Tạ Đạo Uẩn đi từ điểm sao dưới bên phải, nàng ta mỉm cười nhìn cờ, nói, “Thẳng đến Trung Nguyên, khí thế vậy.”
Mã Văn Tài lễ phép cười cười, đặt một quân cờ xuống, hai người người tiến ta lui, mới đầu còn có thể thấy rõ, về sau lại có học sinh tò mò nhìn thấy động tác cả hai người dần nhanh hơn liền hào hứng vây xem, Huyền Ninh nhùn đến phát chán nằm ười lên bàn bàn, ngủ!
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có giọng nói không phù hợp vang lên, “Ê Mã Văn Tài, mau, tranh thủ đầu hàng trước đi! Đất Trung Nguyên của ngươi sắp thất thủ rồi kìa.”
Đầu hàng, ai đầu hàng? Bên trong lớp học yên tĩnh truyền đến âm thanh lớn như vậy khiến cho Huyền Ninh chợt tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn ‘ vòng vây ’, Mã Văn Tài thua?
Sau đó liền nghe thấy Mã Văn Tài cười lạnh, hắn lắc đầu, “Điều đó không hoàn toàn đúng, ngươi cứ nhìn đi đã.” hắn đột nhiên nói.
Sao lại nghe được tiếng thở dài của Trần phu tử, hắn nói, “Mắt sống của ngươi đều bị phá rồi, ngươi định tự vẫn ở sông Ô sao?”
Nghe vậy, Mã Văn Tài nhàn nhạt nói, “Cái này gọi là tự vẫn”
Công Tôn Huyền Ninh thấy Mã Văn Tài tự tin như vậy nên có chút tò mò, nếu theo Trần phu tử nói thì không phải nên thua sao? Nàng vội đứng dậy chen qua vài người nhìn bàn cờ, thấp giọng nói, “Đây là ‘ để sau rồi tính’ hả?”
“‘Để sau rồi tính ’?”
Công Tôn Huyền Ninh vừa ngẩng đầu liền thấy Lương Sơn Bá vừa bị nàng đẩy ra gật đầu không nói gì
“Cái này gọi là đảo ngược thế cờ.” Mã Văn Tài bị bao vây vừa nói vừa đặt xuống một quân, hừ lạnh một tiếng, hắn thu tay ngồi xuống “Phu tử, tính đến đoạn thắn thua đi.”
Huyền Ninh đè vai Lương Sơn Bá, chờ Trần phu tử tính số cờ, hít mũi im lặng nghe.
“Quân đen 39, quân trắng 37.” Trần phu tử nói, “Tiểu tiên sinh thắng.”
Huyền Ninh biết Tạ Đạo Uẩn chơi cờ giỏi thế nào, có thể làm cho nàng ra nông nỗi như vậy, đã không tệ lắm rồi, hơn nữa chiêu cuối cùng kia lại còn có thêm điểm.
“Không ngờ tài nghệ chơi cờ của Mã Văn Tài lợi hại như vậy.” Huyền Ninh thấp giọng khiến cho Lương Sơn Bá cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn trên vai mình, hỏi tò mò sao tay của một người đàn ông lại trắng như vậy?
Quả nhiên nàng nghe thấy Tạ Đạo Uẩn nói, “Cờ nghệ của Mã công tử thật tinh vi, có phải từ nhỏ đã nghiên cứu rất nhiều về binh pháp thao lược nhỉ?”
Không biết sao, đột nhiên nàng liền nhớ tới cảnh Mã Văn Tài còn bé ở trong mơ bị phụ thân bắt học võ, bắn cung, cưỡng ngựa, Huyền Ninh thu tay, đi đến phía sau của Mã Văn Tài, nhìn bóng lưng của hắn thở dài.