bản thân không ai câu, sau khi đổi thân thể xong, ngược lại số lần bị câu tăng lên nhiều.
Amy lại nói lắp bắp: "Tôi... Tôi sợ Khang Chí còn có thể quay lại, anh có thể theo tôi... Ngủ chung hay không, tôi là nói... Ở trong phòng cùng với tôi, như vậy tôi sẽ không thấy sợ."
Rõ ràng là mời gọi.
Tạ Nhất nghĩ thầm, nhưng Thương Khâu là một người đứng đắn, tuyệt đối sẽ không đồng ý bảo vệ kề cận gì đó.
Tạ Nhất còn chưa nghĩ xong, chợt nghe Thương Khâu nói thản nhiên: "Có thể."
Tạ Nhất: "..." Cái gì? Hình như tai mình xuất hiện huyễn thính* rồi. [nghe những giọng nói không có thật]
Amy ngạc nhiên nói: "Thật!?"
Thương Khâu còn thản nhiên, gật đầu, nói: "Chúng tôi sang đây chính là vì bảo vệ an toàn của cô, đương nhiên có thể."
Tạ Nhất: "..." Nói còn đường đường chính chính!
Amy lập tức đưa tay kéo tay của Thương Khâu, đem anh ta kéo vào trong phòng ngủ, Tạ Nhất cũng muốn đi theo, chẳng qua bị Amy ngăn cản, Amy vội vàng định đóng cửa, chặn bước chân đi vào của Tạ Nhất, cười nói: "Vị đại sư này, anh ở phòng khách lầu một thì được rồi."
"Răng rắc!"
Cửa phòng đóng lại, Amy lôi kéo Thương Khâu đi vào, Tạ Nhất bị nhốt ở bên ngoài.
Tạ Nhất trừng hai mắt, nhìn cửa phòng đóng chặc, bên trong còn truyền ra tiếng cười của Amy, không biết vì sao, Tạ Nhất liền cảm giác đỉnh đầu muốn bốc hơi nước, tức giận.
Tạ Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quái gì thế?"
Cậu đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, mắt chuyển vòng vo, nghĩ thầm hoá ra Thương Khâu cũng không phải người đứng đắn gì, chẳng lẽ là vừa ý Amy rồi?
Mặc dù Amy thoạt nhìn rất khả nghi, thế nhưng không thể không nói, đích thật là một cô gái đẹp, hơn nữa còn là cô gái đẹp tóc vàng mắt xanh, vóc người lại nóng bỏng, còn mặc một bộ áo ngủ nóng bỏng như thế, quả thực không thể bỏ mặc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Nhất hơi giận, còn có chút chua xót thất lạc không hiểu tại sao.
Tạ Nhất cảm giác mình có chút kỳ lạ, chẳng qua suy nghĩ lại một chút thì bình thường trở lại, nhất định là bởi vì không muốn để cho Thương Khâu chui vào thể xác của mình làm bậy.
Cửa phòng đóng kín, bên trong còn có chút tiếng động, Tạ Nhất không cam lòng cứ như vậy mà đi xuống phòng khách gác đêm, con ngươi chuyển vòng vo, dứt khoát cẩn thận nằm ở trên cửa, tai dán vào ván cửa cố gắng nghe tiếng động bên trong.
Tạ Nhất cố gắng nghe một lát, không có tiếng động, đẩy khe cửa vào trong chút, nhưng cũng không nhìn thấy gì cả, cách một lát, chợt nghe được một tiếng "cùm cụp" rất nhỏ.
Tia sáng trong khe cửa vậy mà tắt mất rồi, phòng ngủ tắt đèn rồi!
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nghĩ thầm không phải là ngủ thật rồi chứ?!
Tạ Nhất nhìn khe cửa đen như mực, cảm thấy cũng bị giận điên rồi, thực sự rất muốn đạp ván cửa một cái, nghĩ thầm Thương Khâu nếu anh thật sự chui vào cơ thể tôi chơi bời sung sướиɠ, sáng sớm ngày mai sẽ liều mạng với anh.
Tạ Nhất giận dữ một bước quay đầu ba lần đi xuống lầu dưới, đi tới phòng khách tầng một ngồi xuống, phòng ngủ ở trên lầu, tầng một chính là một số phòng để đồ, phòng khách phòng bếp vân vân.
Tạ Nhất buồn chán đi xuống dưới, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ sắp sáu giờ rồi, trời sắp sáng, chờ lúc hơn tám giờ sáng, Tạ Nhất còn phải gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ.
Tạ Nhất mò được một vật cưng cứng trên ghế sa lon, cầm lên nhìn một cái là remote TV, lại quá buồn chán liền bấm remote, chuẩn bị xem ti vi, dù sao không tới mấy tiếng có thể ngủ, không bằng xem ti vi.
Tạ Nhất mở ti vi lên, lúc này quá trễ rồi, vốn không có kênh ti vi nào cả, dù sao lại không ai xem, khoảng thời gian không quá tốt.
Tạ Nhất phát truyền hình, đổi kênh nhiều lần, đài truyền hình địa phương đang phát tin tức, Tạ Nhất không thích xem tin tức, vốn định đổi qua, chẳng qua màn hình nhoáng lên, dường như cậu thấy được thứ quen thuộc, vì vậy lại đem truyền hình đổi trở về.
Trách không được nhìn thấy quen, là công viên vui chơi.
Công viên vui chơi lại có người mất tích, lúc này là một đứa trẻ, đứa bé không tới mười tuổi, mẹ của nó khóc tới xe lòng nức phổi, xin người có lòng tốt giúp mình tìm con.
Người mẹ dẫn con bà ấy đi vào công viên vui chơi, dù sao sắp đi học, con nít không thích tới trường, người mẹ vì dỗ con, cũng bớt thời giờ mới có thể đi một chuyến tới công viên vui chơi, tất cả đều rất bình thường, đứa bé chơi tới mệt mỏi, nằm vạ ở trên đất không đi, người mẹ để đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, mình thì xoay người đi mua hai cây kem.
Chẳng qua là lúc xoay người thế nào, đứa con lại không thấy nữa, không ai thấy đứa bé chạy đi chỗ nào, hoặc là bị ai dẫn đi mất, vừa khéo, chỗ đó là góc chết của máy theo dõi, bởi vậy cũng không thu lại được.
Đứa bé mất tích mấy tiếng, làm người mẹ vô cùng lo lắng, nhân viên công tác của công viên vui chơi cũng đang giúp tìm kiếm, nhưng căn bản tìm không được, không thu hoạch được gì.
Trong tin tức này người mẹ kia khóc vô cùng đau khổ, xin người có lòng tốt thấy con của bà ấy liên hệ với bà ấy.
Ngay sau đó trên màn hình mở ra cách liên lạc với người phụ nữ, còn có ảnh chụp chính diện không đội mũ của con bà ấy.
Một bé trai không tới mười tuổi, có thể đoán từ dáng vẻ là Tiểu học năm hai năm ba, mắt to trong veo như nước, mắt đứa bé thoạt nhìn cũng rất linh động, mặt mũi đáng yêu, là loại hình dáng rất chọc người thương yêu.
Tạ Nhất nhìn ảnh chụp đứa bé không đội mũ trong TV, còn đang cảm thán, giờ hình như là thời buổi rối loạn, công viên vui chơi vậy mà xảy ra nhiều tai nạn như thế, thật hy vọng chỉ là đi lạc thôi, rất nhanh thì có thể được tìm về.
Tạ Nhất nghĩ như vậy, liền chuẩn bị đổi một đài khác, kết quả là ở trong một thoáng này, TV phát ra tiếng "Xè xè —— xè xè", còn hiện ra màn hình xám.
Tạ Nhất ngạc nhiên trong nhà Amy lại có TV hư gì đó, đầu năm nay TV lại còn hiện ra màn hình xám, có phải nên thay hay không?
Tạ Nhất dùng remote đi đổi đài, kết quả TV cứ như bị hư vậy, lại nhấn không đổi, hơn nữa hình ảnh thì khóa chết ở bé trai bỏ mũ trong hình kia, vẫn không nhúc nhích, giống như định sẵn vậy.
Tạ Nhất lắc lắc remote, nói lẩm bẩm: "Remote hư cái quái gì."
"Ha ha!"
Cậu đang cúi đầu chuẩn bị đem pin của remote tháo ra rồi lấp lại thử xem sao, nhìn coi có phải hết pin hay không, hoặc là gắn không khớp vân vân, chợt nghe được một tiếng cười của bé trai.
Tạ Nhất: "..."
Cả người Tạ Nhất chấn động sợ hãi, nhất thời ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bốn phía, bốn phía cũng không có ai, đèn đuốc sáng trưng, Amy đem đèn trong nhà mở lên hết, vẫn chưa đóng cửa, không có bất kỳ khác thường nào.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Nhưng vào lúc này, lại có tiếng cười đứa bé nổi lên quanh quẩn.
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, chợt nhìn chăm chú vào màn hình TV đang kẹt cứng, trên màn hình TV, ảnh chụp đứa bé không đội mũ lại thay đổi.
Ánh mắt trong veo như nước của đứa bé từ từ cong lên, khóe miệng cũng càng ngày càng nhếch cao lên, hai bên cánh mũi màu mỡ của trẻ nhỏ cũng vểnh lên.
Nó đang cười...
Ảnh chụp đứa bé trai trên TV đang cười!
"Ôi!!!"
Tạ Nhất hít ngược một hơi khí lạnh, chợt đứng lên lui về phía sau, ảnh chụp của đứa bé trai đang cười thực sự, theo nụ cười khuyếch đại của nó, phát ra tiếng cười "Ha ha!", trong trẻo hồn nhiên, lực xuyên thấu rất mạnh.
Tạ Nhất dùng sức nhấn hai cái trên remote, vốn không có tác dụng, không đổi đài, cũng không đóng, đứa bé trai trên TV lại càng cười càng khoa trương hơn.
Tạ Nhất Bị dọa sợ vội vàng đứng dậy muốn bỏ chạy, chỉ là một chốc này, đứa bé trai trên TV, lúc này không chỉ cười, mà là di chuyển rồi.
Nó vặn vẹo cơ thê, từ trong TV, từ trong hình không đội mũ... Đang bò ra.
Vừa bò, vừa phát ra tiếng "Tí tách —— tí tách —— tí ——", một mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, Tạ Nhất mắt mở trừng trừng nhìn đứa bé trai nhìn đáng yêu từ trong TV bò ra ngoài, lúc bò ra ngoài kèm theo mùi máu tươi gay mũi, nửa người trên của đứa bé trai đã ra ngoài, không còn là dáng vẻ đáng yêu trong veo như nước, mà dáng vẻ cả người đều là máu, máu loãng không ngừng thấm ra...
Tạ Nhất hoảng sợ tất cả âm thanh đều mắc ở trong cổ họng, một đứa bé trai đáng yêu từ trong TV bò ra ngoài, bò ra ngoài lại còn màu đầm đìa, mở ngực thủng bụng, kéo ruột trắng bóng...
Tạ Nhất lui về phía sau rất nhanh, "Bùm!!" một tiếng bị vướng chân vào sô pha, ngã trên mặt đất "Rầm" một cái, cậu muốn đứng lên chạy tiếp, chợt nghe được một tiếng "Xoảng!!!" vang rất lớn.
Tất cả đèn trên đỉnh đầu trong nháy mắt nổ tung toàn bộ, như trời mưa, mảnh thủy tinh từ trên trời rơi xuống, Tạ Nhất vội che đầu của mình, mặt của Thương Khâu đẹp trai thế kia, cũng đừng để mảnh thủy tinh cắt hư mặt.
Tạ Nhất che đầu của mình, lúc này mới nghĩ đến, quỷ cũng nhát rồi, sao bản thân lại nghĩ tới Thương Khâu có đẹp trai hay không!
Trong nháy mắt, bóng đèn nổ tung, bốn phía chợt tối xuống, còn lôi kéo rèm cửa sổ tầng một, không một chút ánh sáng, chỉ có ánh sáng lạnh yếu ớt tỏa ra từ TV, nương ánh sáng lạnh u ám, đứa bé trai cả người đầy máu đã leo ra ngoài TV, trong miệng cười như điên "Ha ha", kéo ruột trắng bóng của mình, bò về phía Tạ Nhất.
Tạ Nhất bị dọa sợ vọt lên từ dưới đất, "A..." một tiếng, bàn tay bị đâm một cái, xung quanh quá mờ tối cũng thấy không rõ, nhất định là bị mảnh thủy tinh đâm phải rồi, làm cậu đau giật mình một cái, cách găng tay lại vẫn đâm vào bên trong.
Tạ Nhất không kịp lo bàn tay, vội đứng lên bỏ chạy, đứa bé trai phía sau đã bò tới rồi, cười sằng sặc, tốc độ còn rất nhanh, "Xoẹt xoẹt", trong nháy mắt thiếu chút nữa kế sát với Tạ Nhất, Tạ Nhất bị dọa sợ hô to một tiếng: "Mẹ nó! Thương Khâu!"
"Bùm!!" một tiếng, tiếng kêu của Tạ Nhất vừa ra, chợt nghe được cửa phòng lầu hai thoáng cái bị đυ.ng mở ra, cùng lúc đó một bóng đen lao ra rất nhanh, là Thương Khâu!
Anh ta không đi thang lầu, mà cánh tay chống một cái, chợt từ lan can lầu hai trèo ra ngoài, nhảy xuống rất nhanh, từ lầu hai nhảy xuống, "Bịch" một tiếng rơi nhẹ nhàng vào chính giữa phòng khách ở lầu một, vừa lúc chắn trước mặt Tạ Nhất.
Tạ Nhất thở hổn hển "Hơ hơ", thấy được Thương Khâu, nhất thời thở dài một hơi, liền vội vàng nói: "Quỷ nhát, quỷ nhát rồi! Là đứa trẻ!"
Động tác Thương Khâu nhảy xuống lưu loát, cùng lúc đó ánh sáng trong tay bùng nổ một cái, móc khóa kiếm gỗ đào trong nháy mắt biến dài, thoáng cái biến thành kiếm gỗ đào, "Vèo ——" chặn lại, từ trên cao nhìn xuống ngăn lại tiểu quỷ bò về phía trước.
Đồng thời đầu hơi nghiêng, nương ánh sáng lạnh của TV, Thương Khâu híp mắt nhìn, hơi nhíu mày, biểu tình ấy anh tuấn muốn chết, dường như hormone cũng muốn nổ tung lên vậy.
Chợt nghe giọng nói trầm thấp của Thương Khâu nói: "Lần sau lại gọi tôi, không cần câu phía trước nữa."
Tạ Nhất: "..." Giờ là lúc nào còn nói chuyện này nữa?!
Tiểu quỷ dường như e ngại kiếm gỗ đào của Thương Khâu, giả là không có ma quỷ nào không e ngại gỗ đào, do dự không dám đi tới, có chút run lẩy bẩy lui về phía sau, cũng không cười nữa, trong lòng Tạ Nhất thổ tào, rõ ràng là mền nắn rắn buông.
Vừa lúc đó, phòng ngủ lầu hai lại có tiếng động, Amy từ bên trong đi ra, nói: "Chuyện gì vậy? Lầu dưới có tiếng gì thế?"
"Ha ha!"
Tiểu quỷ chợt quay đầu lại, ánh mắt đầy máu nhìn chằm chằm Amy ở lầu hai, trong nháy mắt tầm nhìn của Amy và tiểu quỷ kia chạm vào nhau.
"A a a a a!!! Quỷ, quỷ!!!"
Amy hét một tiếng thảm thiết, âm thanh vô cùng vang dội, cơ thể lập tức nghiêng đi, dường như chịu không nổi sợ hãi hôn mê bất tỉnh.
"Không tốt!"
Tạ Nhất kêu một tiếng, thế nhưng cậu không chạy qua được, Amy bỗng chốc mất đi cảm giác, chợt từ cửa thang lầu lăn xuống dưới, theo tiếng "Rầm rầm rầm", Amy như một trái bóng cao su, không ai đá cũng tự lăn xuống dưới, sau đó ngất đi.
Tiểu quỷ nở nụ cười "Ha ha" một tiếng, nhìn thoáng qua Amy bất tỉnh, hết sức kiêng kỵ kiếm gỗ đào của Thương Khâu, ngay sau đó nhanh chóng lui về phía sau, lúc lùi về bên cạnh TV, "Vèo!" một cái đã không thấy bóng dáng, giống như bị TV hút về vậy.
"Xè xè —— xè xè ——"
TV lại nhảy ra màu xám trắng, màn hình kẹt cứng rất nhanh thì động lại, đã không phải là tin tức nữa, đang phát quảng cáo đồ uống.
Bò ra ngoài còn có chút ngu ngơ, mọi thứ này đều quá nhanh, tiểu quỷ không hiểu sao bò ra từ trong TV, giờ lại không hiểu sao chạy mất.
Mà Thương Khâu chỉ híp mắt một cái, lại không đuổi theo tiểu quỷ chạy trốn.
Tạ Nhất nói: "Chuyện gì vậy? Tiểu quỷ chạy rồi? Sao anh không cản nó?"
Đối lập với kích động lại mê man của Tạ Nhất, Thương Khâu lại bình tĩnh hơn, đem kiếm gỗ đào quơ kiếm một cái, theo động tác đầy đẹp trai của anh ta, "Bộp ——" một cái, kiếm gỗ đào trong nháy mắt thu nhỏ lại, biến trở về cái móc khóa, được Thương Khâu làm đương nhiên treo ở trên điện thoại di động dán sticker mèo con.
Thương Khâu lúc này mới nói thản nhiên: "Hơi thở trên người tiểu quỷ kia rất thuần khiết."
"Thuần khiết?"
Tạ Nhất gãi gãi sau ót của mình, càng thêm mơ hồ.
Thương Khâu nói: "Nói cách khác, khi còn sống nó không làm ác."
Tạ Nhất nói: "Vậy sao nó phải chạy vào trong đây? Chạy sai nhà?"
Thương Khâu lắc đầu, dường như tạm thời cũng không nghĩ tới, bọn họ đích xác là tới bảo vệ Amy, nhưng là quỷ tập kích Amy hẳn là Khang Chí mới đúng, đột nhiên chạy ra một tiểu quỷ cơ bản không nhận biết, đúng thật rất kỳ lạ.
Thương Khâu lắc đầu, lập tức nhíu mày một cái, nói: "Cậu bị thương?"
Anh ta nói xong, nắm lại cổ tay của Tạ Nhất, đem tay Tạ Nhất nâng lên, lúc này Tạ Nhất mới nhớ tới, ban nãy bóng đèn nổ, đen như mực, mảnh thủy tinh hình như đâm vào lòng bàn tay, chẳng qua là cách cái găng tay, cho nên không tính là quá đau, chỉ là một vết thương ngoài da nho nhỏ.
Thương Khâu nhìn thoáng qua, sắc mặt âm trầm, nói: "Sang đây, tôi xử lý vết thương cho cậu."
Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Không cần không cần, chỉ là bị thương ngoài da, đâm một lỗ nhỏ mà thôi, không sao đâu, tôi nghĩ chúng ta nên nhìn Amy mới đúng."
Vừa rồi Amy bị hù dọa lăn từ trên thang lầu xuống, thang lầu nhà cô ta cũng không thấp, Tạ Nhất sợ cô ta té thành chấn động não, hoặc trực tiếp ngã thành ngu luôn.
Dáng vẻ của Thương Khâu cũng không vội vàng, nói: "Không sao."
Tạ Nhất: "..." Cứ thấy độ đáng tin không quá lớn.
Thương Khâu muốn rửa sạch vết thương cho Tạ Nhất, bởi vì bóng đèn đều nổ sạch, không có gì để rọi sáng, Thương Khâu đem điện thoại di động đặt lên trên bàn, mở đèn pin lên, lôi kéo tay của Tạ Nhất tới gần nguồn sáng.
Tạ Nhất mang găng tay, dĩ nhiên là bởi vì Thương Khâu và cậu đã ước hẹn ba điều, găng tay da màu đen kia liền chưa từng tháo xuống.
Chẳng qua lúc này cần rửa sạch vết thương, Tạ Nhất cho rằng, nhất định phải tháo xuống.
Thương Khâu lôi kéo tay cậu, động tác rất cẩn thận, đem găng tay da màu đen kia đẩy xuống từng chút một, đẩy tới vị trí lòng bàn tay liền không đẩy nữa, lòng bàn tay Tạ Nhất đúng là bị đâm phải, còn mảnh thủy tinh để lại trong thịt, vết thương không lớn, thế nhưng đúng là cần phải rửa sạch.
Động tác Thương Khâu cẩn thận dịu dàng, giúp Tạ Nhất đem mảnh thủy tinh lấy ra từng chút một, sau đó thoa thuốc lên cho cậu.
Găng tay da màu đen đẩy tới vị trí lòng bàn tay, lực chú ý của Tạ Nhất hoàn toàn không ở trên vết thương, mà là ở trên bàn tay dưới lớp găng tay da...
Chính giữa bàn tay, dường như có thứ gì đó, như là một hình xăm, chẳng qua lại là hoa văn màu vàng, bởi vì găng tay da chưa tháo xuống hoàn toàn, cho nên thấy không quá rõ rốt cuộc là hoa văn gì.
Viền màu vàng kia có rất nhiều lông nhỏ, thoạt nhìn...
Thoạt nhìn giống như là viền lông chim màu vàng...
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn bàn tay của "bản thân", nói: "Cái này...
Thương Khâu nói thản nhiên: "Bản thân tôi cũng không biết đây là gì, đôi khi sẽ rất đau, nhất là khi nhìn thấy ánh nắng."
"Còn có thể đau?"
Thương Khâu gật đầu, nói: "Cho nên không cho cậu tháo găng tay xuống, cũng là bởi vì sẽ rất đau đớn, đôi khi đau tận xương tủy, loại đau đớn này, thật giống như có người dùng dao nhỏ cạo xương của cậu."
Tạ Nhất chưa từng cảm nhận loại đau đớn này, bởi vì ít nhất cậu chưa từng cảm thấy quá đau, Tạ Nhất nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết màu vàng trong lòng bàn tay kia, cảm giác vào tay, càng giống như là một vết sẹo, không bằng phẳng.
Tạ Nhất nhẹ nhàng vuốt ve, có chút thất thần, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì, chẳng qua lúc lấy lại tinh thần cảm thấy hết sức xấu hổ, dù sao thể xác này nhưng là của Thương Khâu, cậu ngay trước mắt chủ nhân khiếm nhã cơ thể Thương Khâu như thế, cho dù chỉ sờ bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ, hơi lúng túng.
Tạ Nhất vội vàng ho khan một tiếng, đem găng tay mang xong, đứng lên nói: "Amy làm sao đây? Phải đưa vào bệnh viện ư?"
Thương Khâu thu ánh mắt lại, nhìn thoáng qua Amy, nói: "Chỉ là ngất đi thôi, cô ta mạng lớn."
Thương Khâu nói xong, lại nói: "Cậu đi đem cô ta mang về phòng ngủ."
Tạ Nhất chỉ chỉ vào mũi mình, nói: "Tôi? Tại sao là tôi?"
Cậu nói xong, nhìn thoáng qua Amy trên đất, Amy mặc áo dây nhỏ, lúc ngã thang lầu, áo dây nhỏ chắc chắn trợt xuống, lộ nửa vai, nếu không có tóc dài che lại, lộ càng nhiều hơn.
Thế nhưng Tạ Nhất một người đàn ông lớn, hơn nữa còn là đàn ông trưởng thành, quần áo thắt lưng Amy đều rớt xuống, váy còn lật lên, nếu mình đi dời cô ta, khẳng định khó tránh khỏi có chút đυ.ng chạm, vì tránh hiềm nghi Tạ Nhất cũng không muốn luôn.
Tạ Nhất lập tức gạt bỏ nói: "Tôi không đi, anh đi."
Thương Khâu nói thản nhiên: "Không đi."
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất hít sâu một hơi, nói: "Hai người các người vừa rồi còn ở trong phòng ngủ tình tang đấy, anh đi mang cô ta."
Cậu nói xong câu đó, nhất thời cảm thấy có chút không thích hợp, sao lại có loại cảm giác chua xót mất mác này?
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, không biết có phải ảo giác của Tạ Nhất hay không, cứ cảm thấy tâm tình của Thương Khâu trong nháy mắt tốt hơn một chút, hơn nữa còn nở nụ cười một tiếng, nói: "Tình tang?"
Tạ Nhất liếc trắng mắt, còn tưởng rằng Thương Khâu đang lấy le, dù sao loại giọng điệu cười híp mắt của Thương Khâu đây cũng không thấy nhiều.
Chợt nghe Thương Khâu nói tiếp: "Tôi không có hứng thú với cô ta."
Tạ Nhất hoài nghi nhìn thoáng qua Thương Khâu, hiển nhiên không quá tin tưởng, dù sao nam đơn nữ độc, nửa đêm nửa hôm ở trong một căn phòng ngủ, còn mặc ít như thế, vừa nãy Thương Khâu một hơi đồng ý, cũng không từ chối, giờ nói dối không hứng thú với Amy?
Thương Khâu thấy ánh mắt hoài nghi của cậu, lại cười cười, ngày hôm nay mỉm cười thật là hào phóng, đột nhiên thò người sang đây, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói: "Mùi trên người cô ta, không thơm bằng cậu."
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất nghĩ thầm lúc này bản thân nên nói cái gì đây? Cảm ơn sao?
Thương Khâu còn nói: "Bỏ đi, cậu cũng không muốn mang đi, để cô ta nằm chỗ đó đi."
Tạ Nhất đối với Thương Khâu người thích đồ ngọt, cho mèo ăn, thỉnh thoảng còn ngạo kiều đã rất bất đắc dĩ, nhìn xung quanh một vòng, đem tấm vải bên cạnh TV lấy tới, phủ lên trên người Amy, cam chịu đem Amy ôm lên.
Chẳng qua Amy là một phụ nữ nước ngoài, mặc dù thân hình tuy không thể nói là cao lớn, thế nhưng cũng không thấp, hơn nữa khung xương lại rất nặng, Tạ Nhất đưa cô ta lên trên lầu, mệt thở hổn hển, sau khi đưa lên thang lầu, dáng vẻ như kéo chó chết kéo Amy vào trong phòng, đem người vứt lên giường.
Thương Khâu đi vào thản nhiên, đi tới nhìn thoáng qua tình huống của Amy, nói: "Chỉ ngất đi thôi, không việc gì, não có chút chấn động."
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Não chấn động cũng không là việc lớn?"
Thương Khâu nói: "Chỉ sẽ choáng váng buồn nôn."
Tạ Nhất mệt mỏi ngồi tê liệt ở trên ghế sa lon, nhìn thoáng qua xung quanh, trên tủ đầu giường đặt một hộp áo mưa đã mở, bên cạnh còn có một chai nước hoa trợ hứng, nắp bình nước hoa cũng vặn ra, thế nhưng dường như chưa phun, bởi vì trong phòng ngủ không có mùi gì đặc biệt cả.
Tạ Nhất nhìn áo mưa và nước hoa, nhất thời quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Khâu,
Thương Khâu đang ngồi xuống, nâng tay lên với Tạ Nhất ý bảo sự trong sạch của mình.
Tạ Nhất bĩu môi, nói: "Mệt chết tôi, trời sắp sáng rồi đi."
Thương Khâu gật đầu, nói: "Cậu nghỉ một lát đi."
Tạ Nhất nghĩ thầm Thương Khâu còn có chút lương tâm, vì vậy dựa ở trên ghế sa lon dự định thở ra hai hơi, chẳng qua Tạ Nhất quá mệt mỏi, dựa vào ghế sa lon lại buồn ngủ, mí mắt rất nặng trĩu, từ từ lâm vào mộng đẹp.
Thương Khâu nghe được hô hấp của Tạ Nhất từ từ kéo dài, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cũng biết Tạ Nhất đã ngủ thϊếp đi, thể chất Tạ Nhất tương đối âm hàn, mặc dù hơi thở của tiểu quỷ vừa rồi kia thuần khiết, lúc còn sống không từng làm chuyện gì ác, thế nhưng trên người mang theo một oán khí âm trầm, chắc chắn cũng là quỷ chết oan, cho nên âm khí rất nặng, đối với Tạ Nhất là có ảnh hưởng nhất định, lúc này cảm thấy mệt mỏi rã rời là hiện tượng bình thường.
Tạ Nhất ngửa đầu, cái ót dựa vào lưng sa lon, toàn thân xụi lơ, cánh tay và hai chân cũng mở rộng, ngủ gật hết sức không có hình tượng, thân thể còn có chút xiêu vẹo, lập tức liền muốn từ trên ghế sa lon trượt chân xuống dưới.
Thương Khâu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay tới đem Tạ Nhất nâng dậy một chút, lúc này Tạ Nhất đã hoàn toàn ngủ say, toàn bộ quá trình không tới hai phút, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, cơ thể ngồi không yên, "Ùm" một cái liền nghiêng vào trong lòng Thương Khâu.
Thương Khâu cúi đầu nhìn thoáng qua, dứt khoát để Tạ Nhất nằm xuống, nằm ngang ở trên ghế sa lon, đem đầu Tạ Nhất gối lên trên chân của mình.
Trong cổ họng của Tạ Nhất còn "lẩm bẩm" một tiếng, đầu hơi nghiêng, điều chỉnh tư thế ngủ của mình một chút, dường như cảm thấy ngủ không quá thoải mái, cảm thấy chân quá cấn người rồi.
Thương Khâu thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu, dáng vẻ ngủ còn rất xoi mói, nhịn không được lắc đầu, chẳng qua khóe miệng có chút hơi nhếch, không khỏi vươn tay ra, khẽ vuốt ve gò má của Tạ Nhất một cái.
Sau khi Thương Khâu vuốt ve, ánh mắt đột nhiên có chút thâm trầm, nhìn lòng bàn tay của mình, giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: "Hơi thở tinh thuần..."
Tạ Nhất mơ mơ màng màng liền ngủ thϊếp đi, lúc ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt cậu, Tạ Nhất có chút khẩn trương mông lung muốn tỉnh lại, nhưng bởi vì ngủ quá ít, cho nên cũng không tỉnh lại lập tức, còn đang làm giãy dụa sau cùng.
"A ——!!!"
Thời điểm Tạ Nhất giãy dụa, đột nhiên nghe được một giọng thét chói tai cao vυ"t, cậu bị dọa sợ "Soạt" một cái liền bật lên.
Tạ Nhất chợt bật ngồi dậy, vừa mới mở mắt, thế nhưng không thấy rõ, chợt nghe được một tiếng "Bùm", đầu nặng trĩu, cái trán lại bị đυ.ng một cái, cho dù không phải rất nặng, thế nhưng đυ.ng phải cũng có chút ngu, mặt ổn định lại nhìn một cái, lại là Thương Khâu.
Tạ Nhất dậy quá mạnh, cùng cái trán của Thương Khâu đυ.ng vào nhau.
Thương Khâu mặt đen lại, giơ tay lên sờ sờ trán của mình, Tạ Nhất cũng không biết chuyện gì xảy ra, mình ngủ ở trên ghế sa lon, nằm ở trên đùi Thương Khâu, lúc thức dậy còn đυ.ng phải cái trán của Thương Khâu, tư thế của hai người bọn họ thấy nhìn ra sao thế nào cũng quỷ dị...
"A a a a!!"
Lại là một tiếng thét chói tai, Tạ Nhất đã không có thời gian suy nghĩ chuyện quái gì, vội vã từ trên ghế sa lon bật dậy, nói: "Làm sao vậy!? Lại quỷ nhát ư!"
Thét chói tai là từ trên giường phòng ngủ phát ra, Amy đột nhiên ở trên giường kêu sợ hãi, dường như là đã tỉnh lại, suy nghĩ của cô ta còn đắm chìm trong giai đoạn thấy tiểu quỷ, bởi vậy lúc tỉnh lại hết sức khẩn trương sợ hãi.
Amy sợ hãi kêu lên bò dậy từ trên giường, vải bố đắp trên người cô ta giãy dụa rớt ra, Tạ Nhất vội vàng quay đầu đi, còn vội che mắt của Thương Khâu lại.
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, gạt tay che mắt mình của Tạ Nhất.
Amy đã không quan tâm tới quần áo của mình bại lộ bao nhiêu nữa, sợ hãi la lên nói: "Quỷ!! Quỷ!!! Trời ơi!! Cứu mạng ——"
Ngay sau đó Amy lại xổ ra một đoạn tiếng Pháp, dù sao Tạ Nhất cũng nghe không hiểu.
Amy nhảy xuống giường, xông về phía Thương Khâu, hết sức khẩn trương sợ hãi nói: "Đại sư! Đại sư mau cứu tôi!! Trời ơi, có quỷ!! Nó tới tìm tôi lấy mạng rồi."
Thương Khâu im lặng tránh né tay của Amy, nhíu mày nói: "Lấy mạng?"
Amy sửng sốt một lát, lập tức nói: "Tôi... Tôi nói, quỷ nhát! Đúng đúng, quỷ nhát! Là vị hôn phu của tôi! Là Khang Chí! Hắn tới tìm tôi!"
Tạ Nhất khó hiểu nói: "Khang Chí? Tiểu thư Amy, cô thấy là Khang Chí sao? Rõ ràng là một tên tiểu quỷ? Khoảng mười tuổi."
"Không!! Không!"
Amy đột nhiên hô to hai tiếng, nói: "Không đúng, là Khang Chí, tôi nhìn thấy rõ ràng, là vị hôn phu của tôi, hắn muồn tìm tôi thành vợ quỷ! Hu hu hu hu! Xin các anh... Bảo vệ tôi! Tôi không muốn chết á! Trời ạ tôi không muốn chết!"
Tạ Nhất càng hoài nghi, nhìn thoáng qua Thương Khâu, nhỏ giọng nói với Thương Khâu: "Rõ ràng cô ta thấy là một tiểu quỷ, sao phải nói thấy được Khang Chí?"
Tâm tình Amy có chút kích động, vành mắt càng đen hơn, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, điện thoại di dộng đặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, Amy bị dọa sơ kinh hô một tiếng.
Amy thấy là điện thoại di động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, run rẩy cầm điện thoại di động lên, nói: "Alo?"
Dường như lại là chuyện của công ty.
"Không được, giờ tôi không cách nào đi công ty được, tôi rất mệt... Tôi phải nghỉ ngơi... Cái gì? Có chuyện? Không chịu hòa giải bồi thường nữa? Sao các người không thể để tôi nhàn rỗi chút hả?! Chuyện đã ẫm ĩ đủ lớn rồi! Thực sự là đồ vô dụng!... Được rồi tôi sẽ đi qua, một lát nữa, cứ như thế."
Amy nói xong, đem điện thoại cúp máy, sắc mặt nhìn không tốt, nói: "Tôi phải đi công ty một chuyến, xin hai vị tiên sinh bảo vệ tôi, tiền tôi sẽ trả."
Tạ Nhất không có dị nghị gì, dù sao ba trăm ngàn đồng Euro lận.
Amy cần thay quần áo, chẳng qua cô ta không dám ở trong phòng một mình, nhất định phải có Thương Khâu và Tạ Nhất ở cùng mình mới được, Tạ Nhất quay lưng lại, nhỏ giọng nói với Thương Khâu: "Cô nàng Amy này có chuyện gì rồi? Sao phải nói dối?"
Thương Khâu giơ ngón trỏ lên và ngón giữa quơ quơ, nói: "Nói dối lần thứ hai, còn nhớ thẻ điện tử của Khang Chí không?"
Tạ Nhất đương nhiên nhớ rồi, thẻ điện tử của Khang Chí vốn không có ghi lại đi vào nhà ma, bọn Tạ Nhất cũng từng đi nhà ma, cửa chính của nhà ma là máy xét vé để người tự quẹt thẻ, nhân viên công tác đi qua cũng cần quẹt thẻ, cho nên không quẹt thẻ điện tử thì không cách nào đi vào, Khang Chí hẳn là chưa từng đi vào nhà ma, Amy lại nói bọn họ lạc nhau ở nhà ma, rõ ràng đang nói dối.
Giờ Amy lại bắt đầu nói dối, không biết đang che giấu cái gì.
Chẳng lẽ là Amy đã xuống tay với vị hôn phu của mình? Thế nhưng đứa bé kia là chuyện gì?
Tạ Nhất cảm thấy rối loạn cả lên, sắp xếp lại cũng không rõ, Amy thay đồ xong rất nhanh, rửa mặt xong xuôi, mọi người chuẩn bị lên đường đi công ty.
Công ty đang ở gần đây, lộ trình đi bộ khoảng mười phút, chẳng qua Amy muốn lái xe đi, thực ra lúc cộng thêm lấy xe và đậu xe, khoảng chừng cũng cần hơn mười phút.
Tạ Nhất và Thương Khâu theo Amy thuận lợi đi vào công ty, vừa vào công ty, rất nhanh thì có thư ký chạy tới, nói: "Quản lý, phần hợp đồng này cần ngài xem qua, khách hàng đã ở phòng họp lớn đợi rồi, buổi tối còn có một dạ tiệc từ thiện, tháng trước quản lý đồng ý tham gia, cần thay quản lý chuẩn bị lễ phục dạ hội không?"
Tạ Nhất ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cô nàng Amy thật đúng là bận rộn, xem ra làm một nhân viên nhỏ cũng có may mắn của nhân viên nhỏ, ít ra sẽ không bận rộn như thế.
Amy cũng không thèm nhìn liền ký tên lên văn kiện, nói: "Tôi đi gặp khách hàng trước, dạ tiệc từ thiện của buổi tối như cũ, lễ phục sẽ mặc tôi mua tuần trước, đúng rồi đem cho hai vị tiên sinh này hai bộ đồ Tây tới đây, buổi tối bọn họ cũng phải tham gia dạ tiệc."
Amy nói xong, nhìn thoáng qua Tạ Nhất và Thương Khâu.
Tạ Nhất nhíu mày, xem ra lộ trình buổi tối của bọn họ đã định xong rồi.
Amy dặn dò xong, liền đi về phía phòng họp, lúc đi tới cửa phòng hợp ngừng lại, nói: "Tôi phải đi họp, hai vị tiên sinh ở bên cạnh chờ một lát."
Có thể là bí mật thương mại gì đó, không thể để cho Tạ Nhất và Thương Khâu nghe được, Tạ Nhất cũng vui vẻ nhàn rỗi, gật đầu.
Amy nói với thư ký: "Đi đem trợ lý Tôn gọi tới, một lát tôi họp xong sẽ muốn nhìn thấy hắn ta."
"Vâng, giám đốc."
Amy rất nhanh đi vào phòng họp, thư ký lại dẫn Tạ Nhất và Thương Khâu đến phòng cách vách nghỉ ngơi, bên trong rất xa hoa, kích cỡ phòng nghỉ ngơi của người ta còn muốn lớn hơn căn nhà nhỏ bé của Tạ Nhất, ghế sa lon bằng da thật, máy pha cà phê, máy tính TV đầy đủ mọi thứ.
Thư ký mời bọn họ nghỉ ngơi một lát, không tới năm phút đồng hồ, đã lấy tới hai bộ đồ tây, mời Tạ Nhất và Thương Khâu mặc thử, nghe nói là quần áo phải mặc của dạ tiệc buổi tối.
Tạ Nhất chưa từng đi tiệc tối từ thiện gì cả, đi nhiều nhất đó là dạ tiệc thường niên cuối năm của công ty, đương nhiên loại phẩm cách này cũng không thể gọi là dạ tiệc.
Thư ký để cho bọn họ thay đồ, liền đi ra ngoài, quan tâm đóng cửa lại.
Tạ Nhất nhìn bộ đồ một cái, hai kiện tây trang màu đen, chắc là phải quý giá hơn so với Tạ Nhất mặc đi làm.
Tạ Nhất nhìn xung quanh một vòng, phòng nghỉ ngơi mặc dù rất lớn, thế nhưng không có phòng ngăn cách, chỉ có một nơi như thế, hai người chỉ có thể thay đồ cùng nhau, hơi có chút không được tự nhiên.
Chẳng qua Thương Khâu chút xíu mất tự nhiên cũng không có, thi thi nhiên liền cởi Tshirt của mình, anh ta mặc rất đơn giản, T shirt màu đen, phía dưới là quần thường, hai tay Thương Khâu nâng lên trên, Tshirt thoáng cái đã được cởi ra, ném lên ghế sa lon, lập tức lại đem quần thường cởi ra.
"Ừng ực..."
Tạ Nhất rất khó tưởng tượng nhìn "cơ thể của mình" nuốt nước bọt là dáng vẻ ra sao, mà lúc này cậu đích thật làm được, không biết vì sao, luôn cảm thấy rõ ràng là chính mình, thế nhưng cái loại cảm giác này rất vi diệu, Thương Khâu giống như là một bảo khố hormone, đừng nói phụ nữ thấy anh ta mặt đỏ tim đập, đàn ông cũng sẽ...
Tạ Nhất vội vàng xoay người lại, lòng đếm cừu, sau đó cũng tự mình thay đồ, động tác Thương Khâu rất nhanh nhẹn, anh ta mặc áo sơ mi quần tây, còn chưa đeo cà vạt, bên kia Tạ Nhất vừa mới cởi xong đồ, mặc áo sơ mi.
Tạ Nhất liền cảm giác có một tầm mắt "nóng bỏng" nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thương Khâu.
Thương Khâu dựa vào lưng sa lon, động tác đẹp trai phóng khoáng, đang cài cửa tay áo sơ mi của mình, cổ áo anh ta mở rộng ra hai nút, lỏng lẻo gợi mở khoác lên cà vạt, mắt híp, ánh mắt có chút hời hợt.
Tạ Nhất thiếu chút nữa lại bị "bản thân" giật điện, vội vã quay đầu chuyên tâm thay đồ, luống cuống tay chân mặc lên áo vét tây trang, sau đó đem cà vạt thắt tốt.
Tạ Nhất sửa sang lại với gương một chút, bề ngoài của Thương Khâu thật sự không phải là cái nắp*, nếu như nói một trăm phần trăm là max, Tạ Nhất tối thiểu cho anh ta một trăm năm mươi phần trăm, dẫu sao muốn thân cao có thân cao, muốn cơ bụng có cơ bụng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, chỗ ấy cũng là uống thuốc kí©h thí©ɧ lớn lên, vai rộng mông hẹp chân dài rộng, tiêu chuẩn người mẫu chín đầu, mặc đồ gì cũng nhìn đẹp, đừng nói chi là mặc âu phục, quả thực chính là công cụ sát gái di động! [ý nói người đó có năng lực thật sự, không phải khoác lác.]
Tạ Nhất nhìn một lát, cảm giác thực sự là quá đẹp trai rồi.
Tạ Nhất đang soi gương, liền thấy Thương Khâu từ phía sau đi tới, Thương Khâu đứng ở trước mặt Tạ Nhất, nâng tay lên giúp Tạ Nhất chỉnh sửa lại cổ áo một chút.
Tay của Thương Khâu đυ.ng vào cổ Tạ Nhất như có như không, Tạ Nhất liền cảm giác có chút tê dại xoẹt xoẹt, ho khan một tiếng.
Chợt nghe Thương Khâu nói: "Được rồi."
Tạ Nhất cười cười, hai người cách rất gần, ánh mắt Thương Khâu nhìn chăm chú vào cậu, trầm lắng không thấy đáy, Tạ Nhất luôn cảm thấy bầu không khí có chút mê hoặc, dù sao trong lòng cũng có chút khẩn trương, tim đập có chút nhanh.
Lúc Tạ Nhất đang muốn nói gì đó, giảm bớt loại lúng túng này, Thương Khâu đột nhiên nói: "Xem ra hội nghị đã kết thúc."
Quả nhiên, tai Thương Khâu vô cùng nhạy cảm, rất nhanh bên ngoài hàng lang đã truyền tới tiếng "Cộp cộp" của giày cao gót, lập tức là tiếng của Amy.
Tạ Nhất mở cửa phòng nghỉ ngơi vừa muốn đi ra ngoài, liền thấy Tôn tiên sinh tiểu thịt tươi ngày trước cùng đi mua xe ăn cơm với Amy đã đi tới trước mặt.
Hoá ra tiểu thịt tươi cũng là người của công ty Amy, chính là "trợ lý Tôn" Amy vừa mới nói.
Trợ lý Tôn đi tới, phía sau Amy còn đi theo trợ lý và một số cấp cao của công ty, cô ta liếc mắt liền thấy được trợ lý Tôn, sãi bước đi tới, ngài Tôn vừa nâng lên nụ cười hòa nhã, nói: "Giám đốc..."
Lời của hắn ta còn chưa nói hết, chợt nghe được một tiếng tát "Chát!!!" một cái, Amy cũng không nói câu gì, đã đưa qua một cái tát, ở trước mắt bao người cho trợ lý Tôn một cái tát thật to.
Người bên cạnh cũng sợ choáng váng, không ai dám nói, từng người một nín thở trầm ngâm.
Trợ lý Tôn bị đánh một cái tát, trên mặt có chút không cam lòng, có điều là không có ý tức giận, nói: "Giám đốc, là tôi không tốt."
Amy như bùng nổ nói: "Anh cũng biết bản thân anh là một đồ vô dụng, chỉ có anh đi hoà giải bồi thường thôi! Giờ tốt rồi, ồn ào của tôi khách hàng cũng nghe được lời đồn rồi, làm ăn của tôi phải nói thế nào, có phải anh muốn cuốn gói hay không!?"
Trợ lý Tôn bị mắng, chẳng qua vẫn không tức giận, tính tình có vẻ vô cùng tốt, vội vàng cầm ly cà phê trong tay đưa tới, nói: "Giám đốc, đừng nóng giận, tôi sẽ cố gắng cứu vãn, uống chút cà phê đi, đây là tôi cố ý xếp hàng mua cho giám đốc, xếp hàng hơn bốn mươi phút đó, ngài thích uống cà phê này nhất."
Amy mặt lạnh, từ trong tay trợ lý Tôn nhận lấy cà phê, trong tiếng kinh hô của mọi người ở đây, Amy đem cà phê còn bốc hơi nóng trực tiếp hắt lên mặt trợ lý Tôn.
"A..."
Trợ lý Tôn bị nóng la lên, người bên cạnh cũng sợ hãi, chẳng qua dường như bọn họ cũng biết tính tình của giám đốc, cho nên không ai dám lên tiếng.
Amy trừng hai mắt, cười nhạt nói: "Cà phê tự anh uống đi! Tiệc tối từ thiện hôm nay nếu như còn ngoài ý muốn nữa, chuyện của anh không chỉ là cuốn gói quay về nữa, anh biết tôi nói gì rồi!"
Cô ta nói xong, hừ lạnh một tiếng, đạp giày cao gót, quay đầu bước đi "Cộp cộp cộp".
Cấp cao và thư ký bên cạnh vội vàng đi theo, không dám dừng lại.
Tạ Nhất nhìn Amy nổi bão, mí mắt giật giật, nghĩ thầm hoá ra Amy nổi nóng là như thế? Tính tình còn thật lớn.
Trên âu phục hàng tốt của trợ lý Tôn tất cả đều là cà phê, trên mặt bị hắt đỏ lên rồi, đoán chừng cà phê vẫn còn hơi nóng, đứng tại chỗ, gân xanh trên mặt nổi lên, thế nhưng cũng không dám cãi lại.
Tạ Nhất nghĩ thầm, thịt tươi làm bé làm thành thế này, cũng là đủ thất bại.
Tạ Nhất và Thương Khâu còn phải phụ trách an toàn của Amy, vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua trợ lý Tôn, Tạ Nhất không nỡ, lấy ra một bọc khăn giấy đưa cho hắn, nói: "Mau lau đi, dùng đá chườm lạnh một lát."
Trợ lý Tôn hiển nhiên không nghĩ tới có người sẽ đưa khăn giấy cho mình, có chút kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, nhận lấy khăn giấy, lập tức cười nói: "Cảm ơn anh."
Tạ Nhất lắc đầu nói: "Đừng khách sáo."
Nói xong vội theo sát Thương Khâu mà đi về phía trước.
Bước chân của Thương Khâu rất lớn, Tạ Nhất đuổi theo, chợt nghe giọng điệu rất nhạt của Thương Khâu nói: "Đừng nói chuyện tùy tiện với người khác."
Tạ Nhất khó hiểu nói: "Hả? Vì sao?"
Thương Khâu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, anh ta mặc một thân âu phục, vẻ mặt lãnh đạm, mang theo một chút nghiêm túc, hơi hơi híp mắt cau mày, lại là loại cảm giác để lộ hormone nghiêm trọng này.
Chợt nghe giọng điệu nghiêm túc lại nghiêm trang của Thương Khâu nói: "Bởi vì cậu quá thơm."
Tạ Nhất: "..." Tôi cũng không nên hỏi!
Tạ Nhất và Thương Khâu đều theo Amy cả ngày, chẳng qua lúc Amy nói chuyện làm ăn không cho người ngoài nhìn, cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì, cũng có thể là bởi vì ban ngày dương khí quá đủ, cho nên cũng không có ma quỷ ban ngày xuất hiện tới gây chuyện.
Một ngày chán đến chết rất nhanh liền trôi qua rồi, buổi tối Tạ Nhất và Thương Khâu còn phải đi theo Amy đi dạ tiệc từ thiện.
Khoảng sáu giờ, công ty đã tan việc, Amy và một số cấp cao của công ty phải đi tham gia dạ tiệc từ thiện, có người nói người đứng ra tổ chức lai lịch không nhỏ, Amy muốn thừa dịp cơ hội lần này đàm một hợp tác với phía người đứng ra tổ chức, bởi vậy liền ra một số tiền gia nhập hoạt động từ thiện.
Nói là dạ tiệc từ thiện, kỳ thực chính là giao lưu tình cảm, dùng mạng lưới giao thiệp, bởi vậy Amy cần dùng cơ hội này bắt chuyện với phía người đứng ra tổ chức, vô cùng quan trọng.
Tạ Nhất và Thương Khâu ngồi ở trong xe vệ sĩ, theo Amy đi tới hội trường của dạ tiệc từ thiện, là một khách sạn vô cùng sa hoa, vàng son lộng lẫy, phong cách dạ tiệc lần này cực kỳ cao, toàn bộ khách sạn đều được bao hết, tới tới lui lui đều là xe sang, không ngừng có trai gái ăn mặc sang trọng từ trên xe sang đi xuống, mọi người bắt chuyện lẫn nhau.
Amy đến khách sạn cần thay quần áo, còn muốn đổi lại giày cao gót cao hơn nữa, thư ký liền theo Amy đi thay đồ, Tạ Nhất và Thương Khâu sắp xếp chờ ở đại sảnh tiệc, lát nữa Amy sẽ tới.
Tạ Nhất từ chưa từng tới nơi sa hoa như thế, trước đây câu từng nghe nói tiệc đứng nơi này không tệ, chẳng qua ăn một lần giá cả quá đắt, còn không bằng ăn ở quán cơm mình, sạch sẽ vệ sinh, hơn nữa vô cùng lợi ích thiết thực.
Đại sảnh tiệc đa số toàn đầu người di chuyển, đủ thứ món điểm tâm ngọt, ăn nhẹ được bày trên đĩa tinh xảo, còn có đủ loại đủ kiểu rượu ngoại, toàn bộ sảnh tiệc nhìn không thấy điểm cuối, quả thực như đi vào cung điện trong phim ảnh vậy.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn xung quanh, bởi vì là lần đầu tiên thấy, cho nên không dám chạy loạn khắp nơi, còn phải hỏi xem Thương Khâu trước đây có từng tới nơi cao sang như thế hay không, kết quả vừa quay đầu, Thương Khâu không thấy.
Đây cũng làm Tạ Nhất lo lắng rồi, Tạ Nhất vội vàng tìm Thương Khâu khắp nơi, vai lại bị người vỗ một cái, nhìn lại, là Thương Khâu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Anh đã đi đâu rồi?"
Thương Khâu không lên tiếng, chẳng qua trên tay bưng một cái đĩa nhỏ mini, đưa cho Tạ Nhất, Tạ Nhất trợn mắt nhìn một cái, giỏi thật, lại là món điểm tâm ngọt!
Đĩa nhỏ so với đĩa ăn cơm thông thường mini hơn quá nhiều rồi, viền vàng bao quanh, hoa văn tinh xảo chạy vòng quanh, đĩa nhìn đơn giản giá trị đã xa xỉ, phía trên đặt một miếng bánh ngọt tinh xảo, trên mặt bánh ngọt còn trang trí một macaron mini, bên cạnh dùng mứt dâu tây vẽ một hình bông hoa, tinh xảo cực kỳ.
Thương Khâu đem món điểm tâm ngọt đưa cho Tạ Nhất, còn đưa cho cậu một cái nĩa nhỏ tinh xảo, nói: "Nếm thử đi, không tệ."
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, Thương Khâu lại đi lấy đồ ăn rồi, hơn nữa một chút luống cuống cũng không, không giống mình có loại cảm giác Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên*. [Lưu mỗ mỗ là nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, đây là một cảnh trong phim Hồng Lâu Mộng. Ý nói hai lúa mới lên thành phố.]
Tạ Nhất dùng cái nĩa nhỏ cắt một góc nhỏ đưa vào trong miệng, tuyệt đối không phải là bơ rẻ tiền, mùi vị đậm đà thơm ngọt, lại cũng không béo ngậy chút nào, ngược lại ăn vào mát mẻ ngon miệng, bánh ngọt cũng xốp, macaron phía trên ngọt mà thơm, vỏ ngoài màu sắc rực rỡ xốp giòn, mở ra mùi quả ở bên trong, mùi thơm của hoa quả khô hoàn toàn tan vào trong hương vị ngọt ngào của macaron.
Tạ Nhất nếm nếm, gật đầu nói: "Là ăn rất ngon."
Cậu nói xong, ngẩng đầu một cái, liền thấy Thương Khâu nhìn mình chằm chằm, nói sâu sa: "Tôi thích ăn macaron."
Thương Khâu nói xong, liền cứ tiếp tục nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất bị nhìn chằm chằm sau lưng có chút tê dại, có thể bởi vì nguyên do mới vừa ăn món điểm tâm ngọt xong, giọng lại có chút khô ráp, vội ho khan một tiếng, nói: "Vậy... Vậy tôi về làm cho anh?"
Tạ Nhất nói xong, Thương Khâu rốt cuộc thu lại ánh mắt sâu thẩm, nói thản nhiên: "Được."
Tạ Nhất: "..." Vì sao từ trong giọng nói thản nhiên của Thương Khâu, Tạ Nhất lại có thể cảm thận được một loại... Muộn tao đâu đây? [Sam: ừm, ý ở đây là muốn Tạ Nhất làm cho ăn, nhưng lại không dám nói thẳng:v]
Có thể là vì thưởng cho thấu hiểu lòng người của Tạ Nhất, Thương Khâu bưng tới cho cậu một ly đồ uống, thức uống có ga, mùi được pha chế rất tốt, không có độ cồn, độ ngọt uống vào vừa vặn, cũng sẽ không làm nguời say.
Tạ Nhất cảm thấy đồ uống này cũng không tệ, vừa lúc giảm bớt khô khan của đồ ngọt ăn xong.
Hai người ở đại sảnh tiệc đứng một hồi, người đi ngang qua cũng sẽ ném tới ánh nhìn tìm tòi, nhìn Tạ Nhất nhiều hơn mấy lần.
Tạ Nhất biết, bởi vì mình chui vào thể xác dáng dấp quá đẹp trai này bình thường đã anh tuấn khủng khϊếp, lúc này tây trang giày da, liền càng như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra vậy, ai không muốn nhìn nhiều hơn hai lần.
"Là các cậu?"
Có người thấy được Tạ Nhất và Thương Khâu, từ đằng xa đã đi tới, Tạ Nhất men theo giọng nói nhìn sang, là người quen của quán cơm đêm khuya, nhưng lại ứng trước không ít tiền cơm.
Giám đốc của công ty bảo hiểm XX, Tất Bắc!
Tất Bắc mang một ly đế cao đi tới, hắn một thân tây trang màu xám bạc, thoạt nhìn cả người thân sĩ lại có hơi tùy tiện, vẫn cứ chống một cây gậy thân sĩ, kim cương trên gậy thân sĩ lấp lánh rực rỡ ở dưới ánh đèn của sảnh tiệc, thiếu chút nữa chớp mù mắt của Tạ Nhất.
Tạ Nhất nghĩ thầm, mua bảo hiểm hiện nay kiếm tiền thế.
Tất Bắc đi tới, cười híp mắt nói: "Không nghĩ tới có thể nhìn thấy các cậu, ta đang nghĩ ngày mai đi quán cơm ăn một bữa cơm đây."
Tạ Nhất nghi hoặc nhìn Tất Bắc, Tất Bắc cười nói: "Ồ đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, ta là phía người đứng ra tổ chức của dạ tiệc từ thiện lần này."
Tạ Nhất: "..." Quả nhiên bán bảo hiểm rất kiếm tiền, nhìn khoản chi của dạ tiệc này.
Tất Bắc bề bộn nhiều việc, qua đây lên tiếng chào hỏi với bọn họ, rất nhiều người muốn bắt chuyện với Tất Bắc, vì vậy Tất Bắc đã đi ra ngoài trước tiên.
Tạ Nhất và Thương Khâu tiếp tục chờ Amy quay lại, Amy thay quần áo rất chậm, chẳng qua bên cạnh cô ta có thư ký đi cùng, hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, dương khí vẫn rất đủ, bởi vậy dường như Thương Khâu cũng không lo lắng chút nào.
Thương Khâu cầm cái đĩa nhỏ ở khu vực thức ăn ngọt đi qua lại suốt, Tạ Nhất ăn vài miếng thức ăn ngọt, đã ngọt ngấy khủng khϊếp, hoàn toàn không ăn được nữa, dạ dày của Thương Khâu giống như rất lớn, trước đây Tạ Nhất cũng đã thỉnh giáo rồi, có thể ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngọt.
Sau cùng Tạ Nhất dứt khoát đứng ở trong góc, chờ Thương Khâu tự mình đi càng quét điểm tâm ngọt.
Thương Khâu để cậu đừng đi bậy, liền cầm đĩa càng quét điểm tâm ngọt rồi, Tạ Nhất đứng một mình, rất nhanh có người phục vụ bưng cái mâm sang, cười nói: "Thưa ngài, cần chút rượu không?"
Tạ Nhất nhìn một cái, trên mâm của người phục vụ có không ít rượu ngoại, Tạ Nhất cũng không nhận ra, chẳng qua một ly đế cao trong đó có đồ uống rất giống màu sắc vừa rồi Thương Khâu cho cậu uống.
Tạ Nhất liền đem ly đồ uống đó cầm lên, nói: "Cảm ơn."
Người phục vụ lễ phép mỉm cười, nói: "Không có gì."
Tạ Nhất bưng ly đế cao, nhấp một ngụm, hơi ngọt ngọt, có nhiều ga hơn vừa rồi một chút, chẳng qua tổng thể mà nói uống rất ngon.
Lúc Thương Khâu trở lại, thì thấy chỗ Tạ Nhất đứng trống không, nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy người, không biết chạy đi đâu nữa.
Thương Khâu nhíu mày một cái, nói: "Tạ Nhất?"
Đám người xung quanh rất nhiều, cũng đang tự bắt chuyện, không thấy bóng dáng của Tạ Nhất, sắc mặt Thương Khâu nhất thời trầm xuống, anh ta vừa rồi từng dặn Tạ Nhất đứng tại chỗ, Tạ Nhất cũng không phải loại người không nghe lời kia, thế nhưng Tạ Nhất giờ không thấy nữa, điều này làm cho Thương Khâu có chút đề phòng.
Trước đó Tạ Nhất từng ăn phù định vị của Thương Khâu làm, chính là cục kẹo trái cây kia, Thương Khâu mặt lạnh, nhanh chóng theo định vị của phù định vị đi về phía trước.
Trong góc phòng có một cánh cửa nửa mở, đi về phía trước là lối đi toilet và công nhân viên, Thương Khâu đẩy ra cửa nhỏ đi vào, phía trước có nhân viên phục vụ đứng, nhìn anh ta đi tới, mỉm cười nói: "Thưa ngài, toilet phía trước quẹo phải."
Thương Khâu gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, mùi của phù định vị càng ngày càng nồng, Thương Khâu theo mùi vị nồng nặc này đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi tới nơi của góc tường quẹo vào.
"Vù ——!" một tiếng, từ nơi bóng tối đột nhiên nhào ra một bóng đen, Thương Khâu phản ứng theo bản năng, chẳng qua lại chợt dừng lại động tác.
Bóng đen kia đột nhiên nhào ra, trên mặt treo lên nụ cười ngây ngô, "Hì hì", nói vui mừng hết sức: "Thương... Thương Khâu! Hù được anh rồi đi! Hì hì..."
Thương Khâu: "..."
Bóng đen nhào ra ngoài kia, chính là Tạ Nhất...
Trên mặt Tạ Nhất có chút đỏ lên, đội lên nụ cười ngây ngô của "chất phác", xem ra uống không ít rượu, say rồi bắt đầu mượn rượu làm càn.
Tạ Nhất đúng là uống hơi nhiều, cậu chỉ muốn uống đồ uống có ga, kết quả ly đồ uống kia cũng không giống với ly Thương Khâu lấy chút nào, Tạ Nhất cảm thấy mùi vị không tệ, uống xong cũng sẽ không choáng váng đầu ngay, vì vậy cũng uống nhiều hơn mấy ly, ba ly xuống bụng, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, hơn nữa rất khô nóng, muốn đi toilet, mơ mơ màng màng liền chạy tới toilet rồi.
Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất, nhất thời thở dài một hơi, chẳng qua sắc mặt không vui, nhìn chằm chằm Tạ Nhất một lát, Tạ Nhất hoàn toàn không bị sợ bởi ánh mắt không tốt của Thương Khâu nhìn chòng chọc, say bí tỉ cười ngây ngô nói: "Hù được anh rồi chưa? Hù được anh rồi chưa hả..."
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, sắc mặt không vui kiềm không được nữa, nói: "Đừng chui vào mặt của tôi cười ngây ngô."
Tạ Nhất uống nhiều rồi, nếu như là bình thường, Thương Khâu không cho cậu cười ngây ngô, Tạ Nhất khẳng định sẽ kiềm chế, thế nhưng lúc này trong đầu cậu phản ứng rất chậm, nghe Thương Khâu nói không cho cậu cười ngây ngô, Tạ Nhất liền cười "Hì hì hì" lên, giọng nói mềm nhũn, nói rì rì: "Ồ... Được! Hì hì..."
Thương Khâu: "..."
Thương Khâu đỡ Tạ Nhất, nói: "Tới đây, tôi dẫn cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Tạ Nhất thoạt nhìn rất nghe lời, rất tự giác để Thương Khâu đỡ, đem trọng lượng cả người mình đều dựa vào ở trên người của Thương Khâu, mềm nhũn, như không xương vậy.
Tạ Nhất hì hì hì cười ngây ngô, nói: "Thương Khâu?"
Thương Khâu đỡ cậu đi ra ngoài, Tạ Nhất gọi anh ta một tiếng, Thương Khâu không trả lời, dù sao Tạ Nhất đang mượn rượu làm bậy, xem ra Thương Khâu không muốn phản ứng tới cậu, kết quả Tạ Nhất liền làm tới, lập tức nói: "Thương Khâu! Thương Khâu? Thương Khâu?"
Tạ Nhất cứ như cái máy lập lại vậy, gọi tên Thương Khâu không dứt, Thương Khâu không thể làm gì khác hơn là nói: "Làm gì?"
Tạ Nhất cười híp mắt, có hơi nói ngọng, nhìn một cái liền biết say bí tị, nói: "Thương Khâu, tôi... Tôi ngửi lên, ngửi lên thế nào? Thơm ư?"
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất say bí tị, nói thản nhiên: "Thơm, con ma men."
Tạ Nhất nghe anh ta nói như thế, lập tức "Hì hì hì" lại cười ngây ngô lên, nói: "Thật? Là mùi thơm gì thế? Thịt kho tàu? Có phải thịt kho tàu hay không... Không không, mùi thơm của cà ri đi! Ôi chao, cà ri... Cà ri cũng không được, hì hì hì, tôi biết rồi... Macaron! Có phải mùi thơm của macaron hay không, rất ngọt!"
Thương Khâu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tạ Nhất, dường như bị cậu chọc cười, khóe miệng nhếch lên chút, nói: "Ai lại đem mình so sánh với macaron, còn là một người đàn ông?"
Tạ Nhất nghe được, vẻ mặt mơ mơ màng màng gãi gãi sau ót, nói: "Đó là mùi thơm gì? Cua hấp? Thịt kho cà tím? Thịt heo chua ngọt! Gà cung bảo!? Thịt luộc nước... Thịt luộc nước có phải hay không? Tôi biết rồi, tôm càng cay!"
Thương Khâu đỡ Tạ Nhất mượn rượu làm bậy, thở dài, dường như đã bất đắc dĩ tới cực điểm, âm thanh rất thấp trầm thấp khàn khàn, giống như lầm bầm lầu bầu nói: "Là một loại... Mùi thơm khiến người ta hưng phấn." [:3]
"Cái gì?"
Âm thanh của Thương Khâu không lớn, thanh tuyến còn trầm thấp, Tạ Nhất uống rượu say, trong đầu ong ong, tai cũng không dùng được nữa, đương nhiên không nghe được anh ta nói chuyện, nói: "Gì hả? Mùi thơm gì hả? Mùi thơm gì á! Tôi không nghe rõ..."
Thương Khâu thấy cậu lại muốn mượn rượu làm bậy, thuận miệng nói: "Bánh rán cuốn hành lá."
Tạ Nhất lập tức "À!" một tiếng, nói đau đớn: "Đừng! Tôi không thích hành lá!" [Sam: *bắt tay*]
Thương Khâu chỉ thuận miệng nói thôi, kết quả Tạ Nhất kháng cự kịch liệt, nhất định không muốn làm hành lá, quậy rất không thành thật, nói: "Anh để tôi cũng ngửi một cái, anh có mùi thơm hay không đi!"
Tạ Nhất làm xuất sắc, mấu chốt là giờ cậu đang chui vào thể xác của Thương Khâu, có thể nói là thân hình cao lớn, vai rộng mộng hẹp, tỳ lên Thương Khâu làm quả cân, cũng không hợp một chút nào, lôi kéo cổ, ở chỗ lõm bên cạnh cổ Thương Khâu cọ tới cọ lui, nói: "Để tôi... Để tôi ngửi một cái coi anh thơm hay không!"
Tạ Nhất cố gắng tới gần, tóc cọ lên hõm cổ của Thương Khâu, sắc mặt Thương Khâu chợt trầm xuống, nắm lấy cánh tay của Tạ Nhất.
Tuy rằng Tạ Nhất chui vào thể xác của Thương Khâu, chẳng qua cậu không thể so với con nhà nồi lực tay lớn, bị anh ta kéo một cái, "Rầm!!" một tiếng đã kéo vào phòng nghỉ bên cạnh.
"Bùm!" một cái, Tạ Nhất chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, nhất thời liền bị đặt ở trên tường phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ không mở đèn, yên tĩnh, xuyên thấu qua khe cửa nửa khép, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của bồi bàn trong hành lang.
"Cộp... cộp... cộp..."
Tiếng bước chân giống như nhịp trống, đánh vào trong tim của Tạ Nhất, bóng tối trước mắt chợt khiến Tạ Nhất thấy không rõ đồ vật, thấy không rõ đường nét của Thương Khâu.
Đầu Tạ Nhất phình to, chóng mặt, chợt nghe được một âm thanh khàn khàn ở bên tai, trầm thấp nói: "Đừng chọc tôi."
"Cái gì?"
Trong đầu Tạ Nhất phản ứng có chút chậm, cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ Thương Khâu, lại có một bàn tay ấm áp phủ lên ánh mắt của Tạ Nhất, nhất thời rơi vào một vùng tối đen, cũng không nhìn thấy gì nữa, ngay cả đường nét mờ đυ.c cũng không nhìn thấy rõ nữa.
Tiếng hít thở của Thương Khâu ở bên tai của cậu, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thấp giọng nói: "Muốn nếm thử không?"
Tạ Nhất nói khàn khàn: "Cái, cái gì..."
Giọng nói của Thương Khâu mang theo một chút ý cười, khe khẽ, có hơi tô nhân, nói: "Mùi vị của tôi."
Tiếng nói Tạ Nhất liền dâng lên khô khàn, mặc dù cậu say, thế nhưng không hiểu sao càng ngày càng khẩn trương, hơi thở ấm áp của Thương Khâu lướt qua trên chóp mũi của cậu, càng ngày càng nóng rực, hơi thở của hai người từ từ giằng co cùng một chỗ.
Lại có một giây, không, Tạ Nhất cho rằng, có thể cũng không cần một giây, hơi thở của bọn họ khẳng định đã thật sự giằng co cùng nhau rồi, cậu thậm chí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng người của Thương Khâu...
"Reng reng reng!!!"
Liền ở một thoáng kia, trong phòng nghỉ tối đen đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động chói tai, tay của Thương Khâu phủ lên mắt Tạ Nhất chợt hạ xuống, động tác mau lẹ, Tạ Nhất kéo ra khoảng cách rất nhanh, đồng thời "Bộp" một tiếng mở lên đèn treo tường của phòng nghỉ.
Bốn phía bỗng chốc sảng sủa lên, mặt Tạ Nhất có chút không chịu được tia sáng đột nhiên, hơi híp một chút, chỉ trong nháy mắt của híp mắt, Thương Khâu đã kéo ra khoảng cách với cậu, sắc mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh, xoay người sang chỗ khác tiếp nhận điện thoại di động, nói: "Alo."
Tiếng nói trong điện thoại di động truyền ra rất nhanh, là thư ký kia, nói: "Thưa ngài, ngài thấy giám đốc của chúng tôi không?"
——
[1] Căn hộ Duplex chính là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà, thông thường căn hộ Duplex được thiết kế tại tầng áp mái của một dự án căn hộ, trung tâm thương mại cao cấp. Căn hộ Duplex thường được mở tối đa góc nhìn với view rộng lớn, thoàng đãng, với thiết kế kính cường lực tại các phần tiếp xúc ngoài trời, tận dụng tối đa nguồn ánh sáng tự nhiên. Ngoài ra, với thiết kế thông tầng, căn hộ Duplex tạo ra cho gia chủ cảm giác rất thoải mái so với căn hộ thông thường, Rất phù hợp với những gia đình đông người, Chủ nhà có thể thoải mái lên ý tưởng, thiết kế nội thất, phòng karaoke, quầy bar,... mà không lo bị giới hạn về diện tích.
• Chuyên mục đồ ăn:
Cua hấp:
Thịt kho cà tím:
Thịtheo chua ngọt:
Gàcung bảo đinh:
Thịtluộc nước:
Tômcàng cay:
Bánhrán cuốn hành lá: