“Sơn bá, chàng dám đánh cược với loại người này sao?” Chúc Anh Đài lo lắng, lệ nóng quanh tròng, “Sơn bá!”
Không ngờ rằng hôm nay Lương Sơn Bá quyết tâm muốn bắt cho bằng được năm quả của Mã Văn Tài, không chịu cho ai giúp đỡ, đẩy ra nàng, “Nếu ngươi còn xem ta là đại ca của ngươi thì hãy để ta bắt hai quả cuối này đi, vậy thì về sau hắn sẽ không lại làm khó dễ ngươi nữa.”
Gỗ mục không thể đẽo, Công Tôn Huyền Ninh nhìn hai người này ngươi tới ta lui, cảm thấy có hơi ê răng.
“Ngươi lo lắng cho Chúc Anh Đài, thì Chúc Anh Đài cũng lo lắng cho ngươi.” Huyền Minh liếc đến bàn tay muốn rút ra nhưng rút không được của Lương Sơn Bá, trầm mặt nói, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Thấy Chúc Anh Đài cũng đồng ý, Lương Sơn Bá miễn cưỡng đứng dậy, nói, “Huyền Ninh, đây là chuyện giữa ta và Mã Văn Tài, ngươi không cần nhúng tay, trước mắt đưa Anh Đài sang một bên đi.”
Bình thường nghe Chúc Anh Đài gọi chàng ấy tên ngốc, bây giờ xem ra đúng thật là một tên ngốc.
“Công Tôn Huyền Ninh, ta chưa từng nói nếu ngươi bắt được năm quả ta sẽ bỏ qua bọn họ!” Giọng nói lạnh lùng của Mã Văn Tài làm Huyền Ninh quay đầu lại, quả thực Mã Văn Tài đang nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tứ Cửu! Kéo Công Tôn công tử ra ngoài!” Lương Sơn Bá vừa dứt lời, một quả bóng liền bay đến, Huyền Ninh cũng bị tên Tứ Cửu đầu gỗ kéo đi.
Lương Sơn Bá khó khăn lắm mới chặn được quả bóng đó, Chúc Anh Đài không đành lòng nên cản chàng ấy không cho bắt nữa.
Mã Văn Tài cười khinh thường, “Vậy hai người các ngươi cùng nhau bắt quả bóng cuối cùng của ta đi.” chàng nói xong liền nhấc chân đá.
Thấy quả bóng bay đến, Lương Sơn Bá liền đẩy Chúc Anh Đài ra, mà Chúc Anh Đài vì bị đẩy quá mạnh mà ngã xuống đất bất tỉnh, hình như vết thương lại nứt ra rồi, Công Tôn Huyền Ninh thấy vậy liền rút tay ta khỏi tay Tứ Cửu, mắng, “Ngươi nhìn xem! Hiện giờ công tử nhà ngươi thì bị thương, còn anh em của công tử ngươi thì bất tỉnh, vậy mà ngươi còn lôi kéo ta làm cái gì! Còn không mau cùng Ngân Tâm đưa nàng ấy đến Y Xá? Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đi!”
Sau khi Lương Sơn Bá bắt được bóng liền cắn răng để không phải ngã xuống, “Mã Văn Tài, ngươi phải nói được làm được”
……………………………………………………
Công Tôn Huyền Ninh không đi cùng nhóm Lương Sơn Bá đến Y Xá, nàng xoa cổ tay liếc nhìn đám người Mã Văn Tài rồi từ từ xoay người rời đi.
“Ngươi đứng lại!” Mã Văn Tài quát lớn.
Huyền ninh cong khóe miệng, xoay người nhìn lướt qua Mã Văn Tài, thốt ra một chữ, “Nói.” Nụ cười này có hơi miễn cưỡng.
Mã Văn Tài trực tiếp đi qua túm lấy áo nàng kéo đi.