Vừa vào trong học đường, liền nghe đêm qua đồn đãi ma quái gì đó, Công Tôn Huyền Ninh có chút buồn cười, tùy ý nhìn lướt qua phát hiện trên mỗi bàn học đều bày một bộ cờ, mới nhớ tới, hôm nay Tạ Đạo Uẩn muốn dạy mọi người chơi cờ, liếc mắt cách nàng một cái, Vương Lam Điền ngồi ở bên phải, híp híp mắt.
Vừa tới vị trí của mình ngồi xuống Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đã đi vào, Công Tôn Huyền Ninh vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Chúc Anh Đài nhìn nàng, trong lòng rét lạnh, lại nhìn Mã Văn Tài bên cạnh, lại là một bộ dáng xem kịch vui, cầm quân cờ tự chơi.
Công Tôn Huyền Ninh thu hồi ánh mắt, từ bên tay phải Mã Văn Tài cầm lấy bạch tử, dừng ở trên bàn cờ, Mã Văn Tài đang nhíu mày chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm xôn xao, một quân hắc tử cũng nhảy lên trên bàn cờ, quấy rầy cờ.
Có người cưa bàn học của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, vừa rồi Lương Sơn Bá phát hiện không thích hợp, nhẹ nhàng chạm vào một cái, cái bàn liền đổ, Huyền Ninh nhìn khuôn mặt có hơi tức giận của Lương Sơn Bá, há miệng thở dốc, kỹ xảo này thật sự là yếu muốn nổ tung, một trò đùa vậy mà liên tiếp dùng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vương Huệ cầm thuốc vào cửa, nhìn bàn học thiếu chân của Chúc Anh Đài và đồ vật rơi lung tung đầy đất, cũng nổi giận: “Ngày hôm qua một mũi tên không đâm chết Chúc công tử, hôm nay còn không bỏ qua phải không!?”
Nghe được bốn chữ “một mũi đâm chết”, Lương Sơn Bá sắc mặt thay đổi, Chúc Anh Đài sắc mặt cũng thay đổi, Lương Sơn Bá là kinh ngạc, Chúc Anh Đài là vừa đỏ vừa trắng.
“Anh Đài ngươi bị thương?” Khó trách ngày hôm qua thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt từ Y Xá ra tới, lại còn lừa hắn là cảm thấy lạnh.
“Cũng không phải, ngày hôm qua thiếu chút nữa lấy mạng Chúc công tử, nếu không phải Công Tôn công tử hỗ trợ, hiện tại còn không biết thế nào.” Nói xong cúi đầu giơ lên thuốc trong tay: “Thuốc này, sáng sớm tỷ tỷ bảo ta đưa thuốc đến đây.”
Công Tôn Huyền Ninh giật giật khóe miệng, lại cảm nhận được ánh mắt như lửa như băng của Chúc Anh Đài.
Đi được một lúc thì nghe Vương Huệ lớn tiếng chất vấn: “Mã Văn Tài, có phải ngươi làm hay không!?”
Mã Văn Tài lạnh lùng nhìn phía Vương Lam Điền, thu hồi ánh mắt châm chọc nói: “Là ta thì thế nào!?” Liếc mắt Công Tôn Huyền Ninh, phất tay áo mà bỏ đi.