- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Quân Có Bệnh Không
- Chương 82
Quân Có Bệnh Không
Chương 82
Năm này ngày xuân tựa hồ ấm lên đặc biệt nhanh, mặc dù mới tháng hai, bên trong biệt viện Thái úy phủ cây lê đã cành lá sum xuê, hoa lê lấm tấm như tuyết tô điểm trên cành, lộ ra hương thơm thoang thoảng thanh thanh đạm đạm. Dưới tàng cây trên bàn đá bày bình ngọc rượu ấm, Sở Minh Duẫn ngồi bên bàn, một tay chống cằm nhìn chằm chằm ly rượu xuất thần.
Thanh y tỳ nữ sau khi dẫn Tô Thế Dự vào viện liền hạ thấp người lui xuống, y còn chưa đến gần, Sở Minh Duẫn đã nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Ta còn sợ ngươi không chịu đến đây.”
Tô Thế Dự cười cười, ngồi xuống phía đối diện hắn, “Sở đại nhân khó có được lời mời, tại sao lại không đến?”
“Dù cho ta có thể là tâm hoài bất quỹ
(lòng mang ý xấu)?” Sở Minh Duẫn tự mình rót cho y chén rượu.
Tô Thế Dự hơi dừng lại một chút, không trả lời, ngược lại nói: “A Việt rời kinh trở về Thương Ngô sơn khi nào, sao lại không thấy y tìm ta nói lời từ biệt?”
“Trong lòng ngươi rõ ràng là ta không cho y tiến cung, còn hỏi cái này làm gì?” Sở Minh Duẫn nhìn y.
“…” Tô Thế Dự trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: “Sở đại nhân, còn chưa tới mức không thể cứu vãn, cần gì phải đem chính mình ép vào tuyệt lộ.”
Sở Minh Duẫn muốn cười lại không cười ngoắc ngoắc khóe môi, không nói gì.
Tô Thế Dự ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhíu chặt lông mày, “Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”
“Rót rượu cho ngươi ngươi cũng không chịu uống, có việc cũng không muốn nói cho ngươi biết.” Sở Minh Duẫn cười nói.
Tô Thế Dự thở dài, bất đắc dĩ bưng lên chén nhỏ uống một hơi cạn sạch.
Sở Minh Duẫn bình tĩnh nhìn y, ánh mắt rơi vào trên môi y nhuộm một tầng thủy quan trơn bóng, bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, “Thống khoái như vậy, ngươi không sợ ta sẽ bỏ thuốc vào trong rượu?”
“Ngươi cũng không phải hạng người như Lương Tiến.” Tô Thế Dự nói.
“Đương nhiên không phải là loại thuốc kia.” Sở Minh Duẫn hơi nghiêng người nhìn y, loan mi nở nụ cười, “Nhưng ngươi đoán xem, hạ mê dược khiến ngươi ngủ mê mười ngày nửa tháng là việc ta có thể làm hay không?”
Giọng nói cùng cảm giác hôn mê cùng nhau quấy nhiễu nhập vào trong đầu, Tô Thế Dự đầu tiên là ngẩn ra, giãy dụa đứng lên, bàn tay run rẩy cường ngạnh chống đỡ bàn đá, không thể tin nhìn về phía hắn, “Sở Minh Duẫn!” Hắc ám dày đặc chợt tập kích đến trước mắt, thân thể y mất lực đổ về một bên.
Sở Minh Duẫn nhấc cánh tay ôm y vào trong l*иg ngực, khẽ cong lưng thẳng tiếp được Tô Thế Dự ôm ngang lên. Hắn thấy người trong lòng ngực nhắm mắt ngủ say, lại không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt Tô Thế Dự, nhẹ giọng nở nụ cười, “Ngoan.”
Hắn ôm Tô Thế Dự tiến vào phòng ngủ trong biệt viện, đem người đặt lên giường lại kiên nhẫn lấy trâm toả ra, giữa ngón tay ôm trọn từng luồng tóc đen tản ra, trong đình viện yên tĩnh chợt vang lên thanh âm gấp gáp.
“Họ Sở ngươi lại lấy loạn thuốc của ta đừng tưởng rằng trốn ở nơi này thì tìm không —— Con bà nó!” Đỗ Việt đẩy cửa bước vào trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Sở Minh Duẫn ngồi dựa ở bên giường không nhanh không chậm nghiêng đầu nhìn, giữa lòng bàn tay vướng vít từng lọn tóc đen.
Đỗ Việt vững vàng lòng run rẩy, cất bước đến gần, “Ban ngày ngươi làm cái gì đây…” Rốt cục thấy rõ dáng dấp người trên giường lại là sững sờ, “Biểu, biểu ca?… Tên cầm thú ngươi đối với y làm gì?!”
Sở Minh Duẫn thu tầm mắt lại, “Dùng thuốc của ngươi khiến y ngủ một trận.”
“Ngươi…” Đỗ Việt phức tạp nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở vào, rõ ràng chính mình phí bao nhiêu khí lực cũng nói không lại hắn, “Thuốc kia còn dư trả lại cho ta, ta nhưng là cùng Tần Chiêu hơn nửa đêm chạy lên trên núi đào về, trân quý lắm đó.” Y thò người ra nhìn, “Ai, biểu ca ta lúc ngủ cũng đẹp mắt như vậy.”
“Ta hạ ngay chỉnh đúng một bình, không còn nữa.” Sở Minh Duẫn nói.
“… Ngay ngắn một bình?” Đỗ Việt trợn to mắt, rốt cục ức chế không được mà phát hỏa, nhào tới nắm lấy cổ tay Tô Thế Dự dò xét mạch, “Ta con mẹ nó đã nói với ngươi đừng lộn xộn đồ vật của ta, ngươi có phải là nghe không hiểu tiếng người, ngươi có biết dược hiệu này nặng bao nhiêu không? Nguyên một bình, ngươi thật không sợ khiến y dùng thuốc đến ngốc sao!”
Sở Minh Duẫn ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, đưa tay chậm rãi vuốt ve bên mặt y, “Ngốc cũng tốt, ngoại trừ ta cái gì cũng không cần nhớ kỹ, đơn giản nuôi y cả đời miễn cho không nhìn thấy y.”
“Ngươi nằm mơ đi.” Đỗ Việt không chút khách khí, “Ta hỏi ngươi, sau khi biểu ca ta tỉnh lại thì làm sao bây giờ?”
Động tác trên tay Sở Minh Duẫn chợt dừng lại giây lát, “Không biết.” Hắn nhíu chặt lông mày, cúi đầu thật sâu thở dài, “Làm sao bây giờ, ta có thể làm sao?”
Đỗ Việt cũng là trầm mặc, lục tìm trong tay áo một trận móc ra một cái bình nhỏ, tiến đến bên môi Tô Thế Dự tiểu tâm dực dực uy chút dược, lại chẩn mạch, nửa ngày mới buông tay ra, “Được rồi, như vậy thì không sao rồi, chỉ là có thể sẽ tỉnh sớm, cụ thể là vào lúc nào còn cần phải xem chính biểu ca ta, bốn, năm ngày, nửa tháng, đều có khả năng.” Y cúi đầu chỉnh lý áo bào, lại tiếp tục thấp giọng nói: “Ta không quan tâm chuyện triều đình như thế nào, ta vẫn là câu nói kia, hai người các ngươi vô luận là ai xảy ra chuyện ta đều phải cứu.”
“Nếu đến tình huống không thể không chết, ngươi còn có thể cải tử hồi sinh?” Sở Minh Duẫn nói.
Đỗ Việt ngẩng đầu trừng Sở Minh Duẫn, “Cho nên nói ta tại sao lại phải dây vào tên phiền phức như ngươi chứ!” Cũng không chờ Sở Minh Duẫn lại mở miệng, y cúi đầu liền đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh như cũ.
Sở Minh Duẫn vẫn cúi đầu nhìn Tô Thế Dự, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cũng nghiêng người nằm xuống. Hắn đưa tay nắm lấy một luồng tóc đen của Tô Thế Dự, lại đem tóc của mình phân ra một luồng, đặc biệt nghiêm túc lại cẩn thận mà đem hai cỗ sợi tóc quấn lấy kết cùng nhau, cuối cùng kết làm một. Sở Minh Duẫn không tiếng động mà nở nụ cười, đưa tay ôm lấy Tô Thế Dự, vô cùng sâu vô cùng chặt, chôn vào trong hõm cổ y nhẹ giọng mở miệng: “Thế Dự, ” hắn nhắm mắt lại, “Ta đã lâu cũng không ôm lấy ngươi tốt như bây giờ.”
Khí tức an thần hương tràn qua xoang mũi, hắn cọ nhẹ bên thái dương Tô Thế Dự, vứt bỏ hết thảy phiền nhiễu, cứ như vậy bình yên thϊếp đi.
Lục Thanh Hòa đem lược gỗ đặt lên trên bàn, lại nghiêng đầu nhìn mình phản chiếu trong gương, cảm giác vô cùng phóng khoáng, liền đứng dậy nắm bao quần áo cùng trường kiếm đi ra khỏi phòng.
Nàng ở Trường An ngây người lâu như vậy, thời điểm gặp bệ hạ vào đêm Nguyên tiêu cũng đã nói lời từ biệt, giờ là lúc nên khởi hành tiếp tục du ngoạn. Một bên đi về thư phòng, trong lòng tính toán lý do giải thích, nhưng mà lúc nàng đứng trước mặt phụ thân còn chưa kịp đem đầy bụng thao thao bất tuyệt có lý có chứng cứ mà nói, Lục Sĩ liền gật đầu.
“Được, ngươi muốn rời Trường An cũng tốt, nhanh nhanh đi, đợi lát nữa sẽ chuẩn bị ngựa ra khỏi thành.” Lục Sĩ vỗ vỗ vai của nàng, thần sắc có chút nghiêm nghị.
Lục Thanh Hòa từ trong ngạc nhiên cảm giác được cái gì, “Cha, phát sinh chuyện gì?”
“Ai, ” Lục Sĩ nặng nề thở dài, nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, “Kinh thành này chỉ sợ là sắp thay người chấp chưởng rồi, kinh đô và ba vùng lân cận đều bị trọng binh canh gác, Chu Dịch lại mang binh tiến vào Trường An, bệ hạ còn hôn mê bất tỉnh, ngay cả Tô đại nhân cũng không rõ tung tích, nếu ngươi không đi, chỉ sợ là cũng không đi được nữa a!”
Lục Thanh Hòa trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”
“Lúc trước bị người hạ độc, lần này lại hôn mê, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.” Lục Sĩ đầy mặt ưu sầu.
“Vậy hắn bây giờ…”
“Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.” Lục Sĩ đánh gãy lời nàng, “Thanh Hòa, ngươi đi nhanh đi, rời khỏi Trường An, đi được càng xa càng tốt.”
“Vậy ngài thì sao?” Lục Thanh Hòa vội la lên, “Cha, ngài theo nữ nhi cùng đi đi, ta trong chốn giang hồ nhận thức rất nhiều bằng hữu, có thể chăm sóc ngài.”
Lục Sĩ lắc lắc đầu, “Ta là trọng thần triều đình, chỉ cần Trường An vẫn còn, thì một tấc cũng không rời.”
Lục Thanh Hòa bỏ xuống bao quần áo cùng kiếm trong tay, “Ngài không đi, vậy nữ nhi cũng không đi.”
“Ngươi hồ đồ cái gì vậy, ngươi ngốc ở kinh thành làm gì?” Lục Sĩ đổi sắc mặt.
“Ta bồi ngài cùng canh giữ Trường An, trông coi bệ hạ.”
“Nói hươu nói vượn, nam nhân trong triều còn chưa có chết hết, đâu đến phiên một tiểu cô nương như ngươi đứng ra?” Thanh âm Lục Sĩ trở nên nghiêm lệ, “Trong mắt ngươi nếu còn có người cha này, thì cái gì cũng đừng quản, trong phủ sẽ không lưu ngươi lại, hiện tại nhanh đi!”
“Cha!”
Lục Sĩ không cùng nàng nhiều lời nữa, lôi nàng đi ra ngoài, lên tiếng dặn dò: “Chuẩn bị ngựa!”
Hạ nhân vội vàng dắt ngựa đi tới.
“Ta không đi, cha…” Lục Thanh Hòa liều mạng muốn tránh thoát, bị Lục Sĩ một phen chụp lấy vai, nàng trố mắt chống lại tầm mắt Lục Sĩ.
“Từ nhỏ lần nào ngươi tùy hứng ta cũng không thuận theo ngươi, chỉ lần này, Thanh Hòa, nghe cha.” Lục Sĩ thật sâu nhìn nàng, trực tiếp đem cô nương dáng người thon dài ôm lấy đặt trên ngựa, tựa như khi nàng còn nhỏ lần đầu học cưỡi ngựa, đem dây cương nhét vào trong tay nàng, “Ngươi ở bên ngoài chơi thật tốt, không cần lo lắng cho cha.”
Lục Thanh Hòa đáy mắt nổi lên lệ ý, nghẹn ngào muốn há miệng.
“Đi!” Lục Sĩ quát lên, một đôi mắt đỏ bừng.
Nước mắt thoát vành mắt rơi xuống, Lục Thanh Hòa cắn chặt răng, rốt cục nghiêng đầu sang chỗ khác.
Khoái mã chạy như bay ra cửa phủ, mang theo thiếu nữ hồng y như lửa, Lục Sĩ vẫn đứng ở chỗ cũ, xa xa nhìn bụi bay lạc định.
Chính như Lục Sĩ từng nói, trên đường phố tùy ý có thể thấy được hắc giáp trọng giáp binh vệ, Lục Thanh Hòa nhìn quanh bốn phía, hơi do dự một chút, đột nhiên quay đầu ngựa, giục ngựa chạy về phía cung thành.
Đêm đã khuya, tẩm điện một mảnh vắng lặng.
Thái y lưu ở trong điện canh chừng lại dò xét tình hình Lý Duyên Trinh một phen, càng nghĩ mãi lại không ra, chắp tay sau lưng không ngừng đi qua đi lại. Cửa điện nhẹ vang lên một tiếng, cung nữ đẩy cửa nhỏ giọng đi vào, hắn quay đầu nhìn lại một cái, mơ hồ cảm thấy dáng dấp có chút lạ mắt, lại cũng không kịp lo đến những thứ này, “Ta đi xem xem thuốc, ngươi ở đây bảo vệ tốt bệ hạ.”
Cung nữ cúi đầu đáp ứng, mãi đến tận khi thái y bước nhanh rời đi, nàng cẩn thận mà ló đầu ra bên ngoài nhìn ngó, xác nhận nhất thời sẽ không có ai đến, vội vàng vạch lên màn trướng tiến đến bên giường.
Nam tử thanh tú nhã nhặn nhắm mắt nằm đó, hô hấp nhẹ mà nông, ôn hòa yên tĩnh phảng phất chỉ là đang ngủ.
Lục Thanh Hòa kinh ngạc mà nhìn trong phút chốc, cuống quít lại giơ tay xoa xoa khóe mắt, lúc này mới đáp lên cổ tay Lý Duyên Trinh bắt mạch, nàng không khỏi ‘Ồ’ một tiếng. Mạch tượng hắn tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn tính là vững vàng, hầu như không thấy dấu hiệu bị hao tổn do trúng độc, chỉ là hôn mê chậm chạp bất tỉnh.
Lục Thanh Hòa đè xuống nghi hoặc, đem Lý Duyên Trinh nâng dậy, một tay dán lên hậu tâm của hắn, bình tĩnh lại tâm trạng thử độ chân khí giúp hắn chải vuốt kinh mạch, cẩn thận đắn đo đến mức bản thân nàng ra một thân mồ hôi. Không biết bao lâu, ngón tay Lý Duyên Trinh bỗng nhiên run lên một cái, nhỏ bé đến cực điểm, Lục Thanh Hòa cuống quít thu tay lại vui mừng nhìn xem, chỉ thấy hắn vẫn vô tri vô giác mà nằm ở nơi đó, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác, nụ cười trên mặt nàng hơi ngưng lại, dần dần liền nhạt xuống.
“Ngươi nếu không tỉnh lại, hoa Giang Nam sắp nở, ta sẽ không đuổi kịp.” Lục Thanh Hòa ghé vào mạn giường nhìn hắn, rốt cục không nhịn được nhỏ giọng nói, “… Ngươi nhanh tốt lên một chút a.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Quân Có Bệnh Không
- Chương 82