Chương 39

Đêm khuya thanh tĩnh, thời gian không ngừng chuyển giao, từng tiếng gõ canh truyền vào từ ngoài cửa sổ, gió lay động bóng người dưới ngọn đèn, lại không thể quấy nhiễu người đang ngồi hạ bút trên án thư.

Dưới ngọn đèn ấm áp mơ hồ kéo ra một thân ảnh đơn bạc, người kia mặt mày diễm lệ lúc hơi cúi đầu bất giác hiện ra mấy phần lãnh túc, hắn lẳng lặng quan sát tấm bản đồ nhợt nhạt được trải ra khắp bàn, ánh đèn lặng yên chiếu xuống.

Trong yên tĩnh chợt vang lên một tiếng ‘ken két’ nho nhỏ, cửa ngầm trong thư phòng mở ra, Tần Chiêu từ trong đó bước nhanh đi ra, dâng bức thư ở trong tay áo lên, “Sư ca, đây là tin gửi từ Nam Cảnh truyền đến.”

“Ừm.” Sở Minh Duẫn đáp một tiếng, chẳng hề giương mắt, vẫn chăm chú ghi chú giải trên bản đồ, “Trước tiên thả ở đó đi.”

Tần Chiêu ngắm nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: “Giờ tý cũng đã qua, ngươi vẫn không dự định nghỉ ngơi?”

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Sở Minh Duẫn cầm qua một cuốn sổ sách, vừa viết vừa nói: “Để chuẩn bị cho buổi săn bắn ngày mai ta còn phải nắm bắt cấm vệ quân bên kia, lại bận rộn thêm một hồi nữa.”

“Bố trí săn bắn?” Tần Chiêu kỳ quái nói, “Công việc đóng quân săn thú tháng ba không phải là do thống lĩnh cấm quân phụ trách hay sao?”

“Sứ đoàn Hung Nô không phải vẫn đang lưu lại kinh thành chờ câu trả lời sao?” Sở Minh Duẫn gác bút lại, chấm thêm một chút mực trên nghiên mực, “Vì tránh để thất lễ, săn thú mùa xuân lần này cũng mời bọn họ cùng đi, Kỷ sơn không thể so với Trường An, khó bảo toàn Hung Nô sẽ không nhân cơ hội lập mưu mô bày quỷ kế gì, ta chỉ sợ thống lĩnh kia vẫn an bài theo lệ cũ.”

Tần Chiêu gật đầu.

Từ xưa đế vương tuân theo lễ chế, hàng năm để thuận lòng trời nên mới cử hành săn bắn.

‘Thích thiên’ có bốn lần, Xuân sưu, Hạ miêu, Thu tiễn và Đông liệp. Bốn việc đều là cố định, là quốc gia đại sự.

Đại Hạ từ buổi khai triều vì phòng ngừa con cháu sau này xa hoa lãng phí hưởng lạc quá nhiều, nên đặc biệt coi trọng săn bắn, đã định ra quy củ thì không thể trái nghịch. Chỉ tiếc mấy đời Hoàng đế sau này đều không quá yêu thích võ sự, đến lượt Lý Duyên Trinh thì săn thú mùa xuân biến thành quần thần mang theo người nhà lên núi đạp thanh chơi xuân, hòa thuận vui vẻ.

“Thế nhưng về phía Hung Nô, ngay cả những đứa nhỏ vài tuổi cũng có thể kéo cung săn bắn, trái ngược hoàn toàn so với bộ dáng Đại Hạ bây giờ, thật sự là kỳ cục. Ta nguyên bản còn có chút bận tâm sẽ bị vị Hoàng tử kia cười nhạo xem thường, nhưng mà ngươi đoán xem vị Hoàng đế của chúng ta đã nói như thế nào?” Sở Minh Duẫn dừng một chút, mềm giọng nói: “Vừa đúng lúc, có thể làm cho bọn họ mở mang kiến thức Đại Hạ ta yên bình phồn hoa như thế nào.”

Hắn nhìn nghiên mực kia, đột nhiên nhấc mắt nhìn về phía Tần Chiêu, “Ngươi nói Lý Duyên Trinh lúc nói ra lời này có hay không nghe thấy tiếng nước chảy trong đầu mình?”

(ý nói người không có đầu óc, ngốc nghếch).

“…” Tần Chiêu không có gì để nói, nửa ngày mới nhạt nhẽo nói, “Sư ca… Ngươi đừng bắt chước y nói chuyện.”

Sở Minh Duẫn lơ đễnh cười cười, mở miệng nói: “Ngươi trở về ngủ đi, không cần để ý đến ta.”

Tần Chiêu đáp một tiếng, Sở Minh Duẫn chợt gọi hắn lại, “Đúng rồi…”

“Cái gì?”

Sở Minh Duẫn muốn nói lại thôi, vẻ mặt có mấy phần chần chờ, hắn nhíu chặt lông mày, một lát sau, ánh mắt lại nhìn xuống bản đồ, mới mở miệng nói: “Thôi, không có gì.”

Dáng vẻ ấy của hắn thực sự là hiếm thấy, Tần Chiêu nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: “Tô Thế Dự bên kia còn có một tin tức.”

“Ồ –?” Sở Minh Duẫn cũng không ngẩng đầu lên, “Tin tức gì?”

“Tô Thế Dự từ Hoài Nam trở về còn mang theo một nam nhân.”

Nét bút dừng lại, trên trang giấy trắng hiện ra một vòng mực, Sở Minh Duẫn chậm rãi nâng mắt lên, mặt không biểu tình nhìn hắn, “Tiếp tục.”

“Hết rồi.” Tần Chiêu nói.

Sở Minh Duẫn yên lặng nhìn Tần Chiêu, Tần Chiêu mặt không thay đổi quay sang nhìn, một hồi trầm mặc cứ miễn cưỡng ngưng trệ cứng ngắc như vậy. Cuối cùng, Sở Minh Duẫn nở nụ cười, không nghe ra tâm tình nói, “Ngươi lại học lung tung tật xấu của Đỗ Việt, có tin ta ngay cả ngươi cũng đánh không?”

Tần Chiêu yên lặng dời tầm mắt, nói: “Là thủ hạ dưới tay Hoài Nam vương mới vừa được khải dụng không lâu, mười tám mười chín tuổi, tên là Lạc Tân, nghe theo phân phó Tô Thế Dự, đi theo đoàn tuần thú cùng trở về kinh.”

“Lạc Tân?” Chưa từng nghe nói có nhân vật này, Sở Minh Duẫn nghiền ngẫm chốc lát, trầm ngâm nói: “Mười tám mười chín tuổi chính là thời điểm dễ dàng bồi dưỡng, mà hiện giờ trong triều không có tướng tài, nếu như Tô Thế Dự muốn tiến cử hắn cho Lý Duyên Trinh, chỉ sợ là có ý định phân hoá binh quyền trong tay ta.”

Tần Chiêu nhất thời căng thẳng, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà phải làm sao?” Sở Minh Duẫn vân đạm phong khinh khẽ liếc mắt một cái, bên môi kéo ra một chút ý cười lãnh đạm, “Lo lắng cái gì, bồi dưỡng hắn thì nhất định có thể thành công? Ngươi cho rằng ta trình độ như vậy, là tùy tiện người nào cũng có thể làm được?”

“Ồ.” Tần Chiêu yên lòng.

Lời tuy nói như vậy, giữa mặt mày Sở Minh Duẫn còn mơ hồ bao hàm chút buồn bực, hắn giơ tay ấn ấn mi tâm, phất tay ra hiệu Tần Chiêu đi mau, không nói nữa.

Trên án thư ánh nến sáng rực nhảy tí tách.

Sáng sớm ngày kế, ánh ban mai bạc trắng, thống lĩnh cấm quân vừa bước vào cung đã gặp được Thái úy đại nhân đứng chờ ở trong điện, chợt kinh hãi hết sức vội vàng bước nhanh về phía trước nhận lỗi.

Hắn mặt mày lo sợ tái mét hai tay tiếp nhận bản đồ, sau khi nghe Sở Minh Duẫn dặn dò, liền không nhịn được cẩn cẩn dực dực đánh giá vẻ mặt hắn, thăm dò hỏi: “Hôm nay là hưu mộc, Sở đại nhân còn dậy sớm như thế, là có chuyện gì quan trọng sao?”

“Không có chuyện gì, ” Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn sổ sách trong tay, “Không ngủ được.”

Thống lĩnh ngượng ngùng, “… Vậy ta đưa ngài xuất cung.”

Hắn liếc nhìn thống lĩnh, đưa sổ sách qua, sau đó quay người đi ra ngoài, thống lĩnh liền cung kính đi theo sau.

Sáng sớm quang cảnh trong cung tĩnh lặng, trên lớp ngói xanh rơi xuống từng tầng hạt sương xuân, chợt có cung nhân quét dọn đối với bọn họ khom mình hành lễ, kế đó lui về phía sau né tránh.

Sở Minh Duẫn đột nhiên mở miệng nói, “Hiện tại đại khái nhìn qua một chút, có chỗ nào không hiểu thì hỏi mau.”

Thống lĩnh nghe vậy vội mở sổ sách ra, sau khi nhìn xuống không khỏi hơi kinh ngạc, “Sở đại nhân… Cái này, núi Kỷ Nam Lộc từ trước đến nay không phải là không đóng giữ sao?”

“Núi Nam có địa hình dốc, dưới đó là một dòng sông, nơi đó vừa đến mùa xuân nước sông sẽ dâng lên cao, dòng sông chảy xiết khiến người căn bản không qua được, là một tấm lá chắn thiên nhiên, đương nhiên không cần đóng giữ.” Sở Minh Duẫn cầm qua sổ sách liếc mắt nhìn, nhàn rỗi bước về phía trước, “Chẳng qua năm nay nước mưa không đủ, tiết trời so với trước đây ấm áp cũng chậm hơn, nước sông chảy chậm hơn nhiều. Nơi này thiếu đi dòng chảy ngăn cản, phàm là người có chút công phu đều có thể thông qua chân núi Nam lên núi. Mà gần núi Nam chính là nơi săn bắn, nếu như…”

Tiếng nói của hắn nhỏ dần, đột nhiên không nói tiếp đoạn sau, thống lĩnh đang cúi đầu chăm chú lắng nghe, lúc lấy lại tinh thần mới phát giác Sở Minh Duẫn chẳng biết từ lúc nào đã ngừng bước.

Thống lĩnh buồn bực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái úy đại nhân ngước mắt ngưng nhìn về nơi xa, một đôi con ngươi đen như mực tối tăm không rõ, bên môi lại rõ ràng chậm rãi gợi lên ý cười.

“Rốt cục có thứ khiến cho ta hài lòng.” Hắn dường như nhẹ giọng buông tiếng thở dài, mơ hồ ở trong làn sương sớm nghe không rõ ràng.

Thống lĩnh thuận theo ánh mắt của hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên dưới giàn hoa tường vi có một người đang đi, thân ảnh như lan chi ngọc thụ.

“Tự mình xem đi.” Lời còn chưa dứt, sổ sách liền nhét vào trong tay thống lĩnh, thống lĩnh lăng lăng nhìn hắn, một chút dư quang cũng không chịu phân chia cho mình một chút, cất bước trực tiếp rời đi.

Từng bước một dẫm lên phiến đá xanh, đạp lên cánh hoa rơi đầy sân chưa kịp quét sạch.

“Tô đại nhân — “

Cánh hoa ửng đỏ dính vào một chút sương sớm, long lanh, hoa mai lững lờ.

Tô Thế Dự dừng chân giữa sắc xuân, hơi dừng bước, xoay người lại, giương mắt cả cười, “Sở đại nhân, nhiều ngày không gặp.”

“Nhiều ngày không gặp, ” Sở Minh Duẫn vài bước dừng ở trước mặt y, kéo dài ngữ khí cười nói, “Không biết Tô đại nhân ở Hoài Nam có nhớ tới ta hay không?”

“Sở đại nhân cảm thấy thế nào?” Tô Thế Dự cười nhạt nhìn hắn.

“Ta cảm thấy là có nha.” Sở Minh Duẫn nhấc hai tay lên, nghiêng đầu cười đến mặt mày cong cong, “Đã như vậy, vậy chi bằng đến ôm một cái?”

Nói xong liền thật sự muốn ôm, Tô Thế Dự hơi run, quét thấy cách đó không xa vị thống lĩnh cấm quân đang không rõ chuyện gì xảy ra, vội vàng lui lại một bước giơ tay đỡ, mấy phần bất đắc dĩ, “Sở đại nhân, đây là trong cung.”

Sở Minh Duẫn vô tình thả tay xuống, liếc mắt nhìn lại một cái, vị thống lĩnh kia giống như chợt tỉnh mà run lên, xa xa hành lễ xong liền cúi đầu vội vàng rời đi.

Hắn khi đó mới không nhanh không chậm thu tầm mắt lại, hỏi: “Vừa trở về?”

“Vâng, mới vừa đến tuyên thất điện trình báo qua với bệ hạ.” Tô Thế Dự cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.

“Hoài Nam bên kia thì thế nào?”

“Hiện nay coi như an ổn, bất quá Sở đại nhân đại khái cũng cảm thấy, sự tình chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Trước mắt không thể làm gì khác hơn là yên lặng xem biến đổi, ta cũng sẽ thúc giục bệ hạ nhanh chóng thi hành Thôi Ân lệnh.”

“Ngươi thật sự sẽ không nói nhớ ta để ta được nghe một chút?”

Tô Thế Dự theo bản năng muốn há miệng trả lời, lập tức dừng lại, mới ý thức được hắn đang nói cái gì, nghiêng đầu nhìn lại vừa lúc đối diện con ngươi chứa đầy ý cười của Sở Minh Duẫn, y bất giác cong khóe môi, thu hồi tầm mắt, lại không trả lời, “Sở đại nhân tại sao trong ngày hưu mộc mới sáng sớm đã vào cung?”

Sở Minh Duẫn nhàn nhạt thiêu mi, “Cũng không có việc gì…”

“Đại nhân dừng chân!” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô to, kèm theo đó là tiếng chạy gấp gáp hết sức rõ ràng.

Bọn họ xoay người nhìn lại, một thiếu niên đảo mắt đã đuổi tới, khí tức bất ổn lau mồ hôi trên trán, hé miệng nói: “Ngài đi thật là nhanh, ta còn chưa kịp hảo hảo cảm tạ ngài đây!”

Tô Thế Dự bình thản nở nụ cười, “Ngươi trên đường đã cảm tạ rất nhiều lần rồi, huống hồ tiến cử người hiền là việc ta phải làm, nhưng mà để được bệ hạ coi trọng cũng là bởi vì ngươi có năng lực đầy đủ, không cần thiết chạy tới cảm tạ ta.”

“Lời này nào có thể nói như vậy, ” thiếu niên kiên trì nói, “Không nhờ đại nhân ngài, ta e rằng cả đời này cũng không tới được thành Trường An, đương nhiên phải hảo hảo cảm tạ ngài! Vậy… Chi bằng ta mời ngài một bữa cơm?”

“Không cần, ” Tô Thế Dự cười nói, “Ngày sau chúng ta chính là đồng liêu, tiệc rượu gặp lại còn nhiều mà, ngươi hà tất khách khí như vậy.”

“Nhưng là…”

“Đây chính là cái người ngươi mang về kia sao?” Sở Minh Duẫn mở miệng đánh gãy, hỏi Tô Thế Dự.

Thiếu niên kỳ quái mặc hắn xem kỹ, “Là ta, làm sao vậy?”

Tô Thế Dự hơi khoát tay, ra hiệu hắn đừng mở miệng nữa, ngược lại đối Sở Minh Duẫn cười nói, “Đây là Lạc Tân, qua vài ngày nữa sẽ nhậm chức ở bộ binh. Hắn tuổi còn quá nhỏ, không hiểu quy củ, ngày sau còn muốn thỉnh Sở đại nhân bao dung nhiều hơn.”

“Ồ –?” Sở Minh Duẫn khẽ nở nụ cười, “Tô đại nhân từ trước đến nay tuân theo lễ nghi, cái người không hiểu quy củ này, không biết là làm sao lọt vào mắt xanh của ngươi?”

“Quy củ không biết có thể dạy, nhưng mà tính tình ngay thẳng dù sao cũng là dạy không được.” Tô Thế Dự cười nhạt đáp, dư quang lơ đãng thoáng nhìn Lạc Tân vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, liền nhìn sang: “Ngươi có lời muốn nói sao?”

“Ừm!” Lạc Tân vội vàng gật đầu, “Đại nhân, ta còn muốn hỏi một chút, ngày hôm nay nếu không vào triều sớm, có phải là sẽ không thấy được các vị đại nhân khác?”

“Đúng là như thế.”

“Vậy có thể nhìn thấy Sở tướng quân ở chỗ nào?” Lạc Tân hỏi tới.

Tô Thế Dự chưa kịp trả lời, Sở Minh Duẫn mở miệng trước, diện vô biểu tình nhìn hắn nói: “Ngươi tìm hắn làm cái gì?”

Thái độ của hắn khó có thể giải thích được, Lạc Tân không khỏi có chút bất mãn, “Không làm cái gì, nhìn một chút cũng không được sao?”

“Có cái gì tốt mà xem?” Sở Minh Duẫn nói.

“Đó chính là Đại tướng quân đã đẩy lùi Hung Nô!” Lạc Tân lên tiếng nói, “Bị Hung Nô ức hϊếp chiếm lấy vài châu quận năm năm, sau khi hắn xuất hiện chỉ trong một năm tất cả đều thu về tay, nếu như vậy rất khó coi lẽ nào ngươi dễ nhìn?”

Sở Minh Duẫn bỗng nhiên xì cười ra tiếng, ánh mắt rơi trên cánh hoa dưới đất, “Cho dù Hung Nô ức hϊếp năm năm cũng thờ ơ không động lòng, tướng sĩ mỗi người đều vô năng hơn nữa còn tự cho mình là đúng, giành lại lãnh thổ bị mất còn phải mệt mỏi lãng phí thời gian một năm. Chiến sự đều suy yếu thành cái dạng kia, thật không rõ có chỗ nào để cho các ngươi cảm thấy tự hào, còn nhiều lần nhắc đến.”

Lạc Tân nghe vậy căm tức, “Nói nghe thật dễ dàng, ngươi làm được tại sao ngươi không đi đánh — “

“Lạc Tân.” Tô Thế Dự đánh gãy lời hắn, “Vị này chính là Sở thái úy.”

Tiếng nói lập tức kẹt ở trong cổ họng, mặt nhất thời đỏ lên, Lạc Tân phản ứng không kịp nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn, “Cái, cái gì?! Ngươi… Hắn làm sao… Thật…?”

Sở Minh Duẫn liếc hắn một cái.

Tô Thế Dự chống lại ánh mắt như không thể tin của hắn, dập tắt hi vọng gật gật đầu.

Lạc Tân liền đột nhiên chuyển mặt sang chỗ khác, không nhìn Sở Minh Duẫn nữa, nhìn Tô Thế Dự há miệng cứng lưỡi nửa ngày, mới gian nan phun ra một câu, “Sở tướng quân?! Hắn… Hắn làm sao có thể trưởng thành như vậy…”

“Sao lại nói như vậy?” Tô Thế Dự không hiểu nói.

Lạc Tân lông mày vắt thành một đoàn, có chút thất vọng lầm bầm, “Đường đường là Đại tướng quân làm sao có thể trưởng thành thành dạng như vậy… Thật, thật giống tiểu cô nương…”

“…”

Sở Minh Duẫn nghe vậy trái lại vô cùng nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn hắn, “Vậy ngươi cảm thấy ta nên có dáng dấp ra sao, chiều cao chín thước, hùng tráng khôi ngô?”

“Ừm!” Lạc Tân theo tiếng lập tức gật đầu.

“Thiết răng đồng nha, hơn nữa khí lực có thể khiêng đỉnh?”

“Ừ!” Lạc Tân gật gật đầu.

Sở Minh Duẫn nhìn chăm chú thiếu niên mặt tròn mi thẳng mắt sững sờ, sau đó sắc mặt phức tạp dời đi tầm mắt, lại lười mở miệng.

Tô Thế Dự lặng lẽ không nói thu hết thần sắc này của hắn vào trong đáy mắt, không khỏi thuận theo nhàn nhạt cười.

Vốn là cùng với người bình thường không giống nhau, cần gì phải có khí lực có thể khiêng đỉnh, tư thái oai hùng bức người.

Ngàn tôn rượu, vạn quyển sách, cũng khó tẩy một thân cuồng ngạo khí.

Vừa vặn như vậy.

Một bộ hồng y như lửa giục ngựa tiến thẳng vào Trường An, xuyên qua phố xá sầm uất rộn ràng quẹo vào bên trong một ngõ hẻm, cấp bách dừng trước phủ đệ Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ.

Nữ tử trẻ tuổi tung người xuống ngựa, ném dây cương cho hạ nhân ra nghênh đón, một bên nhấc chân bước vào phủ, một bên mở miệng kêu lên, “Cha, ta đã trở về!”

Lục Sĩ bước nhanh ra khỏi đình, vừa thấy nàng liền quan sát từ đầu đến chân, thấy bình yên vô sự, mới vững vàng đi tới hỏi: “Thanh Hòa, cha thả con ở bên ngoài tùy tâm ngao du, con còn thật sự sẽ không dự định trở về?”

“Nào có, con bây giờ không phải là trở về rồi sao?” Lục Thanh Hòa nói.

“Nếu cha không truyền tin mệnh con trở về, con sẽ chủ động trở về sao?” Lục Sĩ nói.

Lục Thanh Hòa vội vàng tránh né đề tài này, thân thiết ôm lấy cánh tay Lục Sĩ, “Cha, con đây là vừa mới từ trên Tuyết Sơn trở về, cha đã từng gặp qua Tuyết Sơn? Nơi đó quả thực — “

“Đừng nói cái này, ” Lục Sĩ đánh gãy lời nàng, “Con biết cha gọi con trở về là có ý gì.”

Lục Thanh Hòa mặt không đổi sắc lắc đầu, “Không biết.”

“Không biết vậy thì sẽ nói cho con biết một lần, ” Lục Sĩ dứt khoát nói, “Nói con trở về, chính là muốn tìm cho con một vị hôn phu thật tốt để gả vào, nhanh chóng an ổn.”

“Cha — “

“Đừng dùng bài này, “Lục Sĩ không hề bị lay động rút cánh tay về, nghiêm mặt nghiêm nghị nói: “Con muốn làm du hiệp, muốn đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, có thể, những cái đó cha đều theo con, nhưng chuyện hôn nhân không phải trò đùa, con cũng không còn nhỏ, cũng đừng nghĩ tới việc cò kè mặc cả với cha!”

Lục Thanh Hòa yên lặng bĩu môi.

Lục Sĩ thấy thế, ngữ khí lại cường ngạnh thêm mấy phần, “Mấy ngày sau là săn thú mùa xuân, hoàng thân trọng thần cũng sẽ tới. Con đi theo cha nhìn một chút, nhìn kỹ những người con cháu tuấn kiệt này, lựa ra một người vừa ý, sau khi trở lại cha sẽ đi nói hôn sự.”

Lục Thanh Hòa bụm mặt buồn bã nói, “Nữ nhi rõ ràng.”