Trong lớp.
“Đánh cờ, nếu không trực tiếp tham gia, sao có thể đánh giá được” nhìn xuống học sinh, Tạ Đạo Uẩn vừa vân vê cờ vừa nói, “Bây giờ các ngươi từng người một lên đây đánh cờ với bổn tịch, nếu ai thắng bổn tịch thì phẩm chất của người đó sẽ được tăng lên.”
Trợ giảng Trần phu tử ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Tạ Đạo Uẩn, nói: “Tạ tiên sinh nói, ván đầu tiên có ai lên không?”
Mấy hôm trước không phải Trần Tử Tuấn còn kịch liệt phản đối Tạ Đạo Uẩn tới ni sơn làm giáo sư thỉnh giảng sao? Sao bây giờ lại nịnh bợ như vậy?
Trong lúc Huyền Ninh đang suy nghĩ, Vương Lam Điền liền giơ tay đầy khí phách, nói, “Ta lên!”
“Mời.” Tạ Đạo Uẩn đưa tay
“Vương Lam Điền vậy mà biết chơi cờ sao?” Tuân Cự bá không thể tin được, lẩm bẩm.
Vương Lam Điền điềm nhiên bước đến, nhìn cờ của hai bên, cầm quân trắng đặt vào điểm sao, nhìn Huyền Ninh che mặt lắc đầu.
Chờ một lúc cũng không thấy Tạ Đạo Uẩn lấy cờ, Vương Lam Điền hơi đắc ý nói, “Sao vậy? Mới ván đầu tiên mà Tạ tiên sinh đã nhận thua sao?”
Nàng ta không biết nên an ủi hắn, Tạ Đạo Uẩn lắc đầu thở dài, “Những học viên khi học nhập môn giả đều biết, khi bắt đầu trước hết phải đánh quân đen, đến quy tắc cơ bản nhất ngươi cũng không hiểu, có phải vì từ nhỏ đã luôn quen với việc làm theo ý mình có đúng không?” Lời này của nàng đã khiến cho mọi người cười vang.
“Tiên sinh nói rất đúng, hắn vốn dĩ là cái loại vô pháp vô thiên, không hiểu quy củ là gì.”
Thấy Tuân Cự bá nén cười làm phá vỡ bầu không khí, hơn nữa bên cạnh lại có học sinh hào hứng kêu hắn xuống dưới, Vương Lam Điền tức giận hừ một tiếng phất tay áo về chỗ ngồi.
“Ha ha ha…” Hiếm khi được nhìn cảnh tượng thú vị như vậy, Huyền Ninh che miệng cười lớn, vỗ vai bèm bẹp vào vai Tuân Cự Bá , đúng lúc Mã Văn Tài lại bị tiếng cười này làm cho phải quay đầu lại, một ánh mắt lạnh lùng làm Công Tôn Huyền Ninh ngưng cười, Tuân Cự Bá thì xoa vai trong nước mắt.
Sau đó lại nghe thấy Trần phu tử hỏi còn ai muốn lên thử nữa không, ngẫm nghĩ một lúc Huyền Ninh liền muốn giơ tay nhưng lại bị Mã Văn Tài đi trước một bước.
Hắn liếc nhìn huyền ninh, đi lên trước cúi người hành lễ, “Xin thỉnh giáo tài nghệ của Tạ tiên sinh.”
Huyền Ninh hơi bất ngờ khi nhìn thấy Mã Văn Tài trực tiếp đặt quân đen lên điểm thiên nguyên. Cờ giả bình thường đều tranh giành điểm biên rồi mới hướng vào phía trong để mở rộng đường đi của cờ, rất hiếm người vừa vào đã đặt cờ ở điểm thiên nguyên, nếu bình thường thì những người như này nếu không phải là bao cỏ thì chính là cao thủ, mà Mã Văn Tài nhì. thế nào cũng không phải là bao cỏ.