“Không phải hắn!” Huyền Ninh nhìn bóng lưng Mã Văn Tài, có hơi bất đắc dĩ rồi lại nghiêm túc mở miệng với Vương Huệ: “Ngươi hiểu lầm hắn rồi.”
Vương Huệ còn chưa thấy Công Tôn Huyền Ninh như vậy, nhất thời cũng không biết nói như thế nào, cố mím môi, cúi đầu không nói.
……………………………………………………
Sau giờ học, Vương Lam Điền lôi kéo một đám học sinh chạy đến sân đá cầu tràng đá cầu, khoảnh khắc đá đến vui sướиɠ tràn trề, Vương Lam Điền lau mồ hôi, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi có ai gặp được Văn Tài huynh? Tại sao không thấy hắn tới đá cầu a?”
Đám học sinh nhao nhao lắc đầu, lúc này từ trên cao cách sân đá cầu tràng không xa đột nhiên bay tới một mũi tên, trực tiếp nhắm về phía Vương Lam Điền, ép hắn lui về phía sau vài bước khó khăn lắm mới né tránh được, mũi tên vừa lúc cắm ở trên cột gỗ phía trên đầu hắn.
Mã Văn Tài thu cung đi xuống đài cao, từng bước từng bước tới gần Vương Lam Điền: “Vương Lam Điền, cảm giác này rất quen thuộc đi?” Nói xong cười lạnh: “Ta hỏi ngươi, đêm qua người bắn Chúc Anh Đài bị thương có phải là ngươi hay không?”
Vương Lam Điền lúc ấy cũng đã bị dọa quỳ xuống, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vừa tới thư viện ở cửa chính, Vương Lam Điền sợ hãi bắt đầu phát run, nhìn sát ý trong mắt Mã Văn Tài, hắn biết, mũi tên vừa rồi chẳng qua chỉ uy hϊếp, nhưng Mã Văn Tài lại là thật sự muốn gϊếŧ hắn!
Có nhận thức này Vương Lam Điền đã không để ý tới cái khác, chỉ có thể dựa vào bản năng vội vàng dập đầu, ngay cả thanh âm cũng đã run rẩy lắp bắp: “Là… Là ta làm…” Lại sợ Mã Văn Tài sẽ lập tức gϊếŧ hắn, lập tức xin tha: “Ta không nên để cho người khác hiểu lầm là ngươi làm… Ta sai rồi… Mã công tử…”
Mã Văn Tài mắt lạnh lùng nhìn Vương Lam Điền đã bị dọa khóc, nghe hắn thừa nhận là hắn làm, trong mắt lệ quang chợt lóe, không đợi hắn nói xong, trước mặt một cước đã đá hắn nằm sấp xuống, hơi cúi người xuống dùng đuôi cung nâng cằm hắn lên.
“Mã công tử ta sai rồi…” Vương Lam Điền sợ khóc lớn lên, khóe miệng máu trộn lẫn nước mắt muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu: “Ta sai rồi… Về sau ta cũng không dám nữa… Mã… Mã công tử tha mạng!”
Tha mạng? Mã Văn Tài trong lòng buồn cười, thật sự muốn bảo vệ tính mạng cần gì phải gấp gáp khiến hắn toi mạng? Toi mạng?!
“Không.” Cũng không biết Mã Văn Tài nghĩ tới điều gì, đột nhiên híp mắt nụ cười giả tạo: “Ngươi cũng không sai chút nào, hơn nữa ngươi làm rất tốt, về sau tiếp tục làm như vậy là được rồi.”